Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1523 chữ

Chương 39: Quỷ hút máu gia nhập

Đợi đến khi Độc Giác Kình quay trở lại đảo San Hô đã là chuyện của một tháng sau.

Ngay khi bước lên đất liền, Charles đã không nhịn được muốn đến thành Sodoma hỗn loạn ngay lập tức. Các thủy thủ đã không chịu nỗi nữa.

Bướm khổng lồ, thần linh, quỷ hút máu. Trải qua quãng đường này nên mặt mũi ai cũng nhuốm đầy vẻ mệt mỏi.

Charles cũng không làm khó dễ bọn họ. Anh biết bọn họ không phải là người sắt, đoàn thủy thủ cần phải nghỉ ngơi thì Độc Giác Kình cũng cần.

Tạm thời tuabin đang bị quá tải, hơn nữa sóng âm đã phá hỏng thân thuyền, khiến Độc Giác Kình cần được sửa chữa.

Charles đau lòng đứng trên thuyền sờ dọc theo thân thuyền, thấp giọng nói: "Khổ cho mày rồi, anh bạn."

"Charles tiên sinh, ngài đi chuyến này hình như không được suôn sẻ cho lắm, gặp nguy hiểm gì sao? Sao lại bị phá hủy lớn dữ vậy?"

Người nói câu này là Woor - người bán thuyền cho Charles.

Bây giờ trong lòng Woor đang cực kỳ kinh ngạc, ông không ngờ rằng có một ngày ông còn có thể nhìn thấy chiếc thuyền này. Ông cứ tưởng nó đã bị chìm dưới đáy biển từ lâu rồi.

Đột nhiên ông có một loại dự cảm, người trẻ tuổi đang đứng trước mặt này không chừng thật sự sẽ trở thành Tổng đốc của hòn đảo.

"Tổng cộng hết bao nhiêu tiền?" Charles không có thời gian tán dóc với ông ta.

Woor vội vàng đưa hóa đơn tính tiền tới: "Thay tuabin, cộng với tấm bọc thép hạng nặng. Tiền sửa chữa tổng cộng hết 121 vạn echo."

Ký tên vào hóa đơn xong, Charles tính nhẩm xem mình còn lại bao nhiêu tiền.

160 vạn echo trừ phí sửa chữa, trừ lương của đoàn thủy thủ, hiện tại chỉ còn 15 vạn.

Nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng đối với kinh phí như vậy cho một chiếc thuyền thám hiểm thì đây là một con số nguy hiểm. Nếu như chuyến ra khơi tiếp theo không có lợi nhuận, vậy toàn bộ Độc Giác Kình không thể hoạt động nữa.

Chuyến đi tiếp theo anh định đến thành Sodoma, tất nhiên là không có thù lao. Điều này quả thực làm khó anh rồi.

Charles vừa suy tính vừa đi ra khỏi nhà máy sửa thuyền.

Anh vừa mới bước ra đã thấy Aude Rick đeo kính râm đứng bên đường, như thể đang đợi anh: "Đứng đây làm gì?"

"Charles tiên sinh, thuyền ngài còn thiếu người không? Xin hãy cho tôi được trở thành thuyền viên của ngài." Aude Rick có chút kích động cúi đầu nhìn bước chân trước mặt.

"Xin lỗi, thuyền viên của tôi đã đủ rồi." Sau khi Charles dứt khoát từ chối, anh đi ngang qua hắn ta, bước về phía bến cảng đằng xa.

Không phải kì thị hắn ta là quỷ hút máu, mà ngược lại bất kỳ chiếc thuyền nào cũng không muốn có một người mù. Một họa sĩ mù lên thuyền có thể làm được gì? Vẽ chân dung cho đoàn thủy thủ hả?

Chưa chờ anh đi được mấy bước, Aude Rick đã lo lắng lóng ngóng vọt tới: "Thuyền trưởng Charles, tôi không phải gánh nặng, tôi vừa lên cấp, còn có năng lực mới nữa."

Quỷ hút máu mình mặc áo choàng đen liên tục ngọ nguậy. Chỉ sau hai giây ngắn ngủi, liền có một con dơi màu đen bay lên bay xuống trước mắt Charles.

"Thuyền trưởng Charles, tôi đã là Nam tước rồi. Tôi đã có năng lực biến hình. Lúc tôi biến thành dơi, không cần dùng mắt cũng có thể nhìn thấy đường."

Nhìn con dơi chỉ lớn bằng nửa cánh tay mình, Charles lắc đầu. Anh lật tay phải, khẩu súng lục lập tức xuất hiện trong tay anh.

"Bằng" Một phát, con dơi la lên rồi rơi xuống đất, biến trở về thành quỷ hút máu. Vẻ mặt hắn đau đớn lấy tay che vết thương trên vai trái lại.

"Muốn sống, thì vẫn nên làm việc họa sĩ của ông đi."

Nghe được tiếng bước chân từ từ xa dần, Aude Rick chần chừ khoảng hai giây, sau đó đột nhiên hét lớn: "Thuyền trưởng! Không phải ngài muốn đi thành Sodoma tìm Ánh sáng trắng sao? 40 năm trước tôi từng tới đó, tôi có thể dẫn đường!!"

"Không cần ông giúp tôi cũng biết đường."

Trên mặt Aude Rick lộ vẻ nóng nảy, lại vội vàng nói tiếp: "Charles tiên sinh! Tôi có thể trở thành cánh tay đắc lực của ngài. Mặc dù tôi mù, nhưng dù sao tôi cũng là quỷ hút máu. Sức chiến đấu của tôi so với đám thuyền viên của ngài chỉ có hơn chứ không hề kém!!"

Thật lâu sau, giọng của Charles mới vang lên bên tai hắn: "Không phải ông sợ ánh sáng mặt trời sao? Sao lại đi theo tôi?"

Trên mặt Aude Rick lộ ra nụ cười khổ: "Có thể ngài không tin, chứ tiền lương cho một nhiệm vụ của thuyền viên ngài bằng số tiền tôi làm mấy cái tết cũng không kiếm được. Tôi rất ngưỡng mộ. Tôi là loại người không cần quá nhiều sự xa xỉ, chỉ muốn có một việc làm, sống yên yên ổn ổn là được rồi."

Charles nhìn quỷ hút máu trước mặt, biểu cảm có hơi kỳ quái. Lần đầu tiên anh thấy một con quỷ hút máu thê thảm đến vậy.

"Thuyền trưởng Charles? Ngài vẫn ở đó chứ?"

"Thủy thủ của Độc Giác Kình tính thêm ông."

"Cảm ơn thuyền trưởng!!"

“Xuyên qua năm thứ 8, ngày 3 tháng 8.

Ba ngày trước, tôi và đoàn thủy thủ an toàn trở về đảo San Hô.

Tên quỷ hút máu mù kia đã gia nhập đội ngũ của tôi. Tính cách hắn ta có chút hèn nhát, tôi không thích lắm. Tuy nhiên, lúc làm thủy thủ thì không thành vấn đề, năng lực biến hình thành dơi của hắn ta có thể sử dụng trong những thời điểm mấu chốt.

Quỷ hút máu còn có khả năng trị thương cực mạnh, trong một nhóm thủy thủ, tôi cần tìm vài người không dễ chết như vậy.

Bước tiếp theo, tôi tính đi thành Sodoma, tìm cái loại ánh sáng mặt trời có thể đựng được trong hộp. Nếu như thật sự là ánh sáng mặt trời, vậy thì nhất định có đường dẫn lên mặt đất.”

"Rắc rắc." Cánh cửa bị đẩy ra.

Charles - người đang viết nhật ký - nghiêng đầu nhìn qua, thấy Lilly cụp tai xuống mang mấy con chuột bước vào.

"Em đã đi đâu?" Charles hỏi.

Lilly chán nản bám theo drap giường bò lên gối, không có sức sống lên tiếng: "Không nói anh biết..."

Charles lắc đầu đóng cuốn nhật ký lại rồi đứng lên: "Anh ra ngoài một chuyến, hãy trông nhà cẩn thận."

Đầu chuột bạch đang chôn trong cái gối mềm mại đột nhiên ngẩng lên: "Anh Charles, anh tính đi đâu vậy?"

"Hôm nay là thứ bảy, tất cả thuyền trưởng chắc là sẽ tập họp ở Hiệp hội các nhà thám hiểm. Anh đi xem coi có tin tức gì mới không."

"Nghe vui vậy! Mang em theo chơi chút đi!"

"Trông nhà cẩn thận." Charles lạnh nhạt đẩy cửa đi ra ngoài.

Nhìn cánh cửa bị đóng lại không thương tiếc, Lilly tức giận ra sức đấm vào gối: "Anh Charles đáng ghét!"

Sau khi cô bé đấm mấy cái, ngã cả người lên gối: "Hừ, không mang theo em thì em đi ngủ, chờ đến tối lúc anh ngủ, xem em có làm phiền chết anh không."

Thời gian trôi qua, Lilly đang mơ mơ màng màng lại bị một tràng tiếng gõ cửa làm cho giật mình.

Nghe thấy tiếng đùng đùng ở ngoài cửa, biểu cảm Lilly hơi hoảng sợ: "Ai? Ai đó? Bên trong không có người!"

"Rắc rắc" Một tiếng, khóa cửa bị bẻ gãy. Một con quái vật xúc tua kinh khủng dữ tợn xuất hiện ngoài cửa.

Nhìn thấy những cái xúc tua ngọ nguậy, đôi mắt tràn đầy tức giận trừng thật to, Lilly bị dọa hét ầm lên. Mấy con chuột màu nâu lập tức vây quanh cô bé, khè răng nhọn về kẻ xâm nhập.

Con quái vật xúc tu nhìn thấy con chuột đang hét chói tai, thân thể nó nhanh chóng biến đổi. Bên trong phòng xuất hiện một người phụ nữ trưởng thành với thân hình nóng bỏng.

Lilly trừng to mắt nhìn người đẹp trước mặt. Cô bé biết người phụ nữ đó, là người phụ nữ mà tên họa sĩ mù đã vẽ.

"Thì ra chỉ là một con chuột, làm tôi sợ hết hồn. Lúc nãy nghe được tiếng phụ nữ, tôi còn tưởng Cao Chí Minh lén ăn vụng sau lưng tôi chứ."

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.