Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1482 chữ

Chương 40: Thần giáo Quang Minh

Charles vừa đi vào Hiệp hội các nhà thám hiểm đã thấy một màn làm người ta bất ngờ. Phòng khách vắng tanh trong quá khứ bây giờ náo nhiệt hẳn ra.

Mấy cái ghế sô pha với bàn trà nhỏ được đặt tùy tiện, đủ loại trai gái mặc trang phục trên biển tụm năm tụm ba, có đứng có ngồi, tiếng người rôm rả.

Trong đám người rõ ràng có không ít những người không phải chuyên "ăn cơm" đường biển, bọn họ vây xung quanh mấy thuyền trưởng bán tán xôn xao.

Charles đi xuyên qua nhóm người, bước về phía quầy giao dịch nhiệm vụ, mấy giọng nói bên tai cho anh biết rằng những người đó đến đây là để ủy thác nhiệm vụ.

"Alo! Charles! Tới đây!" William phấn khích kỳ lạ vẫy chai rượu về phía anh, xung quanh anh ta còn có mấy người thuyền trưởng từng có duyên gặp một lần.

Thấy Charles nhìn sang bên này, Elizabeth hừ lạnh quay phắt đầu sang hướng khác.

Charles vừa mới đi tới, William đa nhiệt tình vỗ lên vai anh: "Anh bạn của tôi, con dao kia của anh xài không tệ!"

Cái mùi gay mũi trên người William khiến cho Charles thấy hơi khó chịu, anh đẩy tay William ra rồi nói: "Nó có phải loại di vật cực mạnh không?"

Lần trước anh có bán cho William hai di vật chưa được giám định, một đĩa CD đen với một con dao bị rỉ sét. Coi bộ dạng của William xem ra là được hời rồi.

"Ừ, vô cùng mạnh, mạnh đến mức không thể mạnh hơn nữa! Tôi giả bộ vô tình đưa con dao đó cho kẻ thù, anh đoán xem thế nào? Gã ta giết sạch mấy tên thuyền viên của gã luôn, hahaha!!"

Charles nhìn William cười như điên không dứt, anh cảm thấy hơi vô lý. Thì ra di vật còn có thể dùng như vậy luôn hả??

Gã đàn ông mập mạp đi tới bên cạnh huých tay Charles một cái: "Nghe nói anh lại ra khơi hả? Có gặp chuyện gì thú vị không? Kể tôi nghe đi."

Charles theo bản năng nhớ lại cái con duỗi tay lên từ đáy biển, anh cười miễn cưỡng: "Không có gì đáng nói, chết vài thuyền viên, nhiệm vụ cũng thất bại."

"Nói này, nói này. Anh chạy tới đây cũng chả giao lưu, vậy tới đây làm gì? Có thời gian thì qua sòng bài thắng vài ván không phải tốt hơn sao?"

Charles không nói lại bọn họ, đành phải kể hết những chuyện đã trải qua một lần. Bướm khổng lồ, bàn tay, đảo Hắc Tinh.

Nghe xong những chuyện mà Charles đã trải qua, mấy thuyền trưởng khác rối rít cảm thán sự may mắn của Charles. Gặp toàn chuyện nguy hiểm như vậy mà còn mạng để trở về.

"Haiz ~, Stark lại không may mắn được như vậy." Gã mập thản nhiên nhắc đến.

"Stark là ai?"

"Nếu tên nhóc đó biết anh thậm chí còn không biết tên nó, tôi đoán nó có thể tức đến mức đội mồ sống dậy. Trước đây là thằng nhóc đó với Elizabeth trói anh lại đó, anh quên rồi hả?"

Charles lập tức nhớ đến cái tên cao to có tính cách sáng sủa, con ngươi hơi co lại: "Anh ta chết rồi?"

Gã mập gật đầu, lấy tay chộp một loại quả màu xanh lên cắn rồi nói tiếp: "Có người chết là chuyện bình thường mà. Tháng này cũng không tệ lắm, chỉ chết có 7 người ."

Charles quét mắt qua biểu cảm của tất cả mọi người, phát hiện bọn họ nửa điểm thương tiếc cũng không có, vẻ mặt thản nhiên tán dóc.

Đối với quan niệm nắm chắc mạng mình trong tay, Charles hiểu rõ hơn nhiều.

Anh thoáng trầm mặc một hồi mới hỏi những vị thuyền trưởng khác: "Mọi người, việc liên quan đến thành Sodoma, mọi người biết được bao nhiêu?"

Đây là mục đích anh tới đây hôm nay. Đối với cái nơi không rõ đó, anh chỉ mới nghe qua tên, nên giờ anh cần thêm vài manh mối.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía xó xỉnh - nơi người đàn ông trung niên có cái mũi diều hâu vừa sầm mặt xuống đang đứng.

"Trước kia Charlie từng làm cướp biển, anh có thể đi hỏi hắn ta." William ngửa đầu hớp một ngụm rượu.

"Tôi chỉ có thể nói cho anh biết nơi đó rất loạn, không có việc gì thì đừng đi tới đó. Nếu thực lực kém thì đến đó chính là tự tìm đường chết." Giọng Charlie vẫn trầm thấp như thường lệ.

"Vậy anh có từng nghe nói bên đó có ai bán ánh sáng mặt trời không?"

Charlie nghe thấy câu hỏi của Charles, lắc đầu một cái.

"Không có?" Charles hơi khẩn trương.

"Không biết, có lẽ có hoặc có lẽ không. Nơi đó cái gì cũng bán miễn là có tiền. Lúc đến thành Sodoma, anh có thể đến hỏi bartender ở quầy rượu cảng biển, nói là do Hải Cẩu giới thiệu tới. Đó là bạn tôi."

"Cảm ơn." Charles cảm kích nhìn Charlie. Người bình thường sẽ không biết loại tin này, hắn ta chịu nói anh biết cũng là một dạng ân tình.

Gã mập bên cạnh dùng cùi trỏ chọt chọt Charles, lại gần nói nhỏ: "Hắn ta coi trọng anh đấy. Có thể gặp được "Thần linh" rồi được hồi sinh, chắc chắn tương lai tiền đồ rộng mở nha."

Charles cười khan một tiếng. Chuyện này ai có thể nói chắc chắn, ở cái nơi quỷ quái này ai có thể đảm bảo có thể giữ mạng đến cuối cùng. Anh chỉ đơn giản là một người vì được sống mà liều mạng thôi.

Bầu không khí náo nhiệt lúc trước lại quay lại, Charles đi theo những người này uống rượu, ăn vặt, quan hệ thân thiết hơn rất nhiều.

Anh cầm cái bánh ngọt trên bàn cắn một cái. Vỏ bánh xốp cộng thêm vị ngọt của bơ, không ngờ ăn khá ngon. Tới thế giới này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh được ăn thức ăn tinh xảo như này.

Ăn xong đồ trong tay, ngay lúc Charles đang nghĩ muốn rời đi thì một người thanh niên có tướng mạo bình thường nhích lại gần: "Thuyền trưởng Charles?"

Charles nghiêng đầu đánh giá người vừa tới. Gã ta mặc cái trường bào màu đỏ, trên trán vẽ một hình tam giác phát sáng, ăn mặc khác hoàn toàn với những thuyền trưởng xung quanh.

"Anh là...?"

"Tên tôi là Sonny, cũng là nhà thám hiểm giống anh."

Elizabeth vẫn không để ý tới Charles ho khan một tiếng, nhúng tay vào ly rượu rồi vẽ vài nét lên bàn.

Sau khi thấy được ký hiệu truyền tin đại diện cho ý nghĩa: Tránh xa nguy hiểm, tính cảnh giác trong lòng Charles lập tức nâng cao.

"Tôi nghe nói Charles tiên sinh đang đi tìm vùng đất Quang Minh? Sao tôi không thấy anh ở ngày lễ giáo hội?

Thần giáo Quang Minh? Charles lười giả vờ, đứng dậy muốn đi.

Giây sau, cơ thể Sonny lóe lên, ngăn cản trước mặt Charles.

"Charles tiên sinh là tín đồ cực đoan? Thật ra các anh nghĩ sai rồi. Các anh đã hiểu sai lời tiên tri của thần mặt trời. Giáo lý ban đầu mới là chân lý, vùng đất Quang Minh là hư vô là không tồn tại. Chúng ta phải thành tâm cầu nguyện, thường xuyên cử hành nghi thức cầu nguyện, lúc đó thần mặt trời mới quay về lần nữa."

Nghe những lời hoang đường này, Charles không biết phải đáp lại thế nào. Anh không biết những lời kinh thánh trong miệng người này từ đâu ra. Nhưng có thể chắc chắn rằng mấy lời tiên tri này tuyệt đối không thể nào đến từ quả cầu lửa trên bầu trời kia.

"Xin lỗi, tôi không cần anh giảng, phiền anh tránh ra."

Trên mặt Sonny lộ vẻ ngạc nhiên: "Nếu anh không phải tín đồ của thần giáo Thái Dương, vậy anh đi tìm vùng đất Quang Minh làm gì?"

"Tôi không có tìm. Tạm biệt." Charles nói xong rồi vòng qua Sonny đi ra cửa.

Ký hiệu màu trắng trên trán Sonny sáng lên, từ trong trường bào phóng ra một chất lỏng mờ mờ như máu bầm nhanh chóng bao phủ Charles: "Hay là chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện một tí?"

Sắc mặt Charles đanh lại, khẩu súng lục bên tay phải chĩa thẳng vào đầu gã.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.