Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1550 chữ

Thấy những khẩu pháo đen đang chuyển động liên tục trên boong tàu, nhất thời Akasa có chút luống cuống, cô muốn chạy, nhưng Charles đứng bên cạnh lại không cho cô có cơ hội này.

Anh giơ tay trái lên, xúc tua từ trong chiếc nhẫn bắt đầu tấn công, những xúc tua vô hình lập tức quấn chặt con dơi.

Tuy rằng con dơi không thể giãy ra khỏi được trong vòng một giây, nhưng như vậy cũng đủ rồi.

"Ầm!!”

Trong một cái nhìn của Charles, con dơi lớn bằng nửa thân người đã tan nát, thịt vương vãi xung quanh, vẻ mặt dữ tợn của con dơi vẫn còn hiện lên vẻ không thể tin được.

Charles đi về hướng ngoài khơi, bỗng nhiên cảm giác được trước mặt có đạo ánh sáng lóe lên, anh theo bản năng đưa tay bắt lấy nó, là tấm gương vừa rơi khỏi con dơi ban nãy.

“Phù” một cái, Charles đã thấy nước biển lạnh băng đã phủ toàn thân của mình.

Trong khoảng thời gian anh đi ra khỏi biển, liền thấy được một con nửa người nửa quái vật đang chật vật chạy về phía này, rất hiển nhiên nó không tính liều mạng để báo thù cho đồng loại mình.

“Đồ vô dụng! Đừng có chạy!” Charles từ trong nước khiêu khích.

Cái chết của một vị công tước hình như đã khiến tất cả ma cà rồng hoảng sợ, chờ đến khi thủy thủ đoàn nhìn thấy đảo Hắc Tinh, thì không còn con dơi nào.

Thân hình ướt nhẹp của Charles nằm hình chữ đại trong boong thuyền, lúc này anh vô cùng mệt mỏi. Tuy mặt nạ có thể giúp thân thể con người phát huy năng lực tới mức cực hạn, thế nhưng cảm giác vô lực lại không thể giải trừ, hiện tại một ngón tay anh cũng không muốn cử động.

Những thủy thủ đoàn sống lại vui mừng như điên chạy tới, giữ chặt vai anh vui mừng hoan hô lên.

Sang ngày thứ hai, thể lực của Charles hồi phục được phân nửa, anh không để ý đến cơ thể vẫn còn đau nhức, đứng lên đi về hướng boong thuyền.

Thấy vải băng trên boong thuyền của thuyền trưởng, anh khẽ thở dài một cái.

Lúc này tổn thất có chút lớn , trong cuộc chiến với Judie, đã chết mất hai người thủy thủ, đảo Hắc Tinh lúc này lại mất đi thêm hai người làm việc bếp.

Hơn nữa kỳ lân một sừng cũng bị thương, nhiệm vụ thăm dò tân hải lần này rốt cuộc triệt để thất bại.

Chỉ có duy nhất Charles lấy được hai thứ, một là cái gương và cái còn lại mắt của ma cà rồng bị mù.

Cái gương có hình tròn, Charles rọi chính mình, phát hiện mặt kính vô cùng mờ căn bản không thấy rõ.

Trong lòng Charles khẽ động, mang cái gương hướng về phòng nghỉ của thuyền viên, nếu như muốn tìm hiểu về đồ vật, không nghi ngờ gì nên hỏi người địa phương là tốt nhất.

Khi Charles vừa vào phòng nghỉ, mùi máu tươi lập tức truyền tới, ma cà rồng bị mù Aude Rick đang mút băng vải dính máu, người đang ngáy James, chính là người sản sinh ra mấy cái vải băng dính máu.

Cổ của họa sĩ mù không ngừng cử động, máu thịt trộn lẫn vào nhau, vết thương thoạt nhìn không biết bao lâu mới có thể khép lại.

Nghe được tiếng bước chân quen thuộc Aude Rick liền vội vàng đứng lên: “Thuyền trưởng Charles, ngài đã tới.”

Charles rút cây kiếm đen đặt vào giữa tay James, nơi bị con dơi cắn, vết thương trở nặng.

Bất quá vóc dáng của hắn cao lớn, lớp da bên ngoài lại dày, nên đại bộ phận đều là bị thương ngoài da, không có tổn thương đến nội tạng.

Lấy tay sờ trán của gã, phát hiện không có dấu hiệu nóng lên, xoay người lại, lấy cái gương để vào tay Aude Rick.

“Vật này là di vật của vị công tước kia, cô ta có năng lực biến thành con dơi lớn bằng cái này, anh biết thứ này cách dùng sao?”

Họa sĩ mù không ngừng sờ xung quanh cái gương: “Đây…Đây là của Akasa công tước gì đó, gương của dơi, nghe nói chỉ cần nhỏ máu lên trên, là có thể biến thành…một con dơi có sức chiến đấu lớn.”

Trong đầu Charles hồi tưởng lại con dơi to trên không trung, vừa nghĩ tới cái loại lực lượng cường đại này, trong lòng anh không khỏi hưng phấn, thế nhưng anh vẫn không quên món này đã hư rồi: “Thứ này có tác dụng phụ sao?”

“Có, dùng gương này thì hội chứng khát máu của ma cà rồng sẽ tăng lên, nếu như sử dụng nhiều lần, thì cuối sẽ bị cổ lực lượng này chi phối triệt để biến thành dã thú. Chủ nhân đời trước của nó là một Lan Tư tử tước, bây giờ vẫn còn đang ở đảo Hắc Tinh.”

Charles nhìn cái gương trong tay, thầm nghĩ trong lòng: “Tác dụng phụ có chút lớn, xem ra thứ này vào thời điểm mấu chốt, chỉ mới dùng một chút, không thể giống như mặt nạ, có thể tùy lúc sử dụng.”

Bỗng nhiên ma cà rồng mù nghĩ tới điều gì, liền dùng hai tay nâng cái gương, để ở chỗ gã phi thường quen thuộc.

Lúc này cổ của Aude Rick hồi phục như lúc ban đầu, loại năng lực khép lại cường đại này làm Charles nhìn có chút ước ao.

Cầm gương bỏ vào túi, Charles tùy ý hỏi: "Năng lực các ngươi khôi phục mạnh như vậy, vậy vết thương trên mặt là có chuyện gì xảy ra? Nguyên nhân đặc thù nào đó sao?”

Vẻ mặt đáng sợ Aude Rick lộ ra nhất chút hoảng sợ: "Đó là chuyện ngoài ý muốn.”

“Đồng loại của tôi chuyên môn cướp đoạt thuyền biển, chúng tôi ẩn núp từ bên trong khoang thuyền tìm được một cái hộp, tưởng rằng nó là một bảo vật gì, kết quả ở trong đó chỉ là một thứ ánh sáng trắng.”

Charles nghe được cụm từ ánh sáng trắng này, tim đang đập như muốn ngừng lại, thế nhưng lập tức anh phát hiện trong câu nói của ma cà rồng có chút không thích hợp.

“Anh xác định? Ánh sáng trắng? Còn dùng một cái hộp đựng ánh sáng trắng?”

“Đúng vậy, ánh sáng trắng, trong khoảnh khắc thấy tia sáng kia, đồng loại tôi trong nháy mắt biến thành tro tàn, bởi vì tôi đứng xa nên mới miễn cưỡng giữ được một mạng, thế nhưng cho dù vậy tôi cũng bỏ ra một cái giá quá lớn.”

Nói đến đây, Aude Rick tháo kính râm đen trên mặt xuống, hai con mắt sáng lên như quả trứng gà lồi ra bên ngoài, xung quanh có những mạch máu màu đỏ, nhìn qua rất kinh khủng.

"Ngài nhìn thấy không? Con mắt của tôi bây giờ nó như thế này, loại đau đớn này chỉ có thứ ánh sáng đó mới gây ra được.”

Có vài phần xao động, Charles bên trong khoang thuyền đi qua đi lại suy nghĩ, ngày hôm qua bị công tước ma cà rồng đuổi bắt cũng không hề hấn, nhưng hiện tại tâm lại có chút rối loạn.

“Hay là... Hay là ở bên trong tia sáng có thứ gì đó?”

Anh cảm thấy có vấn đề vô cùng, ánh sáng đó cư nhiên có thể đựng trong hộp? Không có thứ gì kích động mà tia sáng cũng có thể tấn công sao?

Aude Rick lắc đầu: “Khoảng thời gian trước đây còn có hải tặc sinh sống lân cận, vào lúc chúng tôi gặp chuyện, bọn họ một điểm bất thường cũng không có, nếu quả thật là có gì đó, không có khả năng bọn họ một chút cũng không bị.”

Tim Charles bắt đầu đập mạnh, dáng vẻ có chút phấn khởi, cái này có thể là then chốt: “Những hải tặc kia từ đâu có được ánh sáng trắng?”

“Không rõ lắm, thế nhưng những hải tặc kia sống trong thành phố hỗn loạn Jodo, rất có thể bọn họ từ bên kia có được, tiên sinh Charles, ngài cần ánh sáng trắng sao?’

“Thành phố hỗn loạn Jodo..." Trên mặt Charles nở nụ cười hiếm thấy, lấy tay vỗ bả vai hắn, xoay người đi ra ngoài.

Mặc kệ bên trong hợp có phải thật là ánh sáng trắng đó hay không, Charles quyết định phải đi xem thử.

Nghe được tiếng bước chân dần đi xa, Aude Rick trộm tới gần thùng gỗ lấy ra một thi thể chỉ có phân nửa, nếu như Charles ở chỗ này có thể lập tức nhận ra, thi thể này chính là của vị nữ bá tước trong cuộc chiến vừa rồi.

Ma cà rồng mù tham lam ôm lấy thi thể đứng lên, bên trong khoang thuyền tối, tiếng nhai nuốt cùng tiếng ngáy hòa lẫn vào nhau.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.