Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lilly Giả Mạo

Phiên bản Dịch · 1573 chữ

Sự bất thường của Charles đã thu hút ánh nhìn của người khác, một người dẫn theo một lũ chuột đi đến đâu cũng sẽ khiến người khác chú ý như vậy, mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ vào anh nhiều hơn.

"Đừng vội." Charles nhíu mày dẫn Lilly đi đến bên lề đường cái.

"Em chắc chắn đây là nhà em và cô bé kia chính là em trước đây sao?"

"Đương nhiên chắc chắn mà, em lớn lên chính là dáng vẻ như thế , đó rõ ràng là mẹ của em." Giọng của Lilly mang theo nét bi thương.

"Trước tiên kêu bạn của em tản đi, như thế này không tiện hành động."

Lilly chít chít hai tiếng, mấy con chuột nhanh chóng tản đi khắp bốn phía, dẫn đến mấy tiếng thét chói tai của phụ nữ.

Sau khi Charles dẫn theo Lilly đi dạo một vòng trên đường, liền quay về trước mặt toà biệt thự nhỏ kia.

Bên trong sân lúc này chỉ còn lại "Lilly" ngồi ở đó đọc sách, mẹ của Lilly hẳn đã rời đi rồi.

"Chờ lát nữa em đừng lên tiếng, mọi việc cứ để anh đến thăm dò."

Sau một hồi nhìn xung quanh không phát hiện điều gì bất thường, Charles liền đẩy cửa gỗ ra đi thẳng về phía cô bé gọi, "Lilly?"

Cô bé đang đọc sách nghi hoặc ngẩng đầu lên, sau khi ánh mắt chạm phải Charles, biểu cảm trên mặt liền thay đổi, hai tay đặt sách xuống vẻ mặt hốt hoảng chạy vào trong nhà.

"Này?" Charles giơ tay trái lên, trong nháy mắt ba chiếc xúc tu vô hình lập tức quấn lấy cô bé .

Chính vào lúc Charles cho rằng người trước mặt sẽ lộ ra nguyên hình, thì “Lilly” này lại chỉ liều mạng giãy giụa, đồng thời lớn tiếng gào lên."Mẹ! Mẹ ơi! Cứu con!"

Nhìn thấy một màn này, trên mặt Charles thoáng hiện lên tia nghi hoặc, anh đã từng gặp không ít đám sinh vật dị thường có thể biến hình, nhưng loại phản ứng này là lần đầu tiên anh nhìn thấy.

Anh nhấc “Lilly” đến trước mặt mình, cầm Hắc đao dùng lực rạch một đường trên tay cô bé, dòng máu đỏ tươi lập tức trào ra.

Liếm thử lưỡi đao, Charles kinh ngạc phát hiện đây lại chính là máu người thật.

Ngay lúc này, mẹ của Lilly từ cửa phòng bên cạnh bước ra, trong tay bà run rẩy cầm một khẩu súng kíp."Mau thả con gái tôi ra! Tôi đã báo cảnh sát rồi!"

Bỏ qua thứ vũ khí hoàn toàn không có tính nguy hiểm trong tay người người phụ nữ, Charles bình tĩnh nhìn về phía cô bé trước mặt hỏi: "Vì sao nhìn thấy tôi liền lập tức bỏ chạy?"

Cô gái nhỏ trông cực kỳ sợ hãi nhưng vẫn nhanh chóng mở miệng."Bởi vì trên người anh có mùi của biển, ba từng nói, những kẻ trên người có mùi của biển đều là người xấu."

"Lừa đảo!! Đó là ba của tôi!" Chuột bạch Lilly muốn nhào lên người cô bé.

Charles túm được con chuột, buông cô bé xuống đi ra phía bên ngoài.

Tất cả biểu hiện của "Lilly" hết thảy đều bình thường như vậy, điều này khiến cho lòng Charles có chút nghi ngờ.

"Đừng nóng vội, trước tiên chúng ta điều tra rõ ràng đã." Charles ghì đầu con chuột bạch đang nôn nóng bất an lại.

Charles đưa Lilly quay về bến cảng, sau một hồi rẽ đông rẽ tây, cuối cùng thì dừng lại trước cửa ở một nơi hẻo lánh.

Nhìn thấy xung quanh không có ai khác, anh liền gõ lên phía trên rồi nhỏ giọng nói: "Tìm lão đại Tai Nhỏ của các người."

Dứt lời cánh cửa lặng lẽ mở ra, Charles dẫn Lilly đi thẳng vào.

Bên trong là một kho hàng lộn xộn và đám đàn ông với đủ loại hình xăm trên mặt đang ngồi đánh bài.

Khi thấy Charles dẫn theo một đám chuột tiến vào, một gã gầy gò trên mặt có vết sẹo đao liền đứng dậy.

"Thuyền trưởng Charles, lâu rồi không gặp, lại cần chở hàng gì sao? Tôi nghe nói anh đã kiếm được một con thuyền lớn, có thể chở không ít hàng mà."

Charles lười khách sáo với hắn ta, lấy ra một xấp tiền echo đưa qua."Tôi cần một chút thông tin về bác sĩ Oliver."

Nếu như thăm dò trực tiếp không được, vậy thì đi tìm vài tên côn đồ hỏi một chút, nói không chừng bọn chúng còn có manh mối khác.

Gã có vết sẹo đao cười cười, đưa bàn tay phải đã mất hai ngón ra nhận lấy."Được thôi, trên đảo San Hô này không có tin tức gì mà bang Hải Xà chúng tôi không nghe ngóng được."

Không bao lâu sau, một tờ giấy đầy chữ được đẩy vào từ khe cửa nơi Charles ở.

Sau khi anh nhận lấy đọc kỹ càng, vẻ mặt anh có chút phức tạp nhìn về phía chuột bạch trên mặt đất.

"Lilly, chính vào lúc em đi thăm ông nội, sau khi bị cuốn vào lốc xoáy mới biến thành chuột?"

"Đúng vậy, không sai."

"Nhưng mà... Từ tin tức những kẻ kia thăm dò được cho thấy, mấy năm gần đây ba mẹ em vẫn luôn ở trên đảo, không hề ra biển."

Khoảng ba giây sau khi trong căn phòng thoáng chốc yên tĩnh giống như chết, trong mắt Lilly tràn ngập vẻ khó tin mở miệng nói: "Vậy… Vậy nói cách khác..."

"Nói cách khác, Lilly kia là thật, cô bé chính là con gái của vợ chồng Oliver, không phải người khác đóng giả."

Nếu như bác sĩ Oliver không hề ra biển, vậy cũng sẽ không gặp tai nạn trên biển, con gái bọn họ đương nhiên lại càng không có khả năng rơi vào lốc xoáy.

"Cô ta là thật, vậy còn em là ai?" Những dòng lệ tí tách rơi xuống từ hốc mắt của chuột bạch.

Charles cân nhắc lời nói một chút liền mở miệng nói: "Lilly, mặc dù có chút khó chấp nhận, nhưng chuyện trong trí nhớ chưa chắc đã là thật."

"Không thể nào! Em chính là Lilly! Em không phải là chuột! Em mới chính là Lilly mà!!" Chuột bạch điên cuồng hét lên.

Nghe thấy tiếng hét của Lilly, đám chuột màu nâu nhanh chóng vây quanh, ân cần kêu chít chít.

"Chúng mày cút ngay cho tao! Tao không phải là đồng loại của chúng mày! Tao là người! Tao là con người!" Đám chuột màu nâu tản đi một chút, nhưng trước sau như một, vẫn vây quanh chuột bạch đang gào khóc.

Lúc này Charles cũng không biết nên nói gì, anh đã nghĩ đến rất nhiều kết cục, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không nghĩ đến sẽ là tình huống như này.

Tuy nhiên nếu cẩn thận suy nghĩ một chút thì lại thấy hợp lý, thế giới của Địa Hải vốn dĩ chính là như vậy, nó khiến người ta rơi vào tuyệt vọng.

Nửa giờ sau, Lilly được đám chuột vây quanh nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, tựa như đã mất đi linh hồn."Anh Charles, anh nói xem em thật sự là một con chuột sao?"

Charles ngồi trên ghế im lặng không nói gì, trong tình huống này anh không biết nên trả lời thế nào.

Chuột bạch không nhận được đáp án từ từ bò dậy, hồn bay phách lạc đi về phía cửa, đám chuột màu nâu bám gót theo sau.

"Em muốn đi đâu?"

Trong giọng nói uất ức của Lilly mang theo đáng thương."Em cũng không biết... Nhưng nếu như là chuột, có lẽ nên đến cống ở, anh Charles, cảm ơn sự chăm sóc mấy ngày qua của anh, anh là một người tốt."

Mấy con chuột nhanh chóng nhảy lên, chúng nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa đẩy ra, dẫn theo chuột bạch đi về phía hành lang tối mịt ở bên ngoài.

Nhìn những con chuột dần đi xa, trên mặt Charles lộ ra một tia bực bội."Em định buông xuôi như vậy sao? Định đến cống thoát nước ăn rác cả đời hả?"

Lilly cụp tai xuống, quay lại lặng người nhìn Charles.

"Nếu như em cho rằng em là loài người, là Địa Hải đã biến em thành bộ dạng này, thì em phải lên mặt biển đòi lại tất cả! Chứ không phải là chạy trốn!" Giọng nói của anh cao hơn một đoạn.

"Chúng ta không thể quyết định vận mệnh của mình, nhưng chúng ta có thể quyết định đối mặt với khó khăn như thế nào, quay lại đây! Trên thuyền của anh cần một pháo thủ."

Hốc mắt Lilly lại một lần nữa bị nước mắt thấm ướt, chuột bạch nghẹn ngào không ngừng gật đầu."Anh Charles, cảm ơn anh, vì sao anh lại giúp đỡ em như vậy?"

Charles không phải là người nhiệt tình, nhưng khi nhìn thấy Lilly tuyệt vọng đi ra bên ngoài, anh cảm thấy kháng cự theo bản năng, cũng là kẻ đáng thương không thể về nhà, anh sợ rằng kia sẽ là bản thân mình trong tương lai.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.