Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuột Về Nhà

Phiên bản Dịch · 1530 chữ

"Chà ..." Charles khẽ cau mày khi nhìn vào di vật trên tay.

Thật khó để nói liệu loại di vật dùng trí lực đổi hình thể này là tốt hay xấu. Nếu bạn thậm chí không có kiến ​​thức cơ bản, thì dù thực lực của bạn có mạnh đến đâu cũng không giúp ích được gì.

Hơn nữa, sau khi cơ thể lớn hơn, ba di vật của bản thân không thể sử dụng được, và dưới thế chân vạc của chúng thì sức mạnh của anh có thể bị giảm xuống.

Charle nhanh chóng nghĩ ra công dụng lớn nhất của di vật này, "Mặc dù ta không thể sử dụng nó, nhưng ta có thể đưa nó cho thủy thủ đoàn của mình."

Cuộc phiêu lưu tiếp theo sẽ chỉ ngày càng trở nên nguy hiểm hơn, chỉ dựa vào thực lực của một người là không đủ.

Sức mạnh của thủy thủ đoàn trên tàu Độc Giác Kình cũng phải được cải thiện theo mọi hướng mới không gây cản trở.

Cơ thể cứng cáp của ai đó chợt lóe lên trong tâm trí anh, Charles ngay lập tức tìm được chủ nhân mới cho di vật này. Mặc kệ cơ thể còn đang đau nhức, Charles vén chăn lên cầm di vật đi ra ngoài.

Ba mươi phút sau, Charles đứng trên boong và hét lên với vị máy trưởng cao bốn mét, "James, đặt di vật anh xuống đất! Đặt xuống đất!"

Các thuyền viên khác không có việc gì làm liền vây quanh ở ngoài quan sát với sự thích thú vô cùng.

James-to-lớn ngồi phịch trên boong, toàn bộ Độc Giác Kình bắt đầu rung chuyển. Sau chừng ba giây, anh ta buông tay và để 434 rơi xuống boong.

“Sự suy giảm trí lực lớn hơn tôi nghĩ.” Charles nhìn vào kim tự tháp màu tím trên tay rồi lẩm bẩm.

Sau khi kiểm tra, sự lớn lên của cơ thể khiến cho sức mạnh của cơ thể vô cùng mạnh mẽ, nhưng sự suy yếu của trí thông minh thì nguy hiểm chết người, lúc nào cũng phải có người ở đó chỉ huy, nếu không James, người bị mất trí nhớ, sẽ chỉ đứng đó mà chơi với các ngón tay của mình.

“Thuyền trưởng, tôi có thể chơi với thứ này được không?” Dip tò mò, đưa một nhóm thủy thủ sáp lại gần.

Charles suy nghĩ một hồi rồi ném 434 qua, "Các cậu thử xem ai thích hợp với thứ này nhất."

Trong lúc nhất thời, các thuyền viên trên tàu đang hò hét trò chuyện, nhìn họ cười nói vui vẻ và sử dụng 434 như một món đồ chơi, Charles cũng không ngăn cản.

Con người không phải là máy móc, không có nhiều cơ hội để thư giãn như thế này ở trên Địa Hải.

Sau khi Charles dặn dò vài câu, anh đi về phía phòng ngủ của mình, vết thương trên người anh lại bắt đầu đau.

Thời gian trên biển trôi qua nhanh chóng, vết thương do bị ăn mòn trên cơ thể của Charles cũng nhanh chóng lành lại, một số tai nạn nhỏ trên đường cũng được thủy thủ đoàn giải quyết tốt. Sau thời gian luôn tự thân vân động, cuối cùng anh cũng được hưởng đặc quyền khi làm thuyền trưởng.

Khi nhìn thấy ngọn hải đăng trên đảo San hô, toàn bộ tàu Độc Giác Kình đã chìm trong tiếng reo hò của thủy thủ đoàn. Một lần nữa, họ đã sống sót trở về.

Ngay khi thuyền cập bến, mọi người liền lao ra ngoài để trút bỏ nỗi phiền muộn trong lòng sau khi nhận được tiền công từ Charles.

Charles lấy hai di vật còn lại và lên kế hoạch đi về phía Hội những người thám hiểm, anh không biết ưu điểm và tác hại của hai thứ này, anh muốn xem các thuyền trưởng khác có manh mối gì không.

Ngay khi chuẩn bị xuống tàu, Charles nhìn thấy Lily đang bị bao vây bởi những con chuột nâu mà đứng trên tàu.

Charles bước tới, chỉ để thấy rằng đôi tai cô cụp xuống và vẫn chưa có rời đi.

"Tại sao em vẫn chưa đi?"

Lily giật mình trước câu hỏi của Charles, cô hoảng sợ quay lại. "Ngài Charles."

"Đứng ở đây làm gì? Sao em không về nhà? Không phải lúc nào em cũng muốn được về nhà sao?" Charles túm lấy đuôi và nhấc bổng cô bé lên.

"Nhưng tôi đã biến thành chuột, liệu mẹ tôi có nhận ra tôi không? Bà ấy sẽ dùng chổi để đuổi tôi ra ngoài sao?", Lily đáng thương hỏi.

Trong lòng Charles biết điều đó, đúng là vẫn còn là một đứa trẻ, sợ sự thay đổi lớn như vậy của cơ thể là một điều bình thường.

"Em yên tầm, không có bậc cha mẹ nào không lo lắng cho con gái của họ cả. Dù em có trở thành một con chuột thì họ cũng sẽ không ghét em đâu." Charles an ủi.

“Thật chứ??” Tai của Lily dựng đứng.

“Thật mà, thật mà.” Charles nhìn con chuột trước mặt mình rồi bằng cách khó hiểu nào đó anh như thấy em gái của mình.

Lily đong đưa cơ thể một cách thích thú. "Charles, anh nói đúng. Mẹ tôi sẽ không quên tôi đâu. Tôi đi xa lâu như vậy, bà ấy sẽ rất nhớ tôi."

Charles đặt cô xuống và định đi ra ngoài, nhưng Lily đã ôm lấy ngón tay anh và nói: "Charles, anh đưa tôi về được không?"

Ngay khi Charles định từ chối, anh nhìn thấy vẻ mặt đáng thương trên khuôn mặt chú chuột nhỏ.

Charles khẽ thở dài. "Được, anh đưa em về."

Cô bé không biết vì lý do gì mà biến thành chuột, không biết sau này có thể biến đổi trở lại hay không, cùng là người đáng thương, giúp được đến đâu thì giúp vậy.

Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện tại Cầu tàu số 3 trên Đảo San hô. Một người đàn ông với đôi mắt đen láy lướt qua khu chợ với một đàn chuột lớn.

Sau khi Charles trả gấp 4 lần tiền xe và đảm bảo lũ chuột sẽ không cắn đệm, cuối cùng một người lái xe hơi nước cũng bằng lòng đưa họ đi.

Nhà của Lily cách cảng gần một giờ lái xe, càng gần đến nhà, Lily càng háo hức.

Cô ấy bây giờ chắc rất hạnh phúc nhỉ? Tôi cũng sẽ có ngày này trong tương lai chứ? Nhìn chú chuột bạch đang xoay tròn trên đùi mình, trong mắt Charles hiện lên một tia ghen tị.

"Thưa ngài, đã đến rồi đấy ạ. Phía trước rẽ trái là nhà Tiến sĩ Oliver. Nhà ông ấy có một cô bé rất dễ thương. Tốt hơn hết thì ngài không nên đưa những con chuột này đến đó, sẽ doạ cho cô bé sợ."

Lily không thể chờ đợi hơn nữa đã nhảy ra khỏi xe mà không đợi xe dừng lại, cô và lũ chuột lao về góc cua phía trước với tốc độ tối đa.

Khi Lily lao đến góc đường, cơ thể nhỏ nhắn của cô ấy lập tức đông cứng lại như bị điện giật.

“Hả?” Charles nhận ra điều gì đó không ổn nên bước tới.

Góc trên bên trái là ngôi biệt thự hai tầng trang nhã, ở sân trước của biệt thự, một người mẹ dịu dàng đang ngồi uống trà và trò chuyện cùng con gái.

Mặc dù cô con gái trông chỉ mới mười một hoặc mười hai tuổi, trông hơi giống Hermione trong phần đầu tiên của Harry Potter, nhưng sự linh động hiện giữa hai lông mày của cô ấy có thể dự đoán rằng cô ấy sẽ là một người còn quyến rũ hơn mẹ mình trong tương lai.

“Lily, em còn có em gái hay chị gái ở nhà không?” Charles ngập ngừng hỏi.

Lời nói của Charles đã đánh thức Lily đang đơ ra, cô ấy hét lớn.

"Ahhhh !! Lily đó là giả, tôi mới là con gái của mẹ mà! Cô ta chắc chắn là phù thủy trong truyện! Cô ta biến tôi thành chuột rồi cướp đi tình yêu của mẹ tôi, tôi sẽ cắn chết cô ta!! "

Lily nói xong liền cùng đàn chuột đang giương nanh múa vuốt lao về phía xa.

Charles giơ tay trái với chiếc nhẫn lên, Lily lập tức bị khựng lại giữa không trung. “Bình tĩnh chút đi!"

Thấy chuột bạch bị mắc kẹt, lũ chuột nhanh chóng quay lại và trừng cặp mắt sắc bén về phía Charles.

Ngay khi bàn tay còn lại của Charles chạm vào chiếc mặt nạ chú hề, Lily đã ngăn chặn cuộc tấn công của đàn chuột, treo lơ lửng trên không trung mà khóc lớn.

"Hu hu hu, Charles, tôi không thể về nhà được rồi, mẹ tôi không cần tôi nữa... Tôi phải làm sao đây??"

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.