Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Elizabeth

Phiên bản Dịch · 1496 chữ

Charles một mình đơn độc đi đến Hiệp hội các nhà thám hiểm, Lilly được anh giữ lại quán trọ, tâm trạng của cô bé vẫn có chút suy sụp, hi vọng thời gian có thể mang đi tất cả.

Vừa bước vào Hiệp hội các nhà thám hiểm, Charles vô thức đưa mắt nhìn về phía ghế sofa trong góc.

Lần này tương đối ít thuyền trưởng, chỉ có bốn người, mỹ nữ Elizabeth to lớn ở ngay chính giữa.

"Charles thân mến, tôi ở đây này." Elizabeth không ngừng vẫy tay.

Charles không qua đó, anh chỉ về hướng quầy hàng, ưu tiên đi về phía bên đó trước.

"Đây là thông tin của hòn đảo kia." Charles đưa bản ghi chép đã viết xong cho nhân viên làm việc ở phía sau quầy hàng.

"Ngài… Ngài thật sự đã đến đó sao?" Người phụ nữ phía sau quầy hàng nhìn với vẻ khó tin.

"Nhanh lên đi, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí." Charles có chút mất kiên nhẫn nói với gương mặt lạ lẫm này ở trước mặt.

"Xin… Xin lỗi, tôi vừa mới nhận việc hôm nay, xin ngài chờ một lát, tôi xin chỉ thị của cấp trên một chút."

Không bao lâu sau, một người trung niên đeo mắt kính tròn, khoác trên mình bộ đồ tây đi đến, ông ta nở nụ cười với Charles rồi cầm tờ giấy lên đọc cẩn thận, hơn nữa còn lấy mấy cuốn sách ra, hình như đang đối chiếu gì đó.

Một lúc lâu sau, ông ta thở hắt ra một hơi, nói với giọng điệu tôn kính: "Cảm ơn ngài đã đem đến một cống hiến vĩ đại cho Hiệp hội, sương mù không rõ của Địa Hải lại được chúng ta loại bỏ một phần."

"Thu nhập lần này của tôi là bao nhiêu ?"

"Thăm dò hòn đảo cấp năm, cộng thêm tin tức chi tiết, thù lao lần này của ngài tổng cộng là 160 vạn echo, trừ đi thuế của ngài Tổng đốc, cuối cùng ngài thu được 145 vạn echo."

Nói thật, Charles cảm thấy hết sức kinh ngạc với con số này, anh không ngờ thăm dò một hòn đảo lại được giá như thế, với số tiền này đã có thể mua được một tòa nhà hai tầng có sân trước ở đảo San Hô rồi.

Nhưng vừa nghĩ đến hình ảnh mình ở trên đảo nhiều lần có nguy cơ đứng giữa ranh giới sống chết, Charles lại cảm thấy hợp tình hợp lý, suy cho cùng đây là do anh dùng mạng đổi lấy.

"Ngài Charles, trước tiên mời ngài ghi lại số tài khoản ngân hàng, chúng tôi trực tiếp chuyển thù lao vào, ngài thấy có được không?"

"Cứ làm như vậy đi." Charles quay người đi về phía ghế sofa, hôm nay anh đến là còn có chuyện khác.

"Mắt thế nào rồi?" Charles chỉ vào bịt mắt màu đen tựa như tên hải tặc bên mắt trái của Elizabeth.

"Một mắt không nhìn thấy được nữa, haizzz, trên đảo kia quá nguy hiểm rồi, có thể giữ được một mạng quay về cũng xem như mạng lớn, quá dọa người rồi." Elizabeth rất tự nhiên dán người qua, không nhìn ra bộ dạng sợ hãi một chút nào.

"Sao hôm nay lại ít người thế?" Charles nhìn ba người lạ mặt khác.

"Buổi chiều thứ bảy các thuyền trưởng quay về cảng mới có thể cùng tụ tập, thường thì ở đây đều chỉ có hai ba con mèo con thế này. Ủa? Vì sao trên ngón áp út của anh lại đeo một chiếc nhẫn? Chẳng lẽ anh đã kết hôn rồi hả? Tim tôi sắp nát tan rồi." Elizabeth dùng ngón tay quét qua mặt nhẫn của Charles.

Charles giơ tay trái lên huơ huơ, "Chỉ là một di vật mà thôi, Elizabeth, xin hỏi giao dịch di vật giữa nhà thám hiểm như thế nào?"

Nghe thấy Charles nói câu này, ánh mắt hiếu kỳ của ba người khác lập tức đổ dồn về phía Charles.

"Bình thường là buổi chiều thứ bảy cùng giao dịch, nhưng bây giờ anh có thể lấy ra xem thử, nếu như công dụng rất lớn, tôi có thể đưa ra một cái giá phù hợp." Người lên tiếng là một thanh niên tay cầm bình rượu vẻ mặt uể oải, nhìn quần áo anh ta rất bẩn thỉu toàn là vết rượu, dù cách xa hai mét, Charles vẫn có thể ngửi thấy mùi chua thối trên người anh ta.

Charles lấy ra hai món di vật còn lại. Bày ra trên bàn.

Bốn người bao gồm cả Elizabeth cẩn thận quan sát, qua một lúc lâu sau, gã thanh niên say rượu kia mở miệng nói chuyện.

"Bình thường thì di vật không có giám định không có giá cố định, nhưng mọi người kết giao bằng hữu, cỡ khoảng 30 vạn một món, tôi muốn cả hai món này.”

Đây xem như là một vụ cược lớn rồi, dù sao ai cũng không biết hai món di vật quần áo này rốt cuộc có tác dụng gì, ngộ nhỡ tác dụng phụ quá lớn, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc dùng tiền mua về một mớ phiền phức.

"Giá cả xem như hợp lý." Môi đỏ của Elizabeth dán ở bên tai Charles, vừa nói vừa thổi khí.

"Được, thống nhất giao dịch." Charles xích ra bên cạnh.

"Tôi tên William, về sau có di vật khác thì lại hợp tác." Thanh niên kia nói xong lấy ra một gói bột màu đỏ đổ vào trong bình rượu, ngẩng đầu thổi ra.

Nhìn William bắt đầu co giật, Charles để lộ một biểu cảm nghi hoặc với Elizabeth.

"Không sao, bột quả Vui Vẻ mà thôi, gã này ăn thứ đó được nửa năm rồi."

Một thứ đồ nào đó có thành phần gây nghiện? Nhìn William bắt đầu chảy nước mắt nước mũi ròng ròng, trong đầu Charles hiện lên một nỗi nghi ngờ.

Chuyện của những thuyền trưởng khác, Charles cũng không quản quá nhiều, quay đầu nhìn thân hình to lớn của mỹ nữ bên cạnh.

"Loại thạch hoa quả loại bỏ âm thanh ảo giác trước đây, trong tay cô có còn không? Tôi muốn mua một ít."

Mặc dù nói tần suất âm thanh ảo giác xuất hiện không cao lắm, nhưng thường thường lúc xuất hiện vẫn có chút phiền phức.

"Vẫn còn một ít, thứ đồ này thật sự sẽ gây nghiện, sau này nếu như không ăn sẽ chết rất thảm đấy."

"Vậy cô có cách nào khác loại bỏ phiền phức này không?"

"Có đấy." Elizabeth trả lời rất nhanh, "Chỉ cần lên bờ, vấn đề này có thể nhanh chóng được giải quyết."

Charles lập tức không để tâm đến biện pháp này, cho dù thế nào anh cũng sẽ không lên bờ.

Nói chuyện phiếm với những thuyền trưởng khác một lát, Charles nhìn đồng hồ đứng dậy."Cô Elizabeth, làm phiền thứ bảy mang một ít tới, tôi mua của cô, thời gian không còn sớm nữa lần sau chúng ta lại tán gẫu."

Chân trước Charles vừa đi, Elizabeth đã đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười như có như không cũng đi theo.

Đứng ở bến tàu, nhìn thợ thuyền vận chuyển hàng hóa khí thế ngất trời ở nơi xa, nhất thời Charles không biết nên làm gì.

"Đúng rồi, mình nên đi mua một chiếc đồng hồ bỏ túi."

Chờ Charles quay lại trước cửa phòng mình, bên trong túi áo khoác của anh đã có thêm một chiếc đồng hồ bỏ túi lấp lánh ánh vàng.

Vừa đẩy cửa phòng chỗ ở ra, Charles nhìn thấy chuột chạy tán loạn khắp nơi trong phòng.

"Anh Charles, anh về rồi. . ." Lilly trước đây sáng sủa như ánh mặt trời lúc này lại đang nằm ở trên giường nói với vẻ âm u đầy tử khí.

Sau khi xoa xoa đầu cô bé, Charles đi đến phía trước bàn của mình bắt đầu viết nhật ký.

Trong lúc đó Lilly cũng tò mò lại gần xem thử, nhưng rất nhanh cô bé đã thấy không thú vị mà rời đi. Chữ vuông ngoặc ngoặc vòng vòng phía trên hoàn toàn nhìn không hiểu.

"Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa vang vọng trong căn phòng không lớn.

Tiếp đó Charles ra hiệu bằng mắt với Lilly, trong nháy mắt chuột khắp phòng chạy trốn vào các góc, sau vài giây ngắn ngủi, vật sống trong phòng chỉ còn lại một mình Charles.

Charles vừa mở cửa, bộ ngực đầy đặn bật đến trước mặt. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị mỹ nữ to lớn Elizabeth.

"Anh yêu, tại sao lại ở chỗ này vậy? Hiệu quả cách âm của nơi này không tốt lắm đâu."

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.