Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1515 chữ

Nghe thấy lời nhắc nhở của 1068, con đĩa ba đầu đang ngậm con chuột nhanh chóng quay lại, 18 con mắt hướng thẳng về phía Charles ở trong góc.

“Cái con mẹ nhà ông!”

Charles nhảy thẳng ra cửa lớn, ngay lúc anh sắp ra ngoài, thì tay trái anh sờ soạng rồi rút ra một khẩu súng lục.

“Bùm!” Một nửa cái đầu đầy máu của 1068 trực tiếp bị thổi bay. Giữa những tiếng la hét và chửi bới của 1068, Charles lao ra khỏi cửa chạy thục mạng.

Lần này, những con đỉa không đánh cận chiến với Charles nữa, mà nó tập trung ba đầu phun liên tục chất lỏng có thể ăn mìn về phía bọn họ, Charles vặn người nhanh chóng rơi khỏi cơn “Mưa bom bão đạn” này.

Đây mới chỉ là sự khởi đầu. Ngày càng có nhiều con đỉa phía sau Charles, phòng thí nghiệm thứ ba vốn im ắng trong nhiều năm, lần đầu tiên sôi động trở lại.

Dưới sự rượt đuổi của những con đỉa, Charles cũng đã tìm được con đường mình từng đi qua.

Vào lúc anh dùng hết sức lao ra khỏi phòng thí nghiệm, ánh đèn đỏ phía sau sáng rực lên, anh kinh hãi quay lại, chỉ thấy toàn bộ bức tường khổng lồ bừng sáng bởi ánh sáng đỏ, lũ đĩa ầm ầm từ trong bức tường chui ra, nhìn chằm chằm vào Charles với ánh mắt giận dữ.

Hàng trăm, hàng nghìn con đỉa uốn éo cơ thể rồi lần lượt biến mất không thấy đâu.

Ngay lập tức, Charles cảm thấy một luồng khí lạnh từ xương cụt tràn lên não, anh quay người lao thẳng vào bờ với tốc độ nhanh nhất.

"Tao cướp vợ của mày hay gì? Sao cứ đuổi theo tao thế hả!"

"Soạt soạt soạt" Chỉ với vài bước Charles đã trực tiếp nhảy lên đỉnh của một khối cao ba mét, anh nhảy giữa những tảng đá với cơ thể tuyệt vời của mình.

Do có khả năng nhìn trong bóng tối nên khiến cho tốc độ chạy của Charles rất nhanh, nhưng hiện giờ anh lại không có chút cảm giác an toàn nào cả, anh lo lắng nhìn xung quanh, đề phòng những con đỉa vô hình từ đâu bay ra.

Đằng xa, anh nhìn thấy ở ánh đèn của Độc Giác Kình soi sáng trên biển.

“Đèn sáng, chứng tỏ thủy thủ đoàn đã lên thuyền, mình chỉ cần lao về phía biển là thắng rồi!” Nghĩ đến đây, Charles càng bước mạnh hơn.

Con đỉa bay "Vo ve" xuất hiện trong không trung, một luồng sáng lớn màu đỏ chặn đường Charles, chúng tạo thành một mảng lớn tiến về phía Charles.

“Thích chơi với tao như thế đúng không, đối phó với mỗi mình tao mà còn phải dùng chiến thuật.” Charles đứng trên một tảng đá thở hổn hển.

Nhìn ánh sáng màu đỏ đầy trên bầu trời, Charles cảm khái nói: "Đẹp thật, so điều này với, trình diễn máy bay không người lái đúng thật là đẹp hơn nhiều."

“Nhưng mà, so với mấy con bọ phát sáng như này thì bây giờ ta muốn nhìn thấy máy bay không người lái hơn.” Charles ôm chặt đống di vật trong tay, đạp mạnh chân, lao thẳng về bức tường đỏ phía xa.

“Phốc phốc phốc phốc!” Tất cả những con đỉa bay bắt đầu khạc nước bọt, bầu trời được chiếu sáng bởi anh sáng đỏ bắt đầu đổ mưa axit.

Charles lại lần nữa chui vào phía dưới rừng đá, mượn sự che chắn của những tảng đá mà tiếp tục đi về phía trước.

Viên đá trên đỉnh đầu anh bị axit ăn mòn liên tục phát ra âm thanh xoẹt xoẹt, Charles dùng chân đạp vào phần đất còn lại và lao về phía trước. Khoảng cách giữa anh và bờ biển đã ngày càng gần.

Những con đỉa dường như đã sớm nghĩ được việc Charles sẽ làm như thế nào, vô số cái mồm với hàm răng sắc nhọn nhô lên từ mặt đất, cắn vào chân anh một cách dữ dội.

Charles không thể mượn được lực, anh dẫm mạnh vào tường và quay trở lại phía tảng đá, nhưng lại được chào đón bằng một trận mưa axit khác.

Cho dù thân thể hắn có nhanh nhẹn đến đâu, có xoay người giữa không trung như nào cũng không giúp ích được gì.

Cổ áo của Charles bị ăn mòn với những lỗ lớn nhỏ khác nhau, những giọt axit đặc quánh như đờm nhỏ xuống người anh, tạo ra những làn khói trắng.

“Xì xì~” Trên người càng ngày càng cảm thấy nhức nhối, Charles đang trong cơn tuyệt vọng cũng biết mình không trụ được bao lâu.

“Tôi phải chết ư?”

“Đoàng!” Ở phía xa có tiếng động lớn, trên bầu trời đầy sắc đỏ bỗng trống đi một mảng lớn.

Charles đứng bằng một chân ở mảnh đất trống ít ỏi còn lại, khi nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ của anh lộ ra vẻ mặt mừng như điên.

"Đó là khẩu súng trên boong của Độc Giác Kình, thủy thủ đoàn của tôi đang giúp mình."

Dù đỉa bay có bao nhiêu con đi chăng nữa thì chúng cũng chỉ là thân xác máu thịt, không khác gì tờ giấy được dán trước súng thần công.

“Đoàng!” ‘Tấm màn đỏ’ trên không trung lại bị xé ra, bầy đỉa có vẻ đang hoảng sợ không biết nên chạy hay tiếp tục chặn Charles.

Sau khi áp lực giả xuống, Charles chạy với tốc độ rất nhanh và cuối cùng cũng đến được bãi biển.

Theo từng bước nhảy của Charles, nước biển băng giá làm dịu đi cảm giác bỏng rát khắp người anh, tay chân anh ta lắc lư điên cuồng về phía thuyền Độc Giác Kình.

Điều đầu tiên anh ấy nói khi bước lên thang của boong tàu là đi nhanh.

Chiếc thuyền Độc Giác Kình vốn đã được chuẩn bị xong xuôi, lái hết tốc lực nhanh chóng rời khỏi hòn đảo.

Charles đang gục trên boong, nhìn thấy mấy di vật ướt bên cạnh mình, anh ta lập tức hưng phấn mà cười. "Hahaha, lũ sên kia, chúng mày thấy gì chưa! Tao lấy đồ của chúng mày này! Tao còn chạy được ra ngoài! Cái này là tao thắng rồi nha!"

Dip ở bên cạnh lo lắng chạy đến giúp Charles đứng dậy. “Thuyền trưởng, anh mau cởi cái mặt nạ này ra đi.”

Charles giật mình, "Tôi đeo chiếc mặt nạ này bao lâu rồi?"

Ngay khi vừa nghĩ đến điều này, một giọng nói xa lạ đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh.

“Em cũng không biết, nhưng chắc là khoảng một hoặc hai tiếng rồi.”

Charles nhanh chóng cởi bỏ chiếc mặt nạ trên mặt, khi vừa tháo mặt nạ xuống, mọi thứ xung quanh anh ta lập tức mờ đi vài phần, cơn đau khắp người anh ta lập tức tăng lên.

Nhưng lúc này, Charles dồn hết sự chú ý vào trong tâm trí, liên tục gặng hỏi giọng nói đó là ai.

Nhìn thấy thuyền trưởng của mình đứng sững tại chỗ, Dip đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh, "Thuyền trưởng, anh bị sao vậy? Anh không sao chứ?"

Charles phớt lờ cậu ta rồi ngồi lên mặt đất như thể đang chờ đợi điều gì đó, khi anh ta nhận ra rằng sau khi tháo mặt nạ ra, giọng nói trong đầu anh ta sẽ không còn vang lên nữa, anh ta mới hít một hơi thật sâu.

Ngay sau đó, Charles cảm thấy sợ hãi kéo dài trong lòng. "May quá, nếu để thêm vài phút nữa thì e rằng bây giờ đã mấy luôn quyền kiểm soát thân thể của mình với nhân cách khác rồi."

"Xem ra sau này khi đeo mặt nạ này phải cẩn thận hơn một chút. Lợi ích thì đúng là không tệ, nhưng nhược điểm cũng đáng sợ không kém. Mặc dù tôi không chống cự việc cởi bỏ mặt nạ, nhưng tính cách của tôi hiện tại cũng trở nên rất bốc đồng."

Thấy thuyền trưởng đã bình thường trở lại, các thuyền viên khác đồng thời thở phào nhẹ nhõm, ba chân bốn cẳng nâng Charles chạy nhanh về phòng thuyền trưởng.

Sau một hồi luống cuống tay chân thì vết thương do axit ăn mòn trên người Charles đã được băng bó lại, lúc này Charles trông rất giống một xác ướp hơn là người được băng bó.

Charles yếu ớt ngồi dậy khỏi giường nhìn qua các thành viên trong đoàn. "Vừa rồi là ai bắn pháo vậy?"

Nếu không nhờ sự trợ giúp của khẩu pháo trên boong tàu vừa rồi, Charles chắc chắn đã không thể quay lại.

"Là tôi! Là tôi!" Chuột bạch Lily, bò dọc theo ga trải giường đến chỗ Charles.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.