Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

1608

Phiên bản Dịch · 1495 chữ

Nhìn thấy những chiếc răng nhọn dài đang tiến đến gần đầu mình, trong tình thế nguy cấp, Charles cầm cái gói lớn trên tay đập mạnh, cơ thể anh mượn lực mà thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng vì chính cú quăng này, quần áo anh bị răng nhọn mắc phải và rách xoẹt một tiếng, vô số di vật rơi lả tả trên mặt đất phát ra tiếng leng keng.

Chiếc đèn dầu cổ xưa khẽ run lên, đột nhiên phát ra một ánh sáng chói mắt, toàn bộ hành lang bị chiếu sáng như ban ngày.

Con đỉa bay bị kích thích một cách khó hiểu, cơ thể nó run lên như bị điện giật.

Charles làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy để trốn đi? Anh bất chấp tất cả, ôm lấy bọc đồ rồi bỏ chạy.

Charles chạy như muốn đạt đến tốc độ cực hạn của con người trong gần năm phút. Thấy không có gì đuổi theo, anh ta thở hồng hộc rồi dừng lại.

“Đm! Mấy con sên chúng mày chờ đấy, tao ghim chúng mày rồi đấy! Chờ ông đây phát đạt rồi, ông chắc chắn sẽ về đây luộc hết lũ chúng mày!!”

Sau khi trút bỏ sự bất mãn trong lòng, Charles đứng dậy và nhìn vào khung cảnh mờ mịt xung quanh.

Nếu nói chỗ trước đó có hơi giống bệnh viện, thì chỗ này là một căn cứ quân sự, những bức tường xung quanh không còn là gạch trắng sáng nữa mà là những tấm thép dày.

Anh ta chưa bao giờ đến nơi này trước đây, dường như trong lúc chạy loạn loanh quanh anh ta đã chạy đến một nơi khác.

“Hello, có ai không?” Giọng Charles vang vọng trong không khí.

Anh đi dọc theo bức tường về phía trong, một lúc sau, một cánh cửa sắt hình tròn cao gần năm mét xuất hiện trước mặt anh.

Cánh cửa sắt dày gần nửa mét đã không còn nguyên vẹn, một vết nứt gần như chia đôi cánh cửa.

Charles thò đầu vào trong thăm dò, anh phát hiện không gian bên trong rất lớn.

Đột nhiên, từ bên trong truyền ra một tiếng ho khan, Charles sững sờ trong giây lát. "Làm sao vậy? Chẳng lẽ ở đây còn có người sống sao?"

Sau khi nhìn ra phía sau, Charles sải bước qua vết nứt và bước vào trong.

Vừa bước vào, Charles đã vô cùng sửng sốt trước cảnh tượng trước mắt, trước mắt anh là một đường hầm dài giống một hầm trú ẩn. Cứ 100 mét lại có một cổng sắt.

Cánh cửa gần nhất đã bị dỡ bỏ khỏi trụ của nó và được gắn chặt vào trần nhà.

“Khụ… khụ khụ!” Tiếng ho khan lại từ xa truyền đến, hình như là một ông lão.

Charles đi chậm lại, dò dẫm theo hướng phát ra âm thanh mà đi qua.

Rất nhanh, Charles đã thấy nguồn gốc của tiếng ho, nội tạng bị vỡ, máu đông lại, đôi mắt vô thần, chân tay khô quắt và một bộ não không hoàn chỉnh.

Một cánh cửa được tạo thành từ mấy thứ trên chồng chất lên nhau được đặt ở trung tâm của cánh cửa thứ tư, và bên trong khung cửa là một chất lỏng màu tím đang nhúc nhích.

Và ở phía dưới bên trái của cánh cửa là một cái xác đẫm máu chỉ được khảm nửa thân trên, tiếng ho vừa rồi là do anh ta phát ra.

Cơ thể huyết nhục mơ hồ kia mở mắt ra, nhìn Charles ở cửa.

"A ~ 096, cuối cùng thì cậu đã tìm được kí chủ khác rồi hả? Lại đây, tôi đã không gặp cậu kể từ khi tôi bị gửi đến nơi quỷ quái này rồi, chúng ta phải trò chuyện thật vui mới được."

Hắn biết tôi ư? Không đúng, hắn biết chiếc mặt nạ trên mặt tôi?

Đôi mắt của Charles quét qua cuốn sổ ghi chép trên tường, số hiệu hạng mục: "1068."

“Haha, tôi còn tưởng là ai, hoá ra là 1068 à. Đã lâu không gặp bạn, đúng vậy, tôi là 096.” Charles bước về phía huyết nhục chi môn với vẻ quen thuộc.

Cái xác đẫm máu trên cánh cửa nhìn Charles chằm chằm trong vài giây rồi nhẹ nhàng lắc đầu. "Không, bạn không phải 096, bạn vẫn chưa trở thành nó."

Thấy rằng tên này không bị lừa, Charles không giả vờ nữa và hỏi anh ta, "Này, ông có biết lối ra của nơi này là ở đâu không?"

“Cậu hỏi đường một ông già bất động có quá không thực tế không? Chả lẽ qua ngần ấy năm, loài người đều trở nên ngu ngốc vậy sao?”

Ngần ấy năm? Tên này sống lâu lắm rồi sao? Vậy lão có biết gì về mặt đất không?

Charles suy tư một lúc rồi dò hỏi nó để biết thêm thông tin về mặt đất.

“A~ Mặt Trời, đương nhiên là tôi biết rồi, nó là cái thứ được treo trên bầu trời. Đã lâu rồi tôi không phơi nắng, cậu có thể chuyển tôi ra ngoài phơi một chút được không?”

Nghe thấy cái tin tức làm người phấn chấn tinh thần này, Charles thình lình nhảy dựng lên như một con khỉ, anh ôm chặt lấy đầu của xác chết đẫm máu và hét lên đầy phấn khích: "Anh nhìn thấy nó khi nào vậy? Cách đây bao lâu rồi?"

"Chết tiệt! Đừng có kéo cái đầu của tôi nữa!! Ta còn tri giác đó!"

“Cheng!!” Con dao đen ngòm ở bắp chân bị Charles rút ra, trực tiếp chống mặt gã, nghiêm giọng đe dọa: “Đừng nói nhảm nữa! Mau nói đi!”

Khuôn mặt đầy máu của 1068 lộ ra một tia tức giận, "Cửa trên người ta, đi qua cái cửa trên người ta là có thể nhìn thấy mặt trời."

“Cửa?” Charles nghĩ đến điều gì đó, bước tới cửa và nhìn vào cuốn sổ ghi chép treo trên tường.

Sau vài giây, anh ta tức giận lao trở lại và dùng dao cứa cổ 1068. "Ngươi dám nói dối ta! Trên đó có viết rõ ràng, phía sau cánh cửa của ngươi là một thế giới khác! Sinh vật nào đi vào là không có ra!"

Song song với tiếng hét thê thảm của 1068, toàn bộ cánh cửa bằng máu thịt không ngừng co giật như thể cảm thấy đau đớn.

“Tên rác rưởi chỉ đáng dùng để chùi đít này, tôi nguyền rủa cậu!”

"Mau nói! Còn dám nói nhảm, tôi chặt đầu ông đấy!"

Nhìn vào lưỡi kiếm trong tay, 1068 cuối cùng đã thỏa hiệp.

Nó nói với vẻ mặt ủ rũ: "Tôi quên mất chính xác là bao lâu rồi. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy mặt trời, tôi nhớ khi họ đưa tôi lên một chiếc thuyền, và tôi đã ngồi trên chiếc thuyền đó rất lâu."

“Hahaha!” Charles hớn hở tại không trung lộn nhào vài vòng và bật ra một tràng cười thần kinh.

"Tôi biết ai đó đã đi xuống từ mặt đất mà! Tôi biết mà! Nếu họ có thể đi xuống, tôi chắc chắn có thể đi lên !!"

Nhưng không để Charles vui mừng quá lâu, ánh đèn đỏ quen thuộc đã sáng lên ngoài cửa.

“Đù má! Mấy con sên lại đến rồi!” Charles nhìn xung quanh, cố gắng tìm một nơi để trốn, nhưng anh ngay lập tức phát hiện ngoại trừ cái cửa bằng thịt ra thì ở đấy không có chỗ nào có thể trốn cả.

Suy nghĩ của Charles mau chóng xoay chuyển, đột nhiên anh nghĩ ra một biện pháp, anh lao thẳng đến góc phòng, giống như một con thằn lằn, cọ cọ lẻn lên góc trên bên trái của căn phòng.

Charles áp sát tứ chi vào hai bức tường, nhờ khả năng điều khiển cơ thể mạnh mẽ mà kẹt ở góc tường.

Ngay khi anh ta dừng lại, một con đỉa ba đầu lung lay mà bay vào cùng với ánh sáng màu đỏ.

Con đỉa không để ý đến Charles, chúng bơi thẳng đến trước cửa số 1068, và bắt đầu nôn mửa trước cánh cửa màu đen.

“Chúng…. Chúng đang cho 1068 ăn hả? Tại sao?”

Trong lúc Charles còn đang bối rối khó hiểu, 1068 đã bắt đầu nói. "Tiến sĩ Tina, cô vẫn đẹp như vậy."

“Nó đang nói chuyện với ai vậy?” Một câu hỏi khác xuất hiện trong đầu Charles.

Lúc này, anh bỗng nhìn thấy 1068 ngẩng đầu nhìn anh, trên khuôn mặt đẫm máu hiện lên nụ cười đắc, Charles trong lòng bỗng nhiên cứng đờ.

"Tiến sĩ Tina! 096 trốn ra ngoài rồi !! Nó đang treo ở góc trên bên trái của căn phòng kìa! Mau bắt nó đi !!"

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.