Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1534 chữ

Chương 21: Charles kỳ quái

James và Frey kỳ lạ nhìn nhau, lần đầu tiên họ thấy thuyền trưởng mình dùng giọng điệu như vậy.

Hành lang mờ tối bắt đầu im ắng, dưới sự đe dọa của đỉa vô hình, không khí bốn phía xung quanh như đông cứng lại.

Đột nhiên Charles bật cười với đôi vai run rẩy, nụ cười trầm thấp và dần trở nên lớn hơn.

Lily rụt re thò đầu ra khỏi đám chuột “Charles, anh sao vậy?”

Charles ra sức nén cười, xoày người lại và nói: “Phốc, bé chuột à, ta vừa nghĩ ra một trò đùa, cưng để ta kể cho cưng nghe nha. Ngày trước có một toà-”

Gần như ngay khi anh quay người lại, con đỉa bay ngay lập tức xuất hiện ở bức tường phía trái của anh ta, nó há cái miệng gớm ghiếc với những chiếc xúc tu hướng thẳng đến sau đầu Charles mà cắn.

Mọi người tròn mắt ngạc nhiên, nhưng lúc này mới nhắc nhở thì đã không kịp rồi.

Điều mà mọi người không mong muốn nhất đã xảy ra, thế nhưng cơ thể Charles đột nhiên gập lại như không có xương vậy, né tránh vết cắn của con quái vật.

Tay phải cầm dao của anh ta lập tức phát lực, lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào bụng con quái vật đang bay. "Haha! Cuối cùng cũng bắt được mày! Mày thế mà còn biết đi xuyên tường nữa cơ đấy!"

Hai chân Charles như lò xo, anh dùng sức nhảy lên lưng đỉa bay, cây đao đen trên tay anh ta đâm mạnh vào tấm lưng bán trong suốt của nó.

Tiếng con đỉa bay vặn vẹo dữ dội, vậy mà cơ thể Charles dường như có tích hợp sẵn ống ni vô, hoàn toàn quăng xuống không được.

“Muốn ném tao xuống hả? Không có cửa đâu!”

Con đỉa bị thương nhanh chóng co lại, quay đầu lại dùng sức phun người làm mình bị thương nặng, chất lỏng màu vàng như mủ phun về phía Charles.

“Ta chơi đủ rồi, tạm biệt nha sâu bự!”

Charles quay chuôi đao cắm vào cơ thể con đỉa, cơ thể cuộn tròn như bánh lái, song song với tiếng xé da, cán dao của hắn rạch dọc da từ lưng đến bụng con đỉa.

Con đỉa gầm lên một tiếng, cơ thể tàn tạ của nó trở nên trong suốt, định chạy trốn.

Nhưng với lực lượng trong tay Charles, sau khi trực tiếp đâm cán dao vào cơ thể con đỉa, cơ thể mập mạp đang treo lơ lửng trên không liền đập thẳng xuống đất.

Ngay lúc con đỉa rơi xuống, Charles lấy chân dùng sức đạp mạnh vào da của nó.

Sau khi lộn vài vòng trên không trung, anh ta tiếp đất vững chắc rồi bày ra một tư thế kiểu nhà vua trở lại. “Đẹp trai không! Lợi hại không! Tiếng vỗ tay đâu!!!”

Sau khi tạo dáng vài giây, anh ta nhận thấy không có ai quan tâm đến mình. Charles quay đầu lại, liền thấy thủy thủ đoàn của mình đang trừng mắt nhìn anh ta, biểu cảm như đang nhìn thấy ma vậy.

"Này, các ngươi thật đúng là không hiểu ý nhau gì cả. Còn đứng ở nơi đó làm gì, đi thôi."

Lúc này đám đông mới phản ứng lại và vội vã bắt đầu chạy, Charles đứng phía sau mọi người và xuất phát ở phía sau.

Khoảng cách với lối ra càng ngày càng gần, các thuyền viên thỉnh thoảng lại quay lại nhìn thuyền trưởng của mình.

Dip cúi đầu run run nhìn vị thuyền trưởng đan rung chân ngâm nga bài hát nào đó, hắn cúi đầu nói với nhị phó Krona bên cạnh: “Chúng ta có nên tháo mặt nạ khỏi mặt thuyền trưởng không, anh ấy có vẻ không ổn.”

Charles quẹt chân, chiếc mặt nạ trắng như tuyết đập thẳng vào mặt Dip.

“Ủa alo! Thằng nhóc này nói cái gì vậy, ta nghe thấy đó nha! Ta tháo mặt nạ ra thì ai bảo vệ ngươi hả?”

Dip nghiến răng định đưa tay về phía chiếc mặt nạ đang cười toe toét, nhưng Charles dễ dàng tránh thoát như một con lươn. Ngay sau đó anh ta duỗi tay, đem bầu rượu nhét vào trong tay Dip, hai tay nắm lấy vai cậu rồi đẩy về phía trước.

“Các ngươi đi trước đi, chờ ta trên thuyền.”

Không đợi những người khác nói thêm điều gì, Charles liền khẽ ngã về phía sau và chìm vào bóng tối.

“Thuyền trưởng! Thuyền trưởng ơi! Mau quay lại đi!!”

“Ngài Charles, ngài đi đâu thế?”

Giữa tiếng hò hét của những người khác, Charles với chiếc mặt nạ chú hề trên mặt, càng chạy càng xa.

Trong bóng tối, Charles lẩm bẩm một mình. “Nếu nơi này đã dùng để nghiên cứu các loại di vật, vậy hẵn sẽ có rất nhiều di vật, lần này ta lời to rồi haha!”

Ngân nga bài hát một cách mơ hồ trong trí nhớ, Charles lại bước vào nơi mình vừa chạy ra.

Lần này, anh ta xô từng cánh cửa, cái nào không nhúc nhích tí nào thì liền cho nổ nó bằng thuốc nổ.

Phía sau cánh cửa thứ nhất là một chiếc đèn dầu với phong cách tương tự với đèn ma trơi. Ngay lúc Charles xách theo nó định đi ra phía ngoài, dưới ánh mắt sắc bén của Charles, anh chú ý tới một cuốn sổ ghi chép được treo trên tường.

“Chậc chậc chậc chậc, những người này thật chu đáo quá ta, còn chuẩn bị sẵn sách hướng dẫn nữa cơ đấy.”

Charles tháo cuốn sổ ghi chép và lao sang phòng bên cạnh.

“Hahaha phát tài rồi, phát tài rồi!!!”

Charles ôm một đống di vật bằng quần áo của mình, vui vẻ chạy giữa các phòng, trông giống như một người nông dân đang thu hoạch mùa màng.

Ngay khi anh đeo một chiếc nhẫn dáng xúc tu bằng bạc vào ngón áp út của mình, một ánh sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện ở cửa.

"Ồ, yếu như sên mà cũng dám tới, hôm nay không dạy cho mày một bài học, mày sẽ không biết Mã vương gia có bao nhiêu mắt!” Một tay kẹp lấy bao đồ, Charles đi về phía cửa một cách oai phong.

Khi thò người ra khỏi phòng, cơ thể anh lập tức đông cứng lại, quái vật trước mặt anh ta không phải chỉ có một con, mà là một đám lít nha lít nhít.

Bọn chúng chen chúc ở một chỗ, có con nửa thân xuất hiện trên trần nhà, có con nửa thân ở dưới sàn, một đám ánh sáng đỏ nhập nhoè phía xa, nhìn qua trông như một bức tường quấn đầy đèn neon.

Khi Charles nhìn thấy bọn quái vật thì chúng cũng nhìn thấy anh ta, tất cả cơ thể của đám đỉa bay đều xoắn lại, ánh sáng đỏ cũng nhanh chóng biến mất.

Bóng tối lại bao trùm lấy hành lang trống trải. Nhìn vào bóng đêm trống rỗng, Charles có thể tưởng tượng được trong đầu cảnh những con đỉa vô hình đang bay về phía mình.

Anh không nói một lời liền xoay người bỏ chạy. Nhưng còn chưa chạy được hai bước thì một cái miệng to lớn gớm ghiếc lộ ra trước mặt hắn.

Trong tức khắc không thể dừng lại, một nửa cơ thể Charles đã chui vào trong miệng con đỉa.

Charles dùng cơ bắp toàn thân vặn mạnh, cuối cùng ở một giây trước khi con đỉa khép miệng lại đã kịp chui ra. Mặc dù trốn thoát một cách mạo hiểm nhưng quần áo của anh cũng bị những chiếc răng sắc bén cắt thành nhiều mảnh nhỏ.

"Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật", Charles vẫn chưa kịp hoàn hồn nhưng không dám ở lại, thừa dịp con đỉa chưa kịp phản ứng, Charles bám vào cơ thể trơn tuột của nó rổi trượt ra ngoài.

Nhưng con đỉa này chỉ là sự khởi đầu, những con đỉa tàng hình còn nhanh hơn cả tốc độ tối đa của Charles, ngày càng nhiều đỉa bay xuất hiện tấn công anh.

Lúc này Charles như biến thành một diễn viên xiếc, mỗi lần anh đều né tránh đòn tấn công trong khoảng cách rất ngắn, thân hình anh lúc này cực kỳ nhanh nhẹn, giống như một vũ công đang múa trên mũi dao đang vung vẩy điên cuồng trên bờ vực sinh tử.

Vừa tránh thoát một đám chất lỏng do đỉa phun ra thì một cái miệng rộng đã á ra ở bên phải Charles, chân anh khựng lại một chút, miễn cưỡng né được mối nguy.

Không đợi Charles kịp tiếp đất, một cái miệng khác lại xuất hiện, lần này, Charles đang lơ lửng giữa không trung không thể nhờ vào gì để lấy đà, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân tự đưa mình vào miệng con quái vật.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.