Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Herakles Slytherin

2730 chữ

Chương 2: Herakles Slytherin

“Uhm.” Đôi mắt xanh lá mở ra.

“Con tỉnh rồi à” Một người đi tới. Người ấy mặc chiếc áo choàng màu đen, có mái tóc màu đen dài được buộc sau đầu, đến đôi mắt cũng màu đen nốt. Cái đôi mắt ấy hiện lên vẻ hiền lành nhìn cậu, bộ đồ màu đen làm tôn thêm vẻ nghiêm khắc của người đàn ông đó, nếu không tính đôi mắt ấy. ‘Trông ông ta như thiên sứ sa đọa vậy’ Tôi thầm nghĩ. Tôi cất tiếng hỏi, giọng hoài nghi rõ rệt “Ông là ai? Tôi tên gì? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”

“Ta là Salazar Slytherin, bây giờ con tên là Herakles Slytherin, đây là Hogwarts.” Người đàn ông trả lời “Con là con của ta.”

“Vậy sao, con xin lỗi ba ba. Tại sao con không nhớ gì cả?” Vẫn với giọng điệu nghi ngờ đó, tôi tiếp tục hỏi.

“Chỉ là sự cố thôi, không sao cả, con không nhớ cũng được. Heri à, miễn con nhớ con là con trai của ba là được rồi.” Có vẻ ông ấy đã nhận ra tôi vẫ còn không tin tưởng ông, nhưng ông vẫn dùng giọng điệu thương yêu của một người cha đối với con trai mà đáp lại.

Tôi không hiểu vì sao lại nghi ngờ, cũng không hiểu sự tin tưởng mà tôi cảm nhận này là từ đâu ra, nhưng tôi bắt đầu hạ thấp phòng bị của bản thân. Tuy nhiên “Dạ, thưa ba, nhưng mà Heri…” tôi hỏi thêm lần nữa

“Là tên tắt của con, được không Heri?” Ông ấy hỏi ý kiến của tôi? Thật sự là đa nghi mà. Tôi cảm nhận được sự ấm áp, thật ấm, thật ấm, giống như từ trước đến nay tôi chưa từng có nó vậy.

Giọng nói của tôi dịu đi hẳn “Đương nhiên là được, ba ba.”

Ông ấy cùng tôi nói thêm vài câu nữa rồi ra khỏi phòng, để lại căn phòng trống trải cho tôi nghỉ ngơi. ‘Ông ấy, không, ba ba thật tốt’ tôi nghĩ ‘hình như mình có khả năng nhìn thấu ma lực và linh hồn của một người thì phải. Bởi lẽ, mình cảm thấy hắc ám tỏa quanh người ba ba nhưng linh hồn thì không hắc ám, thậm chí còn sáng hơn nhiều người – ôi mình chỉ mới nhìn ba ba thôi mà, sao có thể so sánh với những người khác. Hơn nữa mình không cảm thấy linh hồn mình và linh hồn ba ba có chỗ nào đồng hợp cả, chẳng lẻ…ba ba không phải là ba ba ruột của mình.’ Tôi bắt đầu hoài nghi trở lại ‘Vậy tình cảm này… là chân thật hay lợi dụng đây?’

Vấn đề này làm tôi không yên suốt rất nhiều ngày, từ chú Godric, dì Na Na, dì Helga, đến cả ba ba và anh Dyers hằng ngày làm cho tôi vui cuối cùng cũng không xóa bỏ được tâm sự của tôi. Tôi thật sự rất muốn nhận phần tình cảm này, nhưng lý trí của tôi kêu gào tôi phải tìm hiểu nguyên do. Trái tim nhỏ bé yếu đuối này của tôi không còn đủ sức để chịu thêm một đòn đánh tình cảm nào nữa. Sức khỏe của tôi cũng theo đó mà không khá lên nổi.

Cuối cùng, ba ba tôi, một người luôn lạnh lùng về mọi mặt cuối cùng cũng bùng nổ vì không chịu nổi cảnh tôi tra tấn bản thân.

“Heri a, con có tâm sự gì sao?” ba ba hỏi

“Ba ba, cái câu hỏi kiểu này chắc là chú Godric nói ba thẳng thắng đúng không?” Tôi gượng cười hỏi lại.

Đáp lại câu hỏi của tôi chính là lời mắng nhỏ của ba ba “Chết tiệt Gryffindor”. Tôi hoảng hồn trong lòng vì bất ngờ. Đây có phải là người ba luôn bình tĩnh trong mọi phương diện của tôi không vậy? Á không sao tôi có thể nghi ngờ cái khả năng của mình chứ – “Heri, Slytherin tôn trọng riêng tư của một người, nhưng vẻ mặt của con viêt lên chữ “CÓ TÂM SỰ”, ba không thể không lo được, con là con trai của ba, có việc gì con cứ nói ra, ba ba chủ trì cho con, có phải ai bắt nạt con không?”- ba Sarah nói

Nhìn vẻ mặt lo lắng của ba và mọi người, tôi thốt ra “Con không phải là con ruột của ba phải không?”

“Sao con lại nghĩ như vậy chứ?” Oa không hổ là ba ba nha, mặt không hề đổi sắc, nhưng linh hồn xuất hiện trạng thái căng thẳng đã đánh nát vẻ bình tĩnh của ba rồi. Tôi thở dài, rồi trả lời “Nếu là con ruột của ba, thì trên linh hồn con sẽ có nét tương tự với ba ba, ít nhất vẫn có một phần dao động linh hồn giống của ba. Nhưng con lại không tìm thấy một nét tương đồng nào cả.”

“Đúng là con không phải con ruột của ba” Ba Sarah thở dài “nhưng ba xem con như con ruột của mình, nên con không cần lo lắng, cũng không cần sợ hãi gì cả, ba sẽ yêu thương con như con ruột, anh Dyers cũng sẽ như vậy. Con đã là một thành viên trong gia đình này rồi.”

Câu trả lời mà tôi cần, tôi đã biết “Ba ba, anh Dyers, em xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng” tôi rơi nước mắt vì xúc động “nhưng con vẫn muốn biết sao ba gặp được con, lại trở thành ba nuôi của con, sao con lại mất trí nhớ?”

Ba ba hiện lên vẻ đắn đo, nhưng cuối cùng hiện lên vẻ quyết tâm, rồi nói: “Ba không muốn nói cho con những chuyện buồn, cái đó để con tự nhớ lại, mặc dù ba không muốn con nhớ đến chút nào. Con ngất xỉu giữa đường, đúng lúc ba và chú Godric đi ngang qua nên đã cứu con. Lúc ấy con đang trong tình trạng thoi thóp, bị cả độc dược cực độc và hắc ma pháp ăn mòn từng chút sinh mệnh lực của con, chỉ có độc dược kết hợp với máu của phù thủy trắng mới có thể cứu con. Nhưng sau khi con thoát khỏi việc ấy thì con lại gặp vấn đề lớn hơn nữa. Cơ thể và linh hồn con đều là thuần túy hắc ám, không thể chịu nổi sức mạnh từ máu bạch phù thủy, nếu không nhanh chóng áp chế sức mạnh ấy thì con sẽ nổ banh xác mà chết. Chỉ có dùng máu của ta mới đủ sức áp chế sức mạnh đó, nên ta truyền máu vào cho con, đồng thời cưỡng ép tẩy tủy để con dung hợp máu ta, cho nên con cũng xem như con ruột của ta thôi.”

“Nhưng sao con lại mất trí nhớ?” Tôi hỏi lại

“Con chỉ mới 5 tuổi thôi, ta không muốn con vì cái trí nhớ đen tối đó mà bỏ qua cuộc sống con nên có. Con bây giờ cần sống cho tương lai của con, đừng nghĩ về quá khứ nữa, khi cần con sẽ tự nhớ lại thôi, hãy sống đủ tuổi của mình đi nào.” Ba ba xoa xoa đầu tôi, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất mà ông ấy có thể nói được mà nói.

Lần đầu tiên trong suốt những ngày tỉnh dậy này, tôi nở nụ cười tươi như đúng tuổi của mình “Vâng, ba ba”

**** 1 năm sau ****

“Vậy là sau một năm chú bắt ba cháu đi mạo hiểm theo chú thì bây giờ chú muốn bắt cóc ba cháu luôn sao chú Godric, chú thật nhẫn tâm.” Tôi ‘đáng thương’ nhìn chú Godric, vẻ mặt có bao nhiêu buồn bực thì nó có bấy nhiêu.

“Thôi mà Heri cháu đừng nhõng nhẻo nữa, chú và ba cháu chỉ đến với nhau thôi, có biểu ba cháu bỏ cháu đâu.” Chú Godric biện giải.

“Cháu chỉ đùa thôi mà.” tôi nở nụ cười sau trò đùa dai “Cháu mong ba cháu hạnh phúc thôi á, chỉ cần chú cho ba cháu cái đó là được rồi. Nhưng chú đừng hòng cháu gọi chú là cha, cho cái tội dẫn ba cháu mạo hiểm trong 2 tháng đầu mang thai.”

“Ôi Heri à cái đó là chú và ba cháu đều không dự đoán được mà.” Chú Godric dùng giọng điệu thường thấy ở Hogwarts mà nói với tôi.

“Vậy nếu chú không có cái tinh lực tràn đầy và cái hoocmon ngập tràn trong não ấy thì ba con cũng không như vậy. Chú có biết cả ba con và em có thể gặp nguy hiểm hay không.” tôi tạm dừng “cho dù hai người có là hắc bạch phủ thủy mạnh nhất đi nữa thì sự cố vẫn có thể xảy ra, chú hiểu không?”

Giơ hai tay đầu hàng, chú Godric cuối mặt xuống “Chú xin lỗi mà Heri.”

“Tóm lại cháu không gọi chú là cha đâu, chú đừng mơ.” Tôi chắc chắn nói, rồi rời khỏi chạy đến bên ba ba.

**tiếp tục phân cách tuyến****

Cứ như thế thời gian trôi qua mỗi ngày với Samuel ra đời, hầu hết mọi người đều yêu thương chiều chuộng em ấy, giúp em ấy khá nhiều cho đến khi em nói được. Em ấy càng lớn mọi người càng bận, đa phần là tôi chăm sóc cho em ấy, có vẻ như tôi là bảo mẫu rồi. Cho đến lúc Samuel đi học, tôi tốt nghiệp thì anh Dyers và chi Madtyna quyết định tổ chúc hôn lễ. Tôi vốn nghĩ họ sẽ ở lại Hogwarts hoặc trong trang viên thì họ lại đi mạo hiểm sang các nơi khác. Lúc ấy tôi muốn đi tham quan khắp nơi cũng phải chịu cho cặp vợ chồng mới cưới này mà ở lại Hogwarts làm trợ giáo phụ ba ba dạy học kiêm tiếp tục bảo mẫu cho Samuel. Tuy buồn vì không thể đi ra ngoài du lịch nhưng tôi lại có một chút cảm giác bất thường, có lẽ là vui vẻ đi, như có giọng nói xung quanh ‘Không đi, ngươi có thể ở bên Samuel nhiều hơn’.

Samuel đi học, tôi dạy học, vậy mà thời gian tôi và Samuel ở bên cạnh nhau lại không thay đổi nhiều, thậm chí còn có xu thế hơn. Có vẻ tôi không chỉ là bảo mẫu mà còn là giáo sư kèm riêng của em ấy luôn rồi. Em ấy sau tan học hoặc buổi tối sẽ đến văn phòng của tôi, nếu không phải làm bài thì sẽ là hỏi bài, ngay cả đọc sách em ấy cũng đọc trong phòng tôi luôn. Nếu không phải em ấy còn biết vè kí túc xá mà ngủ thì tôi còn nghĩ là phòng ngủ của em ấy chính là văn phòng của tôi nữa đó. Cứ thế cứ thế trôi qua, tôi cũng không biết tình anh em biến chất từ lúc nào, cho đến khi

“Heri, xin cậu đồng ý gả cho tớ, tình yêu của tớ đối với cậu là chân thật. Tớ thích cậu từ lâu rồi, chỉ có điều tớ không dám nói ra. Bây giờ tớ đã có tự tin rồi, tớ mong cậu cho tớ câu trả lời, cho dù có bị từ chối tớ cũng muốn thử một lần. HERAKLES SLYTHERIN, ANH YÊU EM, EM CÓ ĐỒNG Ý LẤY ANH KHÔNG?” Stephen đã nói với tôi như thế đó.

Tôi bỡ ngỡ, khó chịu. Trong lúc này tôi bỗng nhớ đến Samuel, nhớ nụ cười của em ấy, nhớ kỉ niệm chúng tôi làm cùng nhau, nhớ từng cử chỉ, hành động, việc làm của em ấy, nhớ chiếc bánh ngọt đầu tiên mà chính tay em ấy làm chỉ để tặng tôi. Trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là Samuel, đến nỗi Stephen kêu tôi tôi cũng không phản ứng

“HERI!” Cậu ấy hét lớn, một việc làm vô cùng thô tục không hợp phong phạm nhà rắn. Như hiểu được bản thân vừa phạm sai lầm, Stephen chình lại âm điệu “Cậu có nghe tớ nói gì không vậy?”

“À uhm cậu nói gì?” Tôi thất thần phản ứng trả lời.

“Heri à, câu trả lời của cậu là.” Stephen hỏi.

Nhìn vẻ mặt đầy hi vọng và lo lắng của Stephen, tôi cũng thấy buồn, nhưng “Xin lỗi cậu Stephen, tớ không đến với cậu được” – tâm trí tôi chỉ là Samuel, toi phải làm rõ tình cảm này.

“Vì Samuel phải không?” Stephen chất vấn.

“Cậu nói gì vậy Stephen, chuyện mình không đồng ý thì liên quan gì đến Samuel?” tôi ngây người hỏi lại, nhưng tâm tôi dường như đã có câu trả lời ‘thì ra là thế này ư, thì ra mình đã yêu, yêu điên cuồng Samuel rồi sao? Mình vẫn cứ cố gắng xem nhẹ cái cảm xúc này sao, giờ mình phải làm sao? Mình và Samuel vốn không có kết quả, thôi mình cố gắng bỏ qua, phải áp chế cái cảm xúc này thôi, không thể để nó phá hủy tương lai của Samuel’

Stephen nhìn vào đôi mắt của tôi, rồi thở dài, “Cậu nhìn ra rồi sao Heri, đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngỏ đã tường. Tớ mong cậu suy nghĩ lại Heri, không thì cậu cho tớ một cơ hội. Đừng từ chối tớ liền Heri, tớ một khi đã quyết định thì không ai đẩy lùi được. Heri à, cậu và tớ cho nhau 10 năm đi, nếu khi đó cậu vẫn từ chối tớ thì tớ sẽ từ bỏ.”

“Được rồi, Stephen. Nhưng tớ vẫn mong cậu có thể kiếm được một người có thể đem lại hạnh phúc cho cậu.” tôi chịu thua

“Cảm ơn cậu Heri. Mà lúc nãy Samuel có nghe khúc tớ tỏ tình với cậu đó, nhưng chưa kịp nghe cậu trả lời thì đã chạy đi rồi.” Stephen có lòng tốt nhắc nhở.

“Ôi sao cậu không nói sớm.” nói xong tôi bỏ chạy. Tôi biết hiện tại ngoài kí túc xá thì Samuel sẽ không đi nơi khác đâu.

Quả nhiên tôi đoán không sai mà, nhưng “Samuel, em vẫn ổn chứ? Sao lại khóc? Sao lại bi thương như vậy?” tôi không kìm lòng được đến ôm chặt em ấy, không cho em ấy trốn tránh. Tôi lau đi nước mắt trên gương mặt em ấy, lòng tôi cũng đau lên.

“Sao anh lại ở đây?” Samuel hỏi tôi

“Sao anh không thể ở đây?” Tôi cười hỏi lại. Samuel thật ngây thơ, đôi lúc em ấy giống Gryffindor hơn là Slytherin.

“Không phải Stephen tỏ tình với anh sao?” Sao tôi lại cảm thấy có mùi giấm chua nhỉ? Chẳng lẽ…

“Anh từ chối cậu ta.” Tôi trả lời. Sau đó nghĩ nghĩ, tôi cười gian, hỏi “Không lẽ em khóc vì vấn đề này?”

“Em không muốn xa anh.” Samuel đột ngột thốt ra “Em… em…”

“Đồ ngốc.” Tôi cười cười, ôm lấy Samuel, dỗ dành em ấy, cũng như ngăn cản lời nói chưa hết của em ấy. Khi cảm thấy em ấy đã bình tĩnh hơn, tôi nghiêm túc nói “Samuel à, anh sẽ không lấy ai đâu, anh sẽ nhìn em lớn lên, nhìn em cưới vợ sinh con, nhìn em có cuộc sống hạnh phúc.”

Samuel nở nụ cười, “Anh cùng em ra Đại Sảnh Đường ăn đi, đã muốn trễ rồi.” Tôi gục đầu rồi cả hai cùng đi.

Sau hôm đó, Samuel cư xử với tôi đôi khi giống như giữa hai người yêu với nhau, em ấy nghĩ mình đã che dấu rất kĩ nhưng tôi biết hết. Nhưng tôi không kìm được, cứ muốn hưởng thụ sự quan tâm này, nhưng một mặt lại muốn tránh xa nó. Cuối cùng tôi cũng quyết tâm được sẽ rời xa sự ấm áp này, nhưng tôi chưa kịp thực hiện thì đã có chuyện xảy ra, Samuel gặp nguy hiểm. Chờ anh, Samuel. Em tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì…

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.