Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Samuel Godric Slytherin

1705 chữ

Chương 1: Samuel Godric Slytherin

“Rầm” Thật ồn ào, đó là cảm nhận đầu tiên của tôi. Sau đó một giọng nói non nớt – theo cảm nhận của tôi bỗng cất lên “Ba ba ba ba, Samuel dậy chưa vậy?” “Im lặng, em con mới ngủ”- một giọng khác có vẻ nghiêm khắc vang lên. Tôi bật mở mắt ra, thấy được một đôi mắt xanh lá trong veo, đầy sức sống. Khi tôi ngước lên phía trên thì thấy một đôi mắt đen sâu thẳm nhưng đầy hiền hòa nhìn tôi, lúc nhìn thấy tôi mở mắt thì bỗng thở dài “Ôi giờ là khỏi ru con ngủ luôn được rồi” – a là giọng nghiêm khắc lúc nãy nè. Người có đôi mắt xanh lá nói “Con xin lỗi ba ba, con không cố ý,…” – Oh, giọng nói yểu xìu rồi, chẳng vui gì hết á. Không hiểu sao tôi thích thấy đôi mắt xanh lá ấy sáng ngời, như hai viên ngọc sapphire lung linh rực rỡ.

Sau vài lần nghe người khác nói chuyện, tôi biết được mình không có mẹ, thay vào đó là hai người ba, ngoài ra tôi còn có các dì, các anh chị yêu thương tôi hết mực. À người có đôi mắt xanh tuyệt đẹp đó chính là Heri – anh trai thứ của tôi. Người anh cả của tôi hình như là Dy…Dy… là gì nhỉ? A là anh Dyers.

Từ đầu tiên mà tôi nói ra là “Heri”, lúc ấy thật ra là anh ấy đang chơi cùng tôi trong phòng ba ba, người đã bị một người cha của tôi khác làm phiền rồi. Khi tôi kêu, anh ấy ngẩng đầu “Ai kêu mình vậy” “Heri”- tôi gọi một lần nữa. Anh Heri lập tức quay sang tôi rồi hỏi “Samuel, em gọi anh phải không vậy?”

“Heri Heri Heri.” tôi lặp lại

Anh Heri ngây ra vài giây rồi bỗng cất tiếng làm tôi điếc cả tai “BA ƠI, CHÚ GODRIC ƠI, SAMUEL BIẾT NÓI RỒI, EM ẤY GỌI TÊN CON NÈ!”

“Cạch” “Con nói gì Heri?” – hai người đồng thanh – “Em ấy kêu con Heri.”

Bên cạnh đó như để chứng minh sự tồn tại của mình với Heri, tôi cứ lên tiếng “Heri Heri …”

“Ôi con trai yêu dấu của cha, tại sao con không gọi cha đầu tiên, không con gọi ba con đầu tiên cũng được, sao con lại gọi Heri đầu tiên chứ. Con trai a cha và ba con đã làm gì sai với con chứ………….” cái chất giọng kêu trời trời không thấu kêu đất đất không nghe này ngoại trừ người cha đậm chất Gryffindor ra thì chẳng còn ai khác.

Sau đó tôi trân trối nhìn người cha Gryffindor của tôi ôm đầu ngồi một bên, còn ba ba của tôi thì bước đến bên tôi và nói “Con biết nói là tốt rồi”- Oa lần đầu tiên tôi thấy ba ba bạo lực đó. Mắt tôi tỏa sáng lên, thật hâm mộ ba ba. Trong lúc ngưỡng mộ, tôi bỗng thốt lên “B…B…a…Ba ba”

“Chú Godric à, Samuel kêu ba ba rồi đó chú đừng buồn nữa.” Không biết từ lúc nào anh Heri của tôi đã đứng bên cạnh an ủi người cha đáng thương.

“Chú chỉ thử xem đây là mơ hay là thật đó mà, biết chú và ba ba con dạy thằng bé nói chuyện từ lâu rồi, bây giờ thằng bé bỗng nói ra làm chú bất ngờ chứ sao!” Cha tôi nở nụ cười hết sức ngu ngốc – trong mắt tôi – mà nói.

“Cho nên chú muốn bị ba, a nhầm, được ba ba con đá mới được đúng không?” Sau đó Heri xoay người sang tôi “Em đừng bắt chướt người cha này của em nha, không ai muốn em có sở thích tự ngược thế này đâu!” Nói xong Heri đi đến chỗ tôi.

“A a Heri Heri” tôi ấp a ấp úng biểu thị sự đồng ý.

“Vậy xem như em đồng ý lời nói của anh rồi nhé!” Heri nói, rồi ba ba và anh ấy cười rộ lên, bỏ qua cái nhìn như đưa đám của cha.

**Thời gian qua nhanh – phân cách tuyến***

Từ khi biết nói, biết đi, người mà tôi gặp thường xuyên nhất lại là anh Heri, tiếp theo đó là anh Dyers, chị Madtyna, thời gian gặp hai người ba và hai người dì giảm đáng kể. Có vẻ như vì tôi họ đã bỏ lỡ khá nhiều công việc đến nỗi bây giờ phải chăm lo việc công đến nỗi không có thời gian cho tôi luôn rồi. Tuy khá buồn nhung như có một cái gì đó cứ nói với tôi ‘Họ cứ lo việc của họ đi, thế là mình có thời gian ở bên cạnh anh Heri nhiều hơn rồi’

Thời gian cũng đã đến, tôi đi học, anh Heri tốt nghiệp, đám cưới của anh Dyers với chị Madtyna cũng diễn ra. Hai người họ quyết định sau khi kết hôn thì sẽ ra ngoài du lịch vài năm. Con anh Heri quyết định sẽ ở lại Hogwarts làm trợ giáo giúp ba ba dạy học. Khi nghe tin anh ấy ở lại, trong lòng tôi rất vui, như có một con ma men trong lòng cứ nhắc nhở ‘Phải tiếp xúc với Heri nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa, bây giờ vẫn không đủ, chưa đủ’

‘A tại sao lại là Heri chứ? Tại sao Heri lại xuất hiện trong giấc mơ của mình chứ?’ Tôi vừa dội nước lạnh vừa nghĩ ‘Khoan, hình như từ trước đến nay mình đối với Heri không đơn thuần là anh em, mà thôi kệ đi, cứ bình thường là được.’

Từ lúc ấy tôi cứ bình thường mà đi, gặp Heri cũng bình thường mà ứng xử. Nhưng có đôi lúc tôi lại không kìm lòng được mà chú ý đến đôi môi đỏ mọng, yết hầu hay xương quai xanh. ‘Ôi ta đang suy nghĩ cái gì vậy trời. Không quên đi quên đi, đừng nghĩ đến mấy cái đó nữa, phải bình tĩnh, bình tĩnh.’

Tôi cứ tiếp tục đi xuống như thế ư? Đừng có mơ. Khi tôi 16 tuổi, lúc tan học tôi muốn đến Đại Sảnh Đường dùng cơm, đang đi trên đường thì bỗng nghe “Heri, giờ cậu theo mình ra hồ nói chuyện đi” – a đây không phải là giọng nói của Stephen Potter, bạn học cùng năm cùng ký túc xá với Heri sao, có chuyện gì mà phải ra hồ nói. Mình phải đi theo nghe.

“Heri, xin cậu đồng ý gả cho tớ, tình yêu của tớ đối với cậu là chân thật. Tớ thích cậu từ lâu rồi, chỉ có điều tớ không dám nói ra. Bây giờ tớ đã có tự tin rồi, tớ mong cậu cho tớ câu trả lời, cho dù có bị từ chối tớ cũng muốn thử một lần. HERAKLES SLYTHERIN, ANH YÊU EM, EM CÓ ĐỒNG Ý LẤY ANH KHÔNG?”- Buồn khổ, ngạt thở, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận như vậy. Sao thấy trái tim, lồng ngực khó chịu vậy, tôi phải đi, phải rời xa nơi này.

Về phòng, tôi thậm chí dùng xà khẩu để mở cửa. Tại sao chứ, tại sao nước mắt tôi lại rơi. Không lẽ, tình cảm này, là tình yêu. Ha ha, tôi lại yêu anh trai của mình. Thật nực cười, cho dù là Heri là con nuôi của ba ba cũng không thể thay đổi được sự thật chúng tôi là anh em. Ha ha, tôi lại có một tình yêu tuyệt vọng, tuyệt vọng tột cùng, ha ha.

Trong lúc chìm trong nỗi đau của bản thân, tôi không để ý có người mở cửa ra. Cho đến khi có tay ai đó xoa đi nước mắt của tôi, rồi tôi nghe được một giọng nói nhẹ nhàng “Samuel, em vẫn ổn chứ? Sao lại khóc? Sao lại bi thương như vậy?” Là Heri. Tôi vùng vẫy nhưng Heri ngăn cản, anh ấy hỏi tôi có chuyện gì phải buồn. Tôi cũng không nhớ chúng tôi đã nói bao nhiêu, nhưng tôi sẽ nhớ mãi lời hứa mà Heri đã hứa với tôi “Samuel à, anh sẽ không lấy ai đâu, anh sẽ nhìn em lớn lên, nhìn em cưới vợ sinh con, nhìn em có cuộc sống hạnh phúc.” Tôi nhớ cách Heri cười nói với tôi, đồng thời trong lòng tôi cũng tự hứa với mình ‘Heri à, em sẽ không lấy ai đâu, tuy không thể đến với nhau nhưng chúng ta có thể sống cùng nhau như bình thường.’

Với quyết tâm như vậy, tôi và Heri tiếp tục cuộc sống anh em bên ngoài, người yêu bên trong. Tất nhiên đó chỉ là tôi đối với Heri thôi, anh ấy chắc chắn không để ý đến rồi, trong vài phương diện, như tình cảm, anh ấy rất ngây thơ. Vốn dĩ tôi nghĩ chúng tôi có thể sống đến khi già, nhưng tôi không ngờ việc xấu lại xảy đến với tôi nhanh như vậy, nhanh đến nỗi tôi sợ không thể gặp lại Heri được nữa. Anh Heri, Heri…

***Hết chương 1**

ps: Vốn dĩ cái này nên để vào phiên ngoại, nhưng t muốn kết thúc ngàn năm trước trong vòng dưới năm chương để qua ngàn năm sau. Nên phiên ngoại được đưa vào chương luôn cho lẹ để khỏi vừa làm chính vừa làm nội tâm trong phiên ngoại. Chương sau sẽ là về Herakles Slytherin.

pps: không biết có ai đọc truyện của mình không nhỉ? Sao không thấy ai NX gì hết vậy? Là do không có ý kiến hay t viết dở quá không có hứng đọc? Mong quý bà con cô bác, anh em họ hàng, những người đồng tâm mê thể loại truyện CỐ GẮNG NX DÙM T VÀI LỜI ĐỂ T BIẾT CÓ VẤN ĐỀ GÌ KHÔNG MỚI CHỈNH SỬA ĐƯỢC CHỨ. NHA NHỜ CÁC VỊ GIÚP T ĐỂ CÁC CHƯƠNG TRUYỆN SAU CÓ THỂ TỐT HƠN

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.