Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại

Tiểu thuyết gốc · 937 chữ

Thanh Kiều ngẩng đầu, ánh mặt trời tựa hồ làm lóa mắt cô, khiến cho cô khó có thể nhìn rõ khuân mặt của người đứng trước. Cô đưa tay nheo mắt thì nhìn thấy, con người ấy, khuân mặt ấy, một vẻ vừa thân thuộc vừa căm hận hiện lên trong trái tim cô, nó giống như vết xước trên da đã đủ đau đớn giờ còn bị nhỏ thuốc sát trùng, cô khẽ thốt lên một tiếng ngây ngốc.

- Lương Quang.

Nhã Đan đứng bên cạnh Thanh Kiều thầm cảm thán, con bạn mình từ khi nào lại quen được một tên trai đẹp, từ khi nào nó lại giữ bí mật với mình, hay là nó có bạn mới.. vô vàn câu hỏi trong đầu Nhã Đan.

Nghe Thanh Kiệu gọi tên khiến Lương Quang có chút bàng hoàng.

- Cậu biết mình sao?

Thanh Kiều chỉ nhếch mép cười khẩy, cô không nghững biết mà còn biết rất rõ, con người khiến cô đau lòng, con người đã bỏ tiểu tam mà phá nát hạnh phúc gia đình cô, vì anh cô đã có những tháng ngày khổ sở và con của cô... Nghĩ đến ba đứa con của mình, Thanh Kiều vừa ấm ức vừa đau lòng nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.

Nhìn thấy cô khóc cả Lương Quang và Nhã Đan đều tỏ ra hoảng hốt với chuyện trước mắt.

Nhã Đan liền ôm bạn thân vào lòng mà trấn an đồng thời cũng gửi một cái nhìn sắc lạnh về phía Lương Quang.

-Ngoan, nói cho tao biết chuyện gì đã xảy ra với mày, có phải thằng nhãi này làm gì mày hay không. Yên tâm tao sẽ xử lí cho mày.

Thanh Kiều dựa vào người bạn thân, bao nhiêu ấm ức, tủi hờn bốc chỗng ào đến khiến cô òa khóc nức nở.

Lương Quang bối rối, anh không biết mình đã làm gì sai, anh chỉ là một học sinh mới chuyển tới, với họ đây cũng là lần đầu gặp mặt, có nhất thiết phải có màn chào hỏi ấn tượng như vậy không cơ chứ?

- Thật ngại quá... nhưng không biết mình đã làm sai điều gì khiến cậu phải khóc sao? Nếu có như vậy thì mình thực sự xin lỗi cậu.

Anh vẫn vậy, đối xử với mọi người nhẹ nhàng, dù có chuyện gì xảy ra, thế giới có đảo lộn hay không anh vẫn là người nhận lỗi về mình. Một người luôn sẵn sàng đổi xử ân cần với cả thế giới. Người mà khiến cho cô hết lòng yêu thương tin tưởng mà lại vì lí do gì phản bội cô như vậy cơ chứ?

Thanh Kiều lau nước mắt, gượng cười chấn an bản thân, ông trời đã cho cô cơ hội làm lại vậy thì quyền quyết định là ở cô, cuộc sống của cô, tình yêu của cô chắc chắn là do cô quyết định, sai lầm này không thể tiếp tục được. Nhưng đối mặt với người trước mắt, hai bàn tay cô nắm thật chặt cố kìm nến để không tiến lên đánh cho anh ta một trận. Cô cười nhạt, lắc đầu.

- Không sao, chỉ là tôi nhớ lại bộ phim chiếu rạp hôm qua lại tôi xúc động, cậu không cần để ý. À còn chỗ này, có người ngồi rồi phía bên kia còn rất nhiều chỗ cậu có thể qua đó ngồi.

Thanh Kiều chỉ tay sang một dãy bàn khác, cô thật mong anh tay hãy đi thật nhanh, khuất tầm mắt của cô.

Lương Quang bối rối.

- Nhưng mà... mình thấy chỗ này đâu có ai ngồi, tại sao cậu lại không muốn ngồi cạnh mình. Thật ra thì mắt mình không tốt, mình cũng mới mổ mắt về chỗ này là chỗ thích hợp để cho đôi mắt của mình được hồi phục tốt nhất. Mình hứa sẽ không làm gì ảnh hưởng tới cậu đâu, cho nên là...

Lương Quang kéo ghế định ngồi xuống.

Trong đầu Thanh Kiều hiện lên bao kí ức trước kia của họ, chỉ vì anh ta mới đi mổ mắt về, cô đã hỗ trợ Lương Quang trong mọi việc, chỉ bài chép bài, hai người ngày ngày quấn lấy nhau, tình cảm từ đấy mà hình thành lúc nào không hay.

- Tôi bảo có người là có người. Rất nhiều chỗ tốt, theo tôi lớp chúng ta chỗ nào cũng tốt cho mắt cả, chỉ duy nhất có chỗ này là không, cậu mới đến làm sao rõ bằng người ở đây được.

Thanh Kiều nắm lấy chiếc ghế giữ lại không cho Lương Quang ngồi xuống, đôi mắt nhìn anh ta đầy kiên định và khiêu khích.

Nhã Đan nhìn biểu hiện của bạn mình định tiến lại hòa giải một câu nhưng bị Thanh Kiều ném cho một ánh nhìn, những lời định nói đến cổ họng lập tức được nuốt xuống, cô đưa tay đầu hàng dường như muốn rút khỏi trận chiến này.

- Chỗ mình cũng ổn, thôi mình về chỗ ngồi.

Tốt nhất là nên quắp đuôi về để bạn trai che trở chứ ở một nơi bão bùng như này khó tránh vạ lây, bằng một cách nhanh nhất Nhã Đan đã chuồn về chỗ của mình.

Trong lúc Thanh Kiều và Lương Quang đang hằm hè nhìn nhau, thì một người đã nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế, mở cặp lấy vở để lên bàn hết sức tự nhiên.

- Thanh Kiều, cảm ơn cậu đã giữ chỗ cho mình.

Bạn đang đọc Quay Trở Lại, Để Gặp Anh sáng tác bởi hgjydsf
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hgjydsf
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.