Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi ức

Tiểu thuyết gốc · 2020 chữ

Nằm bên cạnh Dương Lệ, từng dòng kí ức ùa về trong đầu hắn, từng ký ức dù là nhỏ nhặt nhất. Từ ngày hắn bắt đầu gặp nàng bắt đầu đặt chân vào Dương gia, trở thành dưỡng mẫu của hắn. Sự chăm sóc tận tình chu đáo của nàng, sự yêu thương, chiều truộng mà nàng dành cho hắn, trong mắt của một thiếu niên như hắn đã vô tình kích phát lên một thứ tình cảm đặc biệt trong lòng hắn.

Thời điểm đó, ngoài mẫu thân hắn, có lẽ Dương a di chính là nữ nhân đẹp nhất trên đời này. Hắn đã mê mẩn trong tình cảm yêu thương mà nàng dành cho một tiểu hài nhi như hắn.

Mọi chuyện cứ êm đềm trôi qua như thế, cho đến năm hắn 12 tuổi, hắn đã thực sự bị mê luyến bởi vẻ đẹp đơn thuần, thục nữ của nàng. Cho đến khi đêm định mệnh ấy diễn ra, bao phủ u ám lên cuộc đời hắn.

Hắn không phải Trần Tử Quân, hắn vốn là Dương Tử Phong, cháu đích tôn của Dương gia, vốn được ông nội hắn Dương Quốc Hùng - Đương kim Phó Tổng tư lệnh quân đội Bắc Việt vô cùng yêu quý.

Phụ thân hắn Dương Quốc Tuấn cũng là một vị tướng cấp cao trong tập đoàn quân sự Bắc Việt, được giao nhiệm vụ Tổng chỉ huy thống lĩnh quân khu I, đồn trú bảo vệ vùng biên giới phía bắc.

Mẫu thân của hắn là Vũ Nhược Thủy, một nữ nhân tài mạo xong toàn, diễm lệ tuyệt luân, một tay nàng đã xây dựng nên công ty Thế kỷ rồi biến nó trở thành một trong 10 tập đoàn kinh tế lớn nhất Châu Á.

Chú hai của hắn Dương Quốc Tuấn tuổi trẻ tài cao, sớm biểu lộ tài năng kinh nhân, được vị lãnh đạo tối cao kia chú ý, chưa đến 40 tuổi đã trở thành Uỷ viên cấp cao trong bộ máy chính trị, giữ chức vị Bí tư tỉnh ủy Hà Bắc.

Sự hùng mạnh trên cả ba lĩnh vực quân - chính - thương khiến Dương gia nghiễm nhiên quật khởi, nhanh chóng trở thành đệ nhất gia tộc Bắc Việt, khiến các gia tộc hào môn khác đỏ mắt.

Nhưng điều hắn không ngờ tới nhất là chính sự hào quang vạn trượng của Dương gia, đã vô tình phủ một bóng đen u tối lên cuộc đời một tiểu tử như hắn.

Hắn chỉ nhớ vào năm hắn 12 tuổi, phụ thân hắn thường xuyên ở quân khu trấn trụ phía bắc nên vắng nhà. Mẫu thân hắn vì bận ký kết một hợp đồng kinh tế siêu quốc gia với Former - một trong số các tập đoàn kinh tế lớn nhất thế giới lúc bấy giờ, khiến nàng phải đích thân tới Châu Âu để đàm phán hợp tác.

Cũng chính vào đêm hôm đó, thiên địa hôn ám, trời mưa như chút nước, sấm chớp vang gầm trời. Trong nội phủ Dương gia, một lão nam tử thân hình trường phát, râu tóc bạc trắng, lông mày xếch ngược, mắt hổ uy nghi, lão lặng yên trong thư phòng, sắc mặt trầm xuống, nhìn xuống bản tài liệu trong tay lão, hai hàm răng nghiến lại, hồi lâu lên tiếng:

- Tất cả những thứ này là chính xác.

- Vâng, phụ thân, con cũng thực sự không nghĩ tới Nhược Thủy, nàng ta dám..

- Đủ rồi.

Bên cạnh lão, là một nam nhân trung niên, thân hình cao dáo, khí chất bất phàm, mắt đeo kính trắng, tri thức muôn phần, ánh mắt hắn loé lên hàn quang, trộm nhìn lão nhân.

- Vậy Phong nhi, hắn...

- Trục xuất Dương gia.

Lão nhân kia khuôn mặt trầm lại, chán nổi gân xanh, bàn tay vô thức vo nát tập tài liệu trên bàn. Dường như lão mới phải ra một quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời mình.

- Dương thúc. - Gã nam nhân trung niên kia lên tiếng gọi.

Từ ngoài cửa, một lão giả khoảng trừng 60, thần thái đường hoàng bước vào, chắp tay nói.

- Lão gia, Nhị gia, hai người có điều gì phân phó.

Lão giả kia chính là Dương lão, đại quản gia của Dương phủ, vốn tâm phúc Dương lão gia tử từ trong quân ngũ, sau khi xuất ngũ liền đổi thành họ Dương, trở thành Đại quản gia của Dương phủ.

Trong Dương phủ, trừ Dương lão gia tử, dù là Dương Quốc Tuấn hay Dương Quốc An, đều phải tôn trọng gọi lão hai tiếng Dương thúc.

- Dương thúc, ngươi nghe rõ đây. Dương Tử Phong, Dương đại thiếu gia vốn không phải huyết nhục Dương gia, lệnh phụ thân, từ nay trục xuất Dương gia, vĩnh viễn không được bước vào Dương gia nửa bước.

Vị Dương thúc kia thất kinh như sấm rền bên tai, y vốn không dám tin vào những gì mình đang nghe thấy, nhưng phía bên kia Dương lão gia tử thần thái phẫn uất, không nói lời nào. Khiến lão có điều muốn nói lại thôi. Hồi lâu, lão lên tiếng:

- Vậy Dương thiếu gia, à không, đứa nhỏ kia, cần phải làm sao.

- Tạm thời đưa tới cô nhi viện, đợi phương bắc chiến sự chấm rứt, Tuấn nhi hắn trở về, tự mình xử lý.

Dương Quốc An còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói ồm ồm đầy quả quyết của Dương lão gia tử đã vang lên.

- Vậy phiền Dương thúc cứ vậy mà làm.

- Được, vậy lão sẽ tự đi phân phó.

Nói xong, lão liền quay người đi, lắc đầu than nhẹ.

- Dương gia à Dương gia, thật khó a.

Lời nói của lão đầy ẩn ý, nhưng lại chẳng có ai nghe thấy.

Ngay trong đêm đó, thiếu niên Dương Tử Phong mới 12 tuổi, còn đang ngồi trên giường ấm, cười đùa với Mỹ Mỹ tiểu hài tử của Dương Lệ - Dương a di, nàng ta vừa tròn 4 tuổi. Hai người còn đang vui đùa thì chợt từ bên ngoài Dương lão bước vào, phía sau là hai tên hạ nhân Dương gia, thân hình cao lớn bặm trợn hung dữ, hai người một lời không nói liền lao tới tóm lấy Tử Phong lôi đi. Tiểu Mỹ Mỹ hoảng sợ tột cùng, khóc lên tru tréo, Dương Lệ ở bên cạnh liền lao tới ôm lấy nữ hài, hai hàng lệ nóng tuôn trào, bật khóc nức nở, ôm lấy hài nhi, hai mắt rưng rưng nhìn Dương lão, khuôn mặt băng giá, không chút cảm xúc.

- Gia gia, cứu mạng.. a di, cứu mạng..

Tiếng gào thét thê lương của Tử Phong ngày càng nhỏ bé, rồi tan đi giữa tiến thiên phong bão vũ. Dương Lệ ôm chặt con gái, chỉ thấy lòng đau như cắt, thấu tâm can phế phổi.

Vận mệnh u tối phủ lên cuộc đời của nam hài tử, nhưng mọi chuyện tồi tệ còn không dừng lại ở đó. Đêm ấy tại trại trẻ Phúc Minh, Dương Tử Phong ngồi vo tròn trong một góc tối, thân hình không ngừng run rẩy, hoảng sợ tột cùng.

Đúng lúc đó, ánh sáng loé lên, cửa phòng mở ra, từ bên ngoài một nữ nhân có phần tri thức, thân mặc một bộ vest đen công sở, thân hình cao gầy, khuôn mặt tú lệ bước vào, nhìn hắn nở một nụ cười đầy ấm áp.

- Phong nhi, là ngươi phải không. Ta nhận lệnh của mẫu thân ngươi, tới đón ngươi về nhà.

- Mẫu thân ta, mẫu thân ta về rồi ư.

Hắn có phần ngơ ngác, khuôn mặt tràn ngập hưng phấn.

- Chủ tịch chưa về, nhưng nàng sẽ sớm về a. Trước tiên ngươi hãy đến ở tạm nhà a di. Đợi mẫu thân ngươi về được không.

Tiểu Phong nghe vậy, vui sướng gật đầu liền theo vị a di này ra ngoài. Nàng ta chính là Ngô Phỉ - một trợ lý đắc lực dưới trướng của Vũ Nhược Thủy.

Thì ra sau khi Tử Phong bị đám người Dương lão đưa đi, Dương Lệ liền gọi điện thông báo cho thiếu phu nhân, nhưng Vũ Nhược Thủy đang trong giai đoạn đàm phán then chốt, nên hồi lâu sau mới liên lạc được với nàng.

Vũ Nhược Thủy nghe tin xấu tựa như sấm giữa trời quang, thân hình run rẩy ngã xuống. Hồi lâu, nàng mới đè xuống cảm xúc hoang mang tột độ, liền lấy điện thoại ra gọi cho phu quân Dương Quốc Tuấn, nhưng lúc này, chiến sự phương bắc đang thập phần căng thẳng, khiến Dương Quốc Tuấn chẳng thể phân tâm, điện thoại của y cũng chẳng biết ném vào góc nào rồi.

Nàng liền gọi điện cho Ngô Phỉ phân phó, hồi lâu sau mới điều tra ra được Tử Phong đã được đưa đến Trại trẻ Phúc Minh, Ngô Phỉ đang trên đường tới đó.

Nghe đến đây, nàng như chút được gánh nặng, thần tình ảo não, hai bàn tay trắng như ngó sen vô thức siết chặt lại.

- Nhị gia, ngươi cũng thật là độc a.

Lại nói đến Tử Phong, sau khi lên xe của Ngô Phỉ, hai người lặng lẽ rời khỏi Trại trẻ Phúc Minh, lúc này trời đã về khuya, đừng xá vắng lặng. Phía sau xe hai người, một chiếc xe bí ẩn lặng lẽ theo sau.

Nhà của Ngô Phỉ là một chung cư cao cấp mới được quy hoạch bên ngoài thủ đô, hai người vừa trò chuyện vừa lái xe ra khỏi thành phố thì tai nạn lần nữa ập tới.

Từ phía sau hai người, một chiếc xe màu đen nhãn hiệu Toyota vượt lên trước chắn ngang xe hai người. Biết sự chẳng lành, Ngô Phỉ liền lấy di động, định gọi điện báo cảnh sát. Ai ngờ từ trên xe bốn gã nam nhân cao lớn bước xuống, đầu đội mũ che mặt kín mít, chỉ để lộ ra hai con mắt đầy hung quang.

Một kẻ chắn trước đầu xe, rút ra khẩu súng đen xì, chỉa thẳng về phía Ngô Phỉ, một kẻ khác liền bước tới.

- Choang.

Kính xe liền bị tên này tay không đấm vỡ, y vươn tay giựt lấy điện thoại của Ngô Phỉ ném mạnh xuống đất, điện thoại liền vở thành mấy mảnh, văng tung toé.

Ngô Phỉ hoảng sợ tột cùng, vô thức ôm chặt lấy Tử Phong. Đúng lúc đó, hai gã bịt mặt khác liền từ hai bên, lôi kéo tách hai người ra, trên tay bọn họ đều cầm một tấm khăn vải màu trắng bịt miệng hai người. Rồi Ngô Phỉ và Tử Phong vô thức dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Lần này, khi Tử Phong tỉnh dậy, chỉ thấy mình nằm trong một lồng giam bằng sắt, tối tăm, mùi hôm hám xông lên, sộc thẳng vào mũi. Hắn đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy một đám thiếu nam, thiếu nữ, lớn thì 15, nhỏ thì 12 tuổi, mặt mũi lem luốc, bẩn thỉu, quần áo xộc xệch, lôi thôi đang ngồi túm tụm lại, ai nấy đều thần sắt hoang mang, sợ hãi.

Hắn liền vùng dậy, lao ra cánh cửa sắt ra sức lắc mạnh, không ngừng gào thét:

- Thả ta ra, ta muốn ra ngoài. Có ai không. Cứu mạng a.

Đến mãi sau này, lần tiếp theo được nhìn thấy ánh mặt trời cũng là lúc hắn đang đứng ở giữa sa mạc mênh mông cát trắng. Hắn mới biết mình đã rơi vào tay của đám buôn người.

Kể từ đó hắn phải kiên cường thích nghi với cuộc sống mới, cuộc sống chỉ dành cho ác quỷ dưới chốn tu la địa ngục mà thôi.

Chỉ nghĩ lại thôi cũng đủ khiến cho mồ hôi hắn vã ra, hai hàm răng nghiến lại, bàn tay nắm chặt. Hắn thực sự sợ hãi cuộc sống của hắn trong hơn 10 năm qua.

Bạn đang đọc Quân Tử sáng tác bởi nguyenvanhieu.khct
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenvanhieu.khct
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.