Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên vân phúc vũ

Tiểu thuyết gốc · 1951 chữ

Chẳng biết qua bao lâu, bên ngoài mưa gió vẫn rít gào, sấm chớp ầm ầm loé lên. Trong căn phòng ấm cúng trên lầu 4 của quán ăn Lệ Quân, một mỹ nhân thành thục từ trong phòng tắm bước ra, trên người nàng khoác một chiếc áo ngủ trắng tinh, eo thắt gọn gàng, mái tóc thấm ướt vuốt sang một bên còn chưa khô, khuôn mặt ửng hồng diễm lệ, trên chiếc cổ ngọc ngà, vài giọt nước long lanh còn đọng lại đang chậm dãi chảy xuống giữ bộ ngực phong mãn, phập phồng kia.

Tử Quân nhìn thấy thì không khỏi ngây ngốc, hắn thất thần hồi lâu không nói nên lời. Thấy vậy, Dương Lệ khẽ liếc mắt lừ hắn, thẹn thùng nói.

- Tiểu bại hoại, ngươi còn không mau đi tắm rửa, tránh để thân thể nhiễm lạnh.

- Dương tỷ tỷ.. à không, Dương a di, ngươi..ngươi thật đẹp a. - Trần Tử Quân mắt không hề chớp qua, vô thức nói.

Nghe tới đây, Dương Lệ mặt đỏ như dáng chiều, càng tăng thêm vẻ thành thục vũ mị, dưng dưng hồi lâu nàng liền tiến tới, đẩy Tử Quân vào phía nhà tắm.

- Dương tỷ tỷ, gấp gì chứ, ta đâu có nói là không tắm. Mà tỷ tỷ chớ có nhìn lén ta nha. Ta vậy nhưng vẫn là thân xử nam a.

- Bại hoại, ai thèm nhìn lén ngươi chứ.

Dương Lệ xấu hổ quay người đi, miệng lẩm bẩm, nhưng chợt nghĩ lại lời hắn nói không khỏi chột dạ.

- Gấp...gấp. Hắn dám nói ta gấp, ta gấp cái gì chứ, tiểu tử này thật hạ lưu a. Không biết trong đầu hắn toàn chứa thứ gì không a.

Nói tới đây, nàng không khỏi tự mình thẹn thùng cúi đầu, má đỏ hây hây, thật là vũ mị mê người.

- Nhưng nếu lỡ chút nữa hắn tới, nếu hắn thực sự muốn vậy, thì ta phải làm sao.

Rõ ràng trong lòng nàng lâu nay vẫn luôn nhớ hắn, vẫn luôn mong chờ một ngày kia hắn trở lại bên nàng. Nhưng khi điều đó trở thành hiện thực, nàng vừa có chút mong chờ, vừa có chút chột dạ không yên.

Lúc còn chưa gặp lại hắn thì ngày đêm mong nhớ, đến cả tên quán nhỏ của nàng cũng vì hắn mà đặt tên: Lệ Quân - vì chàng mà rơi lệ. Đến khi tương phùng lại có cảm giác thấp thỏm không yên.

Khi nàng còn đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ngoài trời mưa rơi ào ạt, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ vẩn vơ, thì két một tiếng, cửa mở, từ trong phòng tắm, một nam nhân cường tráng bước ra. Nửa thân trên hắn cởi trần, để lộ ra những múi cơ rắn chắc, bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng. Hắn xoa xoa mái tóc còn đang ướt, thấy nàng đang suy nghĩ thất thần, liền hỏi:

- Dương a di. Ngươi đang suy nghĩ gì a.

Nàng xoay người lại nhìn hắn, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, thân hình nam nhân khôi vĩ khiến tim nàng không khỏi đập loạn lên.

- Tiểu bại hoại, ngươi là đang câu dẫn ta a. Mà khoan đã, ngươi gọi ai là a di.

- Hắc hắc. Ấy chết, là ta lỡ lời, lỡ lời thôi a.

- Ngươi là đang chê ta già nua xấu xí phải không.

Chỉ thấy Dương Lệ quay mặt đi, phụng phĩu hờn dỗi. Hắn liền bước tới, hai tay đặt lên đôi vai thon gầy, kéo nhẹ nàng vào lòng.

- Là ta sai rồi. Xin lỗi ngươi. Dương tỷ. Trong lòng ta, ngươi mãi là người phụ nữ đẹp nhất.

- Miệng lưỡi trơn tru, không biết bên ngoài đã lừa gạt bao nhiêu nữ nhân a. Còn nữa, khi nãy ngươi nói, ngươi...ngươi đã có vợ rồi.

Nói đến đây, trên đôi mắt của Dương Lệ đã long lanh ánh nước, nhìn hắn đầy ủy khuất và chờ mong.

- Dương tỷ à. Ngươi không nghe lầm chứ. Ta nói hồi nào. - Hắn ngơ ngác đáp.

- Vừa rồi những gì ngươi nói với ả hồ ly kia, ta đã nghe thấy hết. Ngươi còn muốn gạt ta.

- Không có. Là ta chỉ gạt nàng ta thôi. Nếu thật sự có lão bà, thì cũng chỉ có mình Dương tỷ ngươi. Đúng đúng, từ lâu ta đã coi Dương tỷ là lão bà của ta a.

Nghe tới đây, Dương Lệ thập phần cảm động nước mắt dâng trào, vòng tay ôm chặt eo hổ của hắn. Tử Quân thấy vậy cũng thập phần xúc động. Y thầm nghĩ:

- Cám ơn ngươi. Dương tỷ. Cám ơn ngươi đã cho ta một lý do để trở về.

Đúng lúc đó, chợt từ eo hắn truyền ra một cảm giác đau nhói, chỉ thấy Dương Lệ gạt đi nước mắt, ngẩng mặt nhìn hắn hung hăng hỏi:

- Vậy ngươi nói với ả hồ ly kia, ngươi trên còn có vợ già là có ý gì.

- Ách. Lão thiên a. Câu này ta có nói sao. - Hắn giả vờ hồ đồ gãi đầu gãi tai, tỏ vẻ vô tội.

- Khoan đã, những vết sẹo này, từ đâu mà ngươi có.

Chỉ thấy bàn tay mềm mại của nàng chậm rãi vuốt ve lên thân thể hắn, lướt qua từng vết sẹo kia, một tay bưng miệng bật khóc nức nở, không nói nên lời.

Trên người hắn dọc ngang cũng có tới hơn mười vết, lớn bé đủ loại hình thù, đạn bắn, dao cắt, mảnh bom cứ...

Không muốn thấy nàng vì mình mà thương tâm hơn nữa, hắn liền kéo nàng lại, siết chặt vòng eo nhỏ nhắn kia, tìm tới môi thơm của nàng, đặt xuống một nụ hôn nồng nàn, thắm thiết.

Dương Lệ như bị khí chất nam nhân của mình mê hoặc, môi đào đón lấy, chiếc lưỡi đinh hương ngọt ngào tận tình đón tiếp. Trong lúc nàng còn đang say trong men tình, cũng để mặc hắn hung hăng chiếm lấy tiện nghi của mình, bàn tay kia không ngừng hạ xuống cặp mông căng tròn của nàng tận tình xoa nắn.

Chỉ tới khi Dương Lệ cảm thấy thiếu dưỡng khí, hô hấp dồn dập mới chịu tách hắn ra, khuôn mặt đỏ hây, ánh mắt long lanh mơ hồ nhìn hắn đầy trìu mến, khẽ cắn nhẹ đôi môi, thập phần thiên kiều bá mị.

- Câu dẫn, trần trụi câu dẫn lão tử a.

Một suy nghĩ xấu xa loé lên trong đầu Tử Quân, hằn liền cúi xuống bế sốc nàng lên, tiến về phía chiếc giường lớn ấm áp. Dương Lệ e thẹn cúi đầu tựa vào lồng ngực hắn, cảm nhận khí tức nam nhân, tim đập thình thịch.

- Hơn 10 năm rồi, phải chăng đây là những điều mà nàng luôn chờ đón sao. Quả thực xứng đáng, tất cả những nỗi nhớ thương dằn vặt kia cuối cùng đã được đền đáp xứng đáng a.

Nghĩ tới đây, nàng chẳng còn do dự gì nữa. Chỉ thấy nam nhân kia thả nàng lên giường lớn, chẳng đợi nàng chuẩn bị, cả thân hình cường tráng liền phủ lên, môi kề môi, tận tình hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào của nàng.

Bên dưới bàn tay của hắn đã luồn vào trong chiếc áo ngủ, đặt lên cặp nhũ phong mềm mại kia tận tình xoa nắn.

Chỉ thấy từ trong cổ họng Dương Lệ vang lên những tiếng rên khe khẽ tràn đầy kích thích và mị hoặc.

Cũng chẳng biết y phục trên người nàng từ khi nào đã bị hắn lột sạch, chỉ còn lại một mảnh vải nho nhỏ bên dưới che đi chốn âm nguyên màu mỡ, nhưng cũng nhanh tróng bị bàn tay thô cứng của hắn cường thế kéo ra.

Dương Lệ mặt đỏ như dáng chiều, xuân tình vạn chủng, hơi thở gấp gáp, miệng nở ra nụ cười tinh quái nhìn hắn đang tận tình dưới cặp nhũ phong của mình cắn nuốt, hổn hển kêu lên.

- Ư. Tiểu bại hoại, hình như cái đó, cái đó của tỷ tới. A.

Chỉ thấy hắn ngẩng đầu lên, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt đầy ủy khuất, hỏi nhỏ:

- Dương tỷ, đã đến nước này rồi tỷ đừng giỡn nha, giỡn nữa là chết người đó.

Bắt gặp nụ cười đầy ý vị của nàng, hắn cảm thấy mình như kẻ ngốc, hung hăng đáp.

- Không được, ta phải tự mình kiểm tra.

- Không được, ngươi kiểm tra gì chứ, xấu hổ chết. A..

Tay phải hắn kéo mạnh, mảnh vải cuối cùng trên người nàng cũng bị hắn ném đi. Cả người hắn trợt xuống tách ra cặp đùi ngọc ngà mềm mại.

- Ha ha. Dám lừa ta, ta sẽ cho tỷ biết tay. Hắc hắc.

- A. Ngươi làm gì đó, a. Mau dừng lại. Chết ta.

Nàng cố khép lại cặp đùi ngọc, hai tay xoa mạnh lên đầu hắn, muốn đẩy hắn ra nhưng lại một cảm giác tê dại từ trốn u nguyên truyền đến khiến nàng hữu tâm vô lực, toàn thân bủn rủn, miệng chỉ biết rên lên khe khẽ.

Không biết qua bao lâu, hắn trườn lên thân thể nàng, khuôn mặt anh tuấn nhìn nàng cười hắc hắc.

- Tỷ tỷ, nàng cảm thấy thế nào, có phải ta rất giỏi không. Hắc hắc.

- Bại hoại.

Nàng thần sắc đê mê như mới trở lại từ chốn bồng lai tiên cảnh, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, không dám nhìn hắn, ngoảnh đầu qua một bên.

Đúng lúc đó, một cảm giác tê dại từ hạ thể truyền lên, chốn u nguyên của nàng bị tập kích. Một khối nhục thể nóng hổi của hắn đã hung hăng tách đôi chốn đào nguyên, mạnh mẽ tiến vào.

Không những thế, hắn còn không biết thương hương tiếc ngọc, một lần đã là sâu nhất khiến nàng cảm thấy thân thể như bị xé ra làm hai, hơi thở ngưng trệ, môi đỏ hé ra, hai mắt nhìn hắn, không nói nên lời, quả thật là cảm giác ăn không tiêu a.

Lúc này chỉ thấy đầu óc hắn lâng lâng, cảm giác trinh phục khiến hắn thập phần sung sướng, trên người nữ nhân mà mình ngày đêm mong nhớ, đại triển thần uy, còn gì sung sướng hơn chứ.

Nghĩ tới đây, hắn bắt đầu đẩy cao tốc độ, tận tình thể hiện hùng phong như kinh đào hải lãng, dồn dập không ngớt, chỉ nghe thấy bên tai vang lên từng tiếng rên rỉ du dương khiến hắn càng trở nên điên cuồng.

Bên ngoài cửa kính, trời đất hôn ám, mưa gió liên miên, trong căn phòng ấm cúng, hai thân ảnh cuốn chặt lấy nhau, phiên vân phúc vũ, xuân sắc tràn đầy.

Trải qua năm lần bảy lượt bị hắn tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần, Dương Lệ đành dương cờ trắng xin hàng, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ngủ thiếp đi.

Hắn nhìn nữ nhân thành thục đang cuộn tròn trong lòng nàng, nghĩ tới những điều ấm ức mà nàng đã phải trải qua, hắn nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ.

- Dương tỷ, ngươi sẽ mãi là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong lòng ta.

Hắn thở dài một tiếng nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mưa to gió lớn vẫn chưa ngớt, khiến hắn nhớ lại đêm đó, cũng là một đêm mưa gió như vậy, đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của hắn.

Bạn đang đọc Quân Tử sáng tác bởi nguyenvanhieu.khct
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenvanhieu.khct
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.