Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Oan uổng

Tiểu thuyết gốc · 1338 chữ

Từ vùng ngực truyền đến một cảm giác tê dại, khiến nàng nhất thời thất thần, hồi lâu sau mới đè nén xuống cơn tức giận, nở một nụ cười lạnh:

- Tiểu ca ngươi cũng thật có ý tứ nha, chiếm tiện nghi của người ta rồi mà còn tỏ ra vô tội.

- Không xong, ả hồ ly này tức quá hoá giận, muốn động thủ a.

Hắn trong lòng thầm cười lạnh, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra vô cùng hoảng hốt, lùi lại phía sau mấy bước.

- Vị tiểu thư này, hay là ta để cô sờ lại ta vài cái. Vậy là chúng ta hoà nhau, không ai nợ ai.

- Vô sỉ, hạ lưu.

Thấy từ trên người nàng ta bất chợt toả ra một luồng sát khí lành lạnh, hắn thầm kêu không ổn. Nếu thực sự dây dưa với nàng ta ở đây, lỡ để lộ ra sơ hở gì, không phải tự rước hoạ vào thân sao.

Đúng lúc đó một cước của nàng ta đã quét tới, Tử Quân tỏ vẻ chật vật, ngả người ra sau tránh né, chỉ thấy một luồng khí kình quét qua lành lạnh. Thấy một cước không đạp trúng hắn, nàng ta liền hoá quyền thành trảo hung hăng phóng tới, tóm vào yết hầu hắn.

- Độc ác nhất đúng là lòng dạ đàn bà a. - hắn thầm nguyền rủa tổ tông 18 đời ả hồ ly này.

- Vị nữ hiệp này xin tha mạng a. Ta trên còn có vợ già, dưới có con nhỏ không người chăm sóc.

Chỉ thấy hắn chật vật, tay phải đưa lên gạt đi ma trảo của nữ nhân kia, ngón tay trỏ khẽ động, điểm nhẹ vào khuỷu tay nàng. Một chỉ này tưởng trừng như vô lực nhưng lại khiến nửa người nàng như thiên lôi quét trúng, nửa thân trên tê dại, cánh tay như triệt để bị phế đi, mềm nhũn vô lực.

Nàng ta bất giác cả kinh, không thể nào, tên nam tử này rõ ràng là đánh bậy đánh bạ.

Chỉ vài giây phân tâm, đã thấy tên nam tử vô lại kia đã lui ra cách xa nàng hơn 10m, vừa chạy vừa la lớn:

- Cứu mạng a, có ai không, cứu mạng.

- Muốn chạy a, trong thiên hạ này, kẻ có thể chạy thoát khỏi bàn tay của bản cô nương còn chưa ra đời a.

Chỉ thấy nàng ta cười lạnh, đang muốn phi thân đuổi theo thì từ phía đối diện, một chiếc xe Jeeps chạy lướt qua nàng, một giọng nam tử trầm thấp vang lên truyền âm đến tai nàng:

- Mỹ Linh, bỏ đi. Kẻ này ngày sau hãy tính, đại sự quan trọng.

Nghe đến đây, nàng đành phải phẫn hận đè xuống sự căm tức, liếc qua gã nam nhân đang co giò chạy kia, hừ lạnh một tiếng, leo lên xe, rồ ga phóng đi.

Thấy ả hồ ly kia đã căm tức bỏ đi, hắn không khỏi hả hê, trên mặt hiện lên một nét tiếu ý.

- Muốn thăm dò ca ca ngươi, dựa vào một tiểu hồ ly còn chưa dậy thì như ngươi cũng xứng. Hắc hắc.

Nhớ lại cảm giác mềm mềm ấm ấm khi ăn đậu hũ của nàng ta, hắn liền cười lên hắc hắc đầy dâm tiện.

Hắn quay lại bên lề đường, nhặt lên chiếc balo, vuỗi đi ít bụi đất, thầm than:

- Bảo bối của ta a. May mà còn không bị ả hồ ly kia cuỗm mất.

Đúng lúc đó, hắn chỉ cảm thấy mồ hôi toát ra, lành lạnh sau gáy. Sát khí thật nồng đậm a.

Hắn khẽ liếc mắt lên lầu 4, chỉ thấy bên cửa sổ tối om, bóng một nữ nhân như ẩn như hiện.

- Lão tặc thiên. Ngươi cũng thật biết đùa a.

Xem ra lão tử thực sự trở thành kẻ vô gia cư nha.

Trong căn phòng tối phía trên, một âm thanh khẽ vang lên:

- Hảo tiểu tử, trước mặt lão nương còn dám chiếm tiện nghi của người khác, tiểu đệ đệ ngươi, cái tính vô sỉ kia bao nhiêu năm vẫn vậy a.

Nói xong, nàng cũng chẳng kể hắn ngồi ngoài trời hóng gió bắc, nhẹ nhàng leo lên giường, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Có lẽ đã lâu lắm rồi, nàng còn chưa có được giấc ngủ nào nhẹ nhàng đến vậy.

- Oành..oành...oành.

Một loạt tiếng sấm vang trời nổ ra, kèm theo những tia chớp loé sáng cả một vùng trời đã vô tình khiến nàng thức tỉnh.

- Trời lại mưa sao...Trời mưa.

- Vậy tên tiểu tử kia, hắn..hắn...

Nói đến đây, nàng vội vàng lao ra phía cửa sổ nhìn xuống lòng đường. Bên cạnh cột đèn, mưa như chút nước, nhưng bóng dáng tên tiểu bại hoại kia đã biến mất.

- Hắn..hắn đâu rồi. Hắn sẽ không lại bỏ đi chứ.

Nghĩ đến đây, nàng vội vàng mở cửa, lao ra ngoài. Bước vội vàng xuống cầu thang, xuýt chút nữa nàng đã ngã mấy lần. Lúc này trong đầu nàng như trống rỗng, bước nhanh trong vô thức, mở cửa lao ra ngoài. Trời mưa xối xả, nàng vội vàng nhìn về hai phía nhưng không hề thấy bóng dáng của hắn.

- Tiểu tặc tử, tiểu bại hoại, ngươi đâu rồi..tiểu tặc tử.

Nàng luôn miệng hét lớn, nước mắt đã trào ra, hoà vào nước mưa lạnh giá. Nàng phải tìm hắn, khó khăn lắm hắn mới trở về, tuyệt không thể để hắn rời xa nàng lần nữa, nàng vung đôi chân trần toan chạy đi, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi;

- Tiểu bại hoại, ngươi ở đâu, mau quay lại a.

- Nếu ngươi dám bỏ đi, thì trọn đời này, vĩnh viễn đừng bao giờ quay trở lại nữa.

- Tiểu bại hoại.. hu hu. Là tỷ sai rồi. Ngươi mau quay lại a.

Mặc cho nàng gào khóc như thế nào, bốn phía vẫn đều yên lặng. Chỉ còn tiếng sấm ì ầm vang lên, tiếng mưa rơi xối xả.

Nàng bất giác cảm thấy hai chân mềm nhũn, vô lực ngồi ốm, ôm mặt khóc nức lên.

Trong lúc nàng còn đang thương tâm nức nở, từ phía bên đường một nam tử nhẹ nhàng bước tới, đứng trước mặt nàng, hắn lặng lẽ cởi chiếc áo khoác ngoài giơ tay che chắn cho nàng.

Một bóng người phản chiếu in xuống trước mặt nàng, nàng khẽ ngẩng đầu lên, hai hàng mi đẫm lệ. Lúc này trước mắt nàng là một nam tử khôi vĩ, khuôn mặt âm trầm đang hướng ánh mắt đầy âu yếm pha lẫn nỗi xót xa nhìn nàng.

- Dương tỷ, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, còn thích học đòi con nít tắm mưa a.

Giọng nói mỉa mai của hắn lúc này chỉ như gió thoảng qua, Dương Lệ liền lao vào ngực hắn, khóc nức nở.

- Tiểu bại hoại nhà ngươi, chỉ biết khi dễ ta, ức hiếp ta. Ta ghét ngươi, ta hận ngươi.

Tuy là nói vậy, nhưng hắn liền cảm thấy vòng tay nhỏ nhắn kia dần xiết chặt lấy thân thể cường tráng của hắn. Cảm nhận nhu tình như biển của nàng, hắn liền ôm chặt lấy nàng, mạnh mẽ đem này áp sát vào thân thể mình, một tay khẽ nâng lên chiếc cằm tinh xảo, ngắm chiếc môi thơm kia hạ xuống.

Dương Lệ trong lòng hắn lúc này ôn như như nước, cằm khẽ ngẩng lên, hai hàng mi run run nhắm lại, mặc kệ hắn chiếm tiện nghi.

- Oành...oành ...oành...

Một hồi thiên lôi oanh kích rầm trời, những tia chớp loé lên ngay đỉnh đầu, Dương Lệ bất giác giật mình, khẽ nép vào người hắn.

- Ta kháo, lão tặc thiên, ta với ngươi không có thù oán gì a.

Trần Tử Quân hai mắt hàn quang loé sáng, hai hàm răng nghiến lại, ngẩng lên nhìn bầu trời đầy ảo não.

Bạn đang đọc Quân Tử sáng tác bởi nguyenvanhieu.khct
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenvanhieu.khct
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.