Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uỷ khuất

Tiểu thuyết gốc · 1802 chữ

Đoạn nàng quay lại nói với nữ nhân bên cạnh:

- Huyên Nhi, hôm nay đóng cửa sớm, không tiếp khách.

Đúng lúc đó từ bên trong, một nam tử cao gầy bưng theo một tô phở hơi bốc nghi ngút đi ra.

- Dương tỷ, tỷ về rồi sao?

- Thiết Trụ, ngươi làm phở cho ai, ta sai Huyên Nhi đóng cửa rồi. Ngươi cũng về nghỉ ngơi sớm đi.

Thiết Trụ nghe vậy thì nghi hoặc nhìn xung quanh.

- Vị khách nhân kia, hắn...hắn..

- Hắn ta đi rồi.

Nói xong, nàng không ngoảnh lại, dứt khoát bước lên cầu thang đi lên. Để lại Thiết Trụ và Huyên Nhi nhìn nhau với ánh mắt đầy nghi hoặc. Đã bao lâu rồi, bọn họ còn chưa thấy Dương Lệ nóng nảy như vậy.

Về phần Tử Quân hắn cũng thập phần kinh hỉ, hắn cứ ngỡ khi gặp lại Dương Lệ, nàng ta sẽ cảm động phát khóc mà ôm trầm lấy hắn, tỷ đệ đoàn tụ, muôn vàn cảm xúc dâng trào, sẽ nhân tiện đó mà chiếm chút tiện nghi của nàng. Ai ngờ vừa gặp mặt đã bị nàng ta đá ra khỏi cửa.

Hắn đang định dở thói vô lại, mặt dày tiến vào. Đúng lúc đó một nử tử bất ngờ đứng chặn trước mặt hắn, nhìn hắn với ánh mắt hả hê.

- Vị khách nhân này, trời đã khuya, quán của ta đã tới lúc đóng cửa, phiền ngươi đi nơi khác a.

- Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, ta thực sự quen Dương tỷ. Chắc tỷ ấy đang hiểu lầm ta, ngươi có thể cho ta vào trong nói rõ với tỷ ấy được không.

Huyên Nhi nghe hắn mở miệng ra gọi mình là tỷ tỷ thì không khỏi bực tức, nàng ta mới vừa tròn hai mươi, mà gã nam nhân trước mặt này đoán trừng hai lăm, hai sáu rồi, y dám gọi nàng là tỷ tỷ, không phải chê nàng già sao.

- Tỷ tỷ? Ai là tỷ tỷ của ngươi, thứ mặt dày vô sỉ, miệng lưỡi trơn tru, đúng là không phải thứ tốt lành gì. Ngươi đừng tưởng những lời ngươi nói với ba tên bại hoại kia, ta còn không nghe rõ nha. Ngươi còn không mau xéo đi. Không ta sẽ báo cảnh sát a.

Xong nàng ta liền hung hăng kéo hai cánh cửa xếp lại, bỏ mặc hắn rầu rĩ đứng bên ngoài.

- Haizzz. Ông trời đúng là không có mắt mà. Một người thành thực chất phác như ta, sao lại gặp phải cảnh này a.

Hắn còn đang lẩm bẩm thì bỗng dưng:

- Ầm ầm...

- Không phải chứ, ta đã phải ngủ ngoài đường, ngươi còn muốn mưa nữa sao.

Hắn ấm ức xách balo bước qua bên kia đường rồi ngồi xuống, lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc, lặng lẽ châm lên một điếu.

Hôm nay, mặc dù có chút bất ngờ và ủy khuất, nhưng thực tâm hắn lại cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết. Hắn đã gặp lại được Dương Lệ, tuy nàng ta tức giận hắn, nổi cáu với hắn, chứng tỏ rằng trong lòng nàng ta vẫn có hắn, vẫn luôn nhớ về hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên tầng 4 của toà nhà, rèm đã kéo kín, chỉ còn ánh đèn heo hắt, thấp thoáng phản chiếu bóng người đang đi đi lại lại, hắn khẽ mỉm cười ngây ngốc rồi lại ngẩng đầu lên nhìn trời, ngắm những ánh sao le lói giữa trời đêm, những con gió lạnh thổi qua mang theo những chiếc lá khô cuối cùng của mùa thu.

Lúc này đêm đã về khuya, cả dãy phố gần như đã đóng cửa hết, chỉ còn chiếc đèn đường phản chiếu bóng y kéo dài trên mặt đất.

Phía trên lầu, rèm cửa đã hé ra từ lâu, một thân ảnh mỹ phụ lặng lẽ đứng đó, cũng ngây ngốc nhìn hắn, môi khẽ nở một nụ cười thoả mãn, hai bên gò má lệ nóng đã tuôn trào từ lâu.

- Tiểu tử ngươi thật đáng ghét. Dám chơi trò mất tích với tỷ tỷ hơn 10 năm. Đêm nay cho ngươi ngủ ngoài đường, xem ngươi còn dám trốn đi nữa không.

- Tiểu hài tử. Ta ghét ngươi.

Dương Lệ quay người lại tóm lấy bộ nội y bước vào phòng tắm, trên mặt nàng lúc này đã tràn đầy vẻ thoả mãn và hạnh phúc.

Nếu có Huyên Nhi ở đây, hẳn nàng ta đã bất ngờ vì từ trước tới nay, nàng ta còn chưa từng được thấy Dương Lệ cười tươi như vậy, nụ cười tràn đầy vẻ phong tình, dụ hoặc.

Khi chiếc rèm khẽ khép lại, bất chợt dưới đường lớn, một chiếc xe nhãn hiệu Santafe màu đen từ từ chạy qua, trong xe tắt đèn tối om nên cũng chẳng thể nhìn rõ. Chiếc xe còn cách chỗ Tử Quân khoảng chừng 50m, y như phát hiện ra điều gì đó, lông mày y khẽ nhíu lại.

- Đến thật nhanh a.

Chiếc xe không dừng lại ở chỗ hắn mà vẫn từ từ lướt qua, nhưng cảm giác mang lại cho hắn thật không sai. Người ngồi trong xe kia, hẳn là một nhân vật cự đầu, uy chấn một phương mới có thể mang lại cho y cảm giác áp bức như vậy. Hắn khẽ hừ lạnh một tiếng, luồng uy áp kia liền như trâu đất xuống nước, vô thanh vô tức biến mất không thấy đâu. Thấy chiếc xe lướt qua, hắn chợt thở dài một tiếng, thầm đánh giá đối phương.

- Xem ra là trùng hợp a. Người này quả là một nhân vật không đơn giản. Nhưng một nơi hoang vu như chân núi Bổ Đà này, có gì hứng thú để thu hút một nhân vật cự đầu như thế chứ.

Cùng lúc đó trong chiếc xe Santafe tối om kia, lờ mờ một bóng người cao lớn, vạm vỡ, uy nghi ngồi phía sau chợt lên tiếng.

- Tên tiểu tử kia quả là một nhân vật không tầm thường. Mau điều tra thân phận của y.

- Rõ, thưa thủ trưởng. - Một nữ nhân ngồi phía trên ghế phụ lên tiếng. Đoạn cửa xe bên ghế phụ bỗng hé ra, bóng dáng nữ nhân kia chợt tiêu thất, biến mất như chưa từng tồn tại.

Chiếc xe đã khuất bóng từ lâu, nhưng trong lòng hắn vẫn đang trầm tư suy nghĩ, chợt y ngẩng đầu liếc mắt về phía xa xăm trên núi Bổ Đà, xa xa thấp thoáng bóng đèn rực rỡ nổi lên giữ u sơn tĩnh mịch.

Hắn đang lâm vào trầm tư thì chợt một tiếng brum brum vang lên, một chiếc xe thể thao mui trần nhãn hiệu Audi màu đỏ lướt qua chỗ hắn với tốc độ rất cao. Đột nhiên:

- Keettt.

Chiếc xe thể thao phanh gấp, tạo nên những vết cháy đen trên đường, rồi chiếc xe đột nhiên chậm rãi lùi về phía hắn. Từ trên xe, một thiếu nữ bước ra. Một nữ nhân khoảng 20 tuổi, thân hình cao dáo, phía trên nàng là một chiếc áo da màu trắng, kết hợp với chiếc quần da đen, triệt để tôn lên dáng người mị hoặc với những đường cong mê người. Một mái tóc ngắn màu tím, ôm lấy khuôn mặt tròn, sống mũi cao, đôi mắt to tròn thông minh, sắc sảo, đôi má hồng phơn phớt, dường như nàng ta đã uống rượu qua.

Bất ngờ là mỹ nữ kia lại lảo đảo bước về phía hắn:

- Vị tiểu ca ca này, trông cũng thật anh tuấn a. Nhưng vì sao nửa đêm mưa gió, ngươi lại ngồi đây buồn bực, ngươi không thấy cô đơn sao.

Chỉ thấy nàng ta cười cười nói nói, yểu điệu thục nữ, ném mị nhãn về phía hắn.

- Đúng là lão hổ mới đi, tiểu hổ đã tới. Dám đến câu dẫn ca ca ngươi, còn không xem lại ca ca ngươi là ai. Nếu dễ dàng bị tiểu hồ ly ngươi câu dẫn, thì ta có trăm cái mạng cũng không đủ chết rồi a. - Hắn thầm nghĩ.

- Oa, trời còn chưa mưa mà đã có tiên tử giáng trần rồi. Vị tiên tử này, dường như ngươi hơi quá chén rồi a. - Hắn giả vờ kinh hỉ kêu lên.

Mỹ nữ kia chợt cười lên khanh khách, khiến đôi gò bồng đảo khẽ rung lên, ánh mắt câu hồn nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:

- Miệng lưỡi trơn tru, xem ra tên vô lại này cũng lừa gạt không ít nữ nhân a.

- Tiểu ca ngươi cứ đùa, ta chỉ thấy ngươi cô đơn lẻ bóng, mà ta tâm trạng cũng không được tốt, muốn mời ngươi tới chỗ ta giãi bày tâm sự a.

Đoạn nàng ta liền tiến lại sát người hắn, thân thể lả lướt như muốn tựa vào.

- Uy. Vị tiểu thư này xin tự trọng a. Ta dù gì cũng là chính nhân quân tử, dù có bị lão bà đuổi ra đường, cũng tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với nàng a. - Hắn ra vẻ lớn tiếng nói.

- Mới gặp nữ nhân, tiểu ca ngươi đã mắt không rời ngực người ta, còn tự nhận là quân tử a.

Bị nàng ta bóc trần, hắn không khỏi chột dạ, liếc mắt về phía tấm rèm hơi hé trên lầu 4 kia. Hành động của hắn lại vô tình bị nữ nhân trước mặt bắt gặp, nàng ta lại cười khanh khách nói:

- Một nữ nhân đã xế chiều thì có gì vui chứ. Chi bằng ca ca ngươi tới chỗ ta, đảm bảo ngươi sẽ phong lưu khoái hoạt hơn thần tiên a.

Nói xong, nàng ta liền bước tới, cả người như mềm nhũn, ngã nhào lên người hắn.

- Tiểu hồ ly, đúng là câu dẫn trần trụi a. Nếu ca ca ngươi còn nhịn, chắc sẽ không phải nam nhân. Ngươi đã tự mình hiến dâng thì đừng trách ca ca ngươi phi lễ nha. Hắc hắc.

Nghĩ đến đây, trên mặt hắn chợt xuất hiện một nụ cười dâm tiện, hắn giả vờ nửa muốn đỡ, nửa lại muốn đẩy nàng ra, hai tay song trảo luống cuống thế nào lại đỡ ngay vào bầu ngực đầy đặn của nữ nhân kia, tiện thể xoa bóp tận lực.

- A.

Một tiếng kêu thất thanh vang lên, chỉ thấy thiếu nữ kia vội vàng vung mạnh đẩy hắn ra, ánh mắt đanh lại tựa như muốn giết người.

Hắn lui người lại dựa lưng vào tường, hai tay xua mạnh.

- Xin lỗi, xin lỗi tiểu thư, là ta..ta không có cố ý a.

Bạn đang đọc Quân Tử sáng tác bởi nguyenvanhieu.khct
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenvanhieu.khct
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.