Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuồn Cuộn Sóng Ngầm (Ba)

Phiên bản Dịch · 2470 chữ

Sau khi rời khỏi tiệm phấn, Lư Du không vội vàng mà chậm rãi đi về phía Thanh Bạch Quán ngoài thành, phải cố ý tránh giờ về để không trùng với sư nương, tránh cho sư tỷ phát hiện điều gì đáng ngờ.

Tuy nhiên, khi hắn trở về đến Thanh Bạch Quán, cảnh tượng trước mắt khiến hắn bất ngờ.

Sư phụ Bạch Vĩnh Quan đã trở về và đang ngồi trên đại sảnh.

Lư Du trong lòng lo lắng, cung kính tiến lên bái kiến.

Bạch Vĩnh Quan mặt không biểu cảm, không rõ vui buồn, chỉ bảo đệ tử Bạch Duyệt đứng bên cạnh thắp một ngọn nến trên đại sảnh.

Lư Du cảm thấy kỳ quái, giữa ban ngày ban mặt, thắp nến để làm gì?

Nhưng lạ thay, ngay sau khi Bạch Duyệt thắp nến, trời bên ngoài đột nhiên âm u, dường như sắp có một trận tuyết lớn đổ xuống.

Thế nên, ánh sáng của ngọn nến lại trở nên vừa vặn và hữu ích.

Lư Du trong lòng chấn động, đây là thần thông gì? Biết trước được tương lai sao?

Lúc này, sư tỷ Bạch Duyệt nhẹ nhàng hỏi: “Sư đệ, phấn hồng mà ta nhờ, ngươi mang về rồi chứ?”

“Mang về rồi.” Lư Du vội lấy hộp phấn đã mua, đưa đến trước mặt sư tỷ.

Bạch Duyệt nhận lấy hộp phấn, nhẹ nhàng cảm ơn.

Lư Du liếc quanh một chút, trong lòng không yên, liền hỏi: “Sư nương đâu rồi?”

Bạch Vĩnh Quan cất giọng đáp: “Sư nương của ngươi thấy không khỏe, đang nghỉ ngơi.”

Lòng Lư Du chợt trầm xuống, chỉ mới một canh giờ trước, hắn còn cùng sư nương chung một phòng, tình trạng sức khỏe của sư nương, hắn rõ ràng nhất. Chẳng lẽ chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, sư nương đã không khỏe rồi? Ai mà tin được?

Trong lúc đó, Tề Huyền Tố đã rời khỏi Y Sơn Thành, đi dọc theo con đường núi hướng về Thanh Bạch Quán.

Vừa bước lên đường núi, Tề Huyền Tố đã cảm thấy không ổn, so với trong thành, trời trở nên âm u hơn, gió lạnh ngoài sự buốt giá còn mang theo những hạt tuyết, tất cả đều là dấu hiệu tuyết sắp rơi.

Ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Bạch Quán ở cuối đường, nơi này đèn đuốc sáng rực, nổi bật giữa màn đêm.

Mặc dù không biết trận gió tuyết đột ngột này có ý nghĩa gì, nhưng Tề Huyền Tố hiểu rằng tình hình có chút không bình thường, có thể là những tín đồ cổ tiên đang chuẩn bị hành động, hoặc cũng có thể thời tiết nơi đây thay đổi khó lường.

Trong tình thế hiện tại, hắn chỉ còn cách tiếp tục tiến đến Thanh Bạch Quán, hy vọng các đạo sĩ trong quán có thể cho hắn một lời giải đáp.

...

Trong một đại điện ngầm.

Trước tượng nữ thần sáu tay, một nam tử khoác áo choàng đen đứng khoanh tay, khuôn mặt ẩn dưới bóng tối của mũ trùm, chỉ lộ ra chiếc cằm với bộ râu ngắn.

Trong thời đại này, việc để râu hay không phụ thuộc vào tuổi tác.

Thông thường, trước ba mươi tuổi, người ta không để râu, coi việc không có râu là phong cách. Trong các tiểu thuyết, hình tượng nam tử tuấn tú thường là khuôn mặt trắng trẻo không râu, điều này có thể thấy rõ.

Sau ba mươi tuổi, người ta bắt đầu để râu, vì lúc này đã trở thành cha, thường là để râu ngắn.

Sau năm mươi tuổi, việc để râu trở thành bắt buộc, nếu không sẽ thiếu đi uy nghiêm và không có dáng vẻ của bậc trưởng bối, thường là để râu dài.

Vì vậy, nam nhân trẻ không có râu là điều bình thường, thậm chí là phong cách, nhưng nếu người lớn tuổi không có râu thì rất hiếm thấy.

Nói ngắn gọn, râu của nam nhân giống như kiểu tóc của nữ nhân, phải thay đổi theo tuổi tác, người trẻ lấy không có râu là đẹp, người già lấy có râu làm đẹp.

Do đó, người này hẳn là một nam tử trung niên, tuổi từ ba mươi đến năm mươi.

Tượng thần cao khoảng ba trượng, dưới chân chất đầy nến đang cháy, ít nhất có vài trăm cây, tạo nên cảm giác như bức tượng đang đứng trên một tòa sen được làm hoàn toàn bằng ánh nến.

Trước tượng thần là một bàn thờ, trên đó chất đầy những chiếc đầu người, có cái đã hóa thành xương sọ từ lâu, không còn chút thịt da nào, có cái mới bị chặt không lâu, mắt còn chưa nhắm lại, ánh mắt trống rỗng, biểu cảm đầy sợ hãi.

Trước bàn thờ, một tăng nhân quỳ gối, lưng quay về phía nam tử trung niên, hai tay chắp lại, nhắm mắt tụng kinh.

Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn tượng thần, nói: “Xem ra, tiến trình vẫn thuận lợi.”

“Có một trở ngại.” Tăng nhân không đứng dậy, cũng không quay đầu.

“Trở ngại?” Nam tử trung niên trong áo choàng thu hồi ánh nhìn, giọng trầm xuống.

Tăng nhân nói: “Chúng ta có thể mượn sức mạnh của vô số sinh hồn để phá vỡ giới hạn của nhân gian trong một thời gian ngắn, nhưng quy tắc của thiên đạo là trên hết, ngay cả người trường sinh cũng không thể vi phạm, vì vậy cần một vật chứa thích hợp để che mắt trời đất, tránh bị thiên đạo trấn áp. Điều này giống như trong triều đại trước, khi qua Lý Quan, có kẽ hở trong luật pháp có thể lợi dụng, với điều kiện là phải có một tú tài.”

Theo luật pháp Đại Ngụy thời tiền triều, tú tài có thể mang kiếm đi đường, không cần lệnh bài, không phải nộp tiền khi qua Lý Quan.

Có thương nhân khi qua quan, để tiết kiệm tiền, liền mướn tú tài đi cùng. Từ Kim Lăng Phủ đến Đế Kinh Thành, đường thủy ngắn nhất khoảng ba ngàn năm trăm dặm, phải qua mười hai trạm thu phí, mất khoảng ba trăm năm mươi văn, trung bình mỗi dặm một văn tiền. Thuê một tú tài chỉ mất khoảng một trăm văn.

Chỉ là triều đại hiện tại đã bãi bỏ luật này, nên tăng nhân mới đặc biệt nhấn mạnh đến luật lệ của triều đại trước.

"Một vật chứa, không thành vấn đề." Người đàn ông trung niên thản nhiên nói, "Dưới trướng ta có vài tín đồ cuồng thành, rất sẵn lòng hiến dâng mạng sống của mình cho 'Thần Giáng'."

“E rằng họ không đủ khả năng.” Tăng nhân ngẩng đầu nhìn tượng nữ thần sáu tay, “Lần ‘thần giáng’ này mạnh hơn nhiều so với trước đây, sức mạnh thần thánh hạ xuống không cùng cấp độ với những lần trước. Vì vậy, vật chứa cần phải rất cứng cáp, phải là một Thiên Nhân, hoặc là người có thể chất đặc biệt và ý chí kiên định.”

“Thể chất đặc biệt, lại phải ý chí kiên định.” Nam tử trung niên trầm ngâm, “Đây cũng là điều kiện mà linh quan của Đạo môn cần, những người như vậy phần lớn đã vào Đạo môn, rất hiếm gặp. Nhưng ta sẽ cố gắng tìm.”

Một sĩ thân và một nho sinh xuất hiện sau lưng nam tử trung niên.

Nam tử trung niên thuận miệng hỏi: “Thánh nữ sao rồi?”

Sĩ thân đáp: "Không mấy khả quan, dù giữ được tính mạng, nhưng bốn chuỗi Thần Tứ Lưu Châu liên quan đến sinh mạng đã bị hủy hoàn toàn, cùng với vết thương do mũi tên gây ra, khiến nàng chịu tổn thương nặng nề, trong thời gian ngắn không thể ra tay."

Nam tử trung niên im lặng một lát, nói: “Thiếu đi một người, còn lại sáu người. Hy vọng hai đạo sĩ kia chỉ tình cờ đi ngang qua.”

Sĩ thân hỏi: “Nếu không phải thì sao?”

Nam tử trung niên không trực tiếp trả lời, mà hỏi: “Giờ họ đang ở đâu?”

Sĩ thân đáp: “Hai người vừa tách ra, một người ở lại trong thành, có vẻ định đến Bách Hộ Sở, người kia thì ra khỏi thành, đi đến Thanh Bạch Quán.”

Nam tử trung niên dặn dò: “Báo cho ‘đạo sĩ’ và ‘tào lại’, không nên hành động vội vàng, chủ yếu theo dõi.”

“Vâng.” Sĩ thân đáp, rồi quay người rời đi.

...

Trương Nguyệt Lộc một mình đến Bách Hộ Sở, sau khi xuất trình lục điệp chứng minh thân phận, nàng được gặp La Tiêu, Bách Hộ của Thanh Loan Vệ tại địa phương.

Mặc dù Thanh Loan Vệ không nằm trong hệ thống của Đạo môn, nhưng theo lệ thường, Trương Nguyệt Lộc ngang hàng với Thiên Hộ, nên La Tiêu vẫn tỏ ra rất cung kính.

Trương Nguyệt Lộc không vòng vo, lấy đầu lâu ra, kể lại sơ lược tình hình ở cổ miếu, đồng thời nói rõ ý định muốn xem thi thể.

Nghe xong, La Tiêu liền tỉnh ngộ: “Trương Pháp Sư cho rằng việc này liên quan đến cổ tiên.”

Trương Nguyệt Lộc trước mặt người ngoài luôn lạnh lùng: “Không phải là cho rằng, mà chắc chắn như vậy, chẳng lẽ La Bách Hộ không nghĩ vậy sao?”

“Pháp sư nói phải, chỉ có tín đồ cổ tiên mới hành động như vậy.” La Tiêu gật đầu đồng tình, vì thực tế hắn cũng nghĩ như vậy.

Dưới sự dẫn dắt của La Tiêu, Trương Nguyệt Lộc đến nhà xác của Bách Hộ Sở.

Cảnh tượng trong phòng hoàn toàn giống với những gì Trương Nguyệt Lộc thấy qua “Tử Vi Đẩu Số”, nhà xác chứa nhiều thi thể, hầu hết được che bằng vải trắng, còn có những hòm sắt lớn, ba cái xếp chồng lên nhau thành một nhóm, mười nhóm xếp dọc theo tường, dùng để lưu giữ thi thể tạm thời chưa thể chôn cất.

Thi thể không đầu nằm ở cuối phòng, La Tiêu dẫn Trương Nguyệt Lộc đến trước thi thể, hơi do dự: “Thi thể có thể không mấy dễ chịu, mong pháp sư chuẩn bị tinh thần.”

“Không sao.” Trương Nguyệt Lộc nói, “Thiên Cương Đường cũng như Thanh Loan Vệ, không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với người chết, không cần phải dè dặt.”

La Tiêu không nói thêm, liền kéo tấm vải trắng che thi thể ra. Nhưng vì Trương Nguyệt Lộc là nữ, hắn chỉ để lộ phần trên của thi thể, phần dưới vẫn được che kín.

Đó là một thi thể không đầu, đã bị mổ bụng.

Trương Nguyệt Lộc mặt không biến sắc nhìn vào thi thể, ánh mắt dừng lại trên trái tim bị chấn vỡ một lát, rồi đột nhiên hỏi: “Sao không có mùi hôi? Dù là mùa đông, cũng không thể không có chút mùi nào.”

“Là nhờ phoóc môn [1], đây là thứ mới từ Tây Đại Lục truyền đến, sau khi pha loãng có thể dùng để bảo quản thi thể, nhưng nếu nồng độ cao, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả dầu lục phàn.” La Tiêu giải thích, “Trước đây, chúng ta dùng muối hoặc thủy ngân để ướp xác, nhưng cả hai phương pháp này đều tốn kém, không thực dụng bằng phoóc môn.”

Cái gọi là “dầu lục phàn” chính là chất lỏng phế thải trong quá trình luyện đan của đạo sĩ, có tác dụng ăn mòn mạnh, Tây Đại Lục gọi đó là axit sulfuric.

Trương Nguyệt Lộc gật đầu: “Tây Đại Lục quả thực có nhiều thứ mới lạ.”

La Tiêu mở bọc mà Trương Nguyệt Lộc mang đến, đặt chiếc đầu bị cháy vào thi thể.

Nhìn vào thi thể, Trương Nguyệt Lộc nói: “Chấn vỡ trái tim, chặt đầu, đây là thủ đoạn của tổ chức bí mật để lấy sinh hồn.”

La Tiêu hỏi: “Nói vậy là sao?”

Trương Nguyệt Lộc giải thích: “Tâm là chủ tể của thân, ý phát ra từ tâm, bản chất của ý là hồn, nơi ý hiện diện chính là phách. Chấn vỡ trái tim, chính là ép ‘ý’ vào trong đầu, sau đó chặt đầu, dùng bí pháp, có thể giam giữ sinh hồn trong đầu, không cần phải dùng đến dụng cụ đặc biệt để chứa sinh hồn. Ban đầu chúng ta nghĩ đây là vụ giết người cướp của, nên không để ý, cũng không kiểm tra kỹ chiếc đầu này. Khi gặp phải yêu nhân tà giáo, đã quá muộn, lửa lớn thiêu rụi chiếc đầu thành thế này, sinh hồn trong đó đương nhiên cũng tiêu tán.”

Trong vấn đề liên quan đến sinh hồn và cổ tiên, Thanh Loan Vệ thực sự không thể so với Thiên Cương Đường, La Tiêu không ngờ vấn đề khiến hắn đau đầu bấy lâu lại được người Đạo môn giải thích dễ dàng như vậy, không khỏi nói: “Vậy thì nhóm yêu nhân này quả là có mưu đồ lớn?”

Trương Nguyệt Lộc hỏi: “Có tài liệu chi tiết về người chết không? Tốt nhất là có cả sinh thần bát tự.”

Lúc này, một giọng nói khác vang lên: “Đương nhiên là có.”

Trương Nguyệt Lộc quay đầu lại, thấy một lão giả mặc đồng phục của Thanh Loan Vệ chậm rãi bước vào.

La Tiêu giới thiệu: “Trương Pháp Sư, đây là thử Bách Hộ Hà Niệm của chúng tôi, mọi văn thư trong sở đều do ông ta quản lý, vụ án này cũng là do ông ta phụ trách.”

Hà Niệm hành lễ với Trương Nguyệt Lộc: “Gặp Trương Pháp Sư, thi thể này chính là do lão phu khám nghiệm.”

Chú thích:

[1] phoóc môn: Hợp chất hữu cơ formaldehyde (còn được biết đến như là methanal, formalin, formon), ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh. Nó là aldehyde đơn giản nhất. Công thức hóa học của nó là CH2O. Formaldehyde lần đầu tiên được nhà hóa học người Nga Aleksandr Butlerov tổng hợp năm 1859 nhưng chỉ được Hoffman xác định chắc chắn vào năm 1867.

Formalin được sử dụng rộng rãi trong các lĩnh vực như y học, công nghiệp, thương mại,…

Dung dịch này còn được dùng để ngâm xác động vật, các mẫu vật thí nghiệm, các bộ phận, nội tạng.

Nguồn Wikipedia

Biên: Vì sau này sẽ có rất nhiều thuật ngữ phương Tây, nên xin phép được giữ nguyên nghĩa gốc bằng tiếng Anh. xin cám ơn

Bạn đang đọc Quá Hà Tốt ( Dịch ) của Mạc Vấn Giang Hồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy11230876
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.