Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu Giá

Phiên bản Dịch · 2527 chữ

Cùng với việc giao lưu giữa Đông phương và Tây phương ngày càng sâu rộng, trong trăm năm trở lại đây, một làn sóng Tây học dần dần nổi lên.

Cái gọi là Tây học, ngoài việc học hỏi để bổ sung cái hay cái đẹp từ nhau, cũng mang theo một số thói quen của Tây phương đến Đông phương.

Ví như việc đấu giá. Quy tắc cũng khá đơn giản, vật phẩm đấu giá không có giá cố định, cuối cùng món hàng thuộc về người ra giá cao nhất. Phải có ít nhất hai người mua, chỉ có như vậy mới có cạnh tranh. Do đó, “đấu giá” cũng được gọi là “cạnh mua”.

Thực ra, ở Đông đại lục trước kia cũng có hành vi tương tự, chỉ là chưa thành hệ thống. Sau khi các thương nhân biển truyền bá quy tắc này từ phương Tây, nó lập tức lan rộng. Chợ đen dưới sự chủ đạo của Thất Bảo Phường đặc biệt ưa thích kiểu giao dịch này. Tề Huyền Tố từng tham gia một lần với thân phận giang hồ, nhưng vì hầu bao cạn kiệt nên không mua được gì.

Có câu “chỉnh đốn tất phải quá đà”, năm xưa Đại Tấn nhận thấy triều Đại Tề trước đó bị loạn quyền phiên trấn chi phối, suốt cả một triều đại luôn áp chế võ tướng. Triều đại hiện nay lại cảm nhận được sự tranh đấu của văn quan và hoạn quan chuyên quyền thời tiền triều, nên rất chú trọng cân bằng văn võ, không để văn quan áp chế võ tướng. Võ quan cũng có thể đăng các, bái tướng, thậm chí còn trực tiếp phế bỏ hai mươi tư nha môn trong nội đình do Tư Lễ Giám đứng đầu.

Đạo môn cũng như vậy, trước Đạo môn thì Nho môn chiếm giữ chính thống thiên hạ. Đạo môn nhận thấy sự trì trệ, bảo thủ, thiếu đổi mới của Nho môn vào giai đoạn cuối, bèn rất chú trọng đến việc đề bạt và sử dụng nhân tài trẻ tuổi, cùng các hình thức cải cách mới mẻ. Do đó, Đạo môn rất dễ tiếp nhận những thứ mới lạ, lại thêm Đạo môn vốn là hải thương lớn nhất thiên hạ, nên phong trào Tây học này cũng thổi vào nội bộ Đạo môn.

Nội bộ Đạo môn cũng có hình thức cạnh mua, thường do Thị Bác Đường chủ trì, chủ yếu là các loại hàng hóa quý hiếm nhưng số lượng có hạn và nhu cầu lớn. Hóa Sinh Đường, Thiên Cơ Đường đôi khi cũng tổ chức cạnh mua, chủ yếu để quảng bá sản phẩm của mình. Thậm chí Bắc Thần Đường và Thiên Cương Đường cũng từng tổ chức, Bắc Thần Đường bán gia sản của những kẻ phạm tội, còn Thiên Cương Đường thì bán chiến lợi phẩm thu được. Tuy nhiên, Tử Vi Đường và Từ Tế Đường thì không tham gia, bởi lẽ không thể để Tử Vi Đường bán đạo quan lục thiếp, cũng chẳng thể để Từ Tế Đường bán nhân nghĩa đạo đức.

Những buổi cạnh mua này thường có sự tham gia của các cao phẩm đạo sĩ, một số nhân vật trong triều đình và Nho môn cũng có thể được mời tham dự.

Ngày mùng mười tháng Chạp, Chính Nhất Đạo và Toàn Chân Đạo sẽ tổ chức một buổi cạnh mua chung tại Thượng Thanh Cung.

Quy mô của buổi cạnh mua này thấp hơn nhiều, Thiên Sư sẽ không tham dự, hai vị tham tri chân nhân là Trương Câu Thành và Tề Giáo Chính cũng không tham gia. Mục đích chính là để thắt chặt tình cảm, trên danh nghĩa là toàn bộ số tiền thu được từ cuộc cạnh mua sẽ dùng để phúng viếng những linh quan đã hy sinh trong chiến sự Tây Vực. Hơn nữa, đây là khoản phúng viếng bổ sung, nghĩa là khoản phúng viếng do Độ Chi Đường chi trả vẫn sẽ được thực hiện như thường lệ, và khoản này là bổ sung thêm, tương đương với việc có hai phần phúng viếng.

Tuy nhiên, ngưỡng cửa tham gia cũng hạ thấp nhiều, và Trương Nguyệt Lộc đã nhận được lời mời.

Nói thật ra, với danh tiếng và địa vị của Trương Nguyệt Lộc, nhận được lời mời là điều hết sức hợp lý, không nhận được mới là lạ. Xét cho cùng, từ một khía cạnh nào đó, Trương Nguyệt Lộc chính là minh chứng tốt nhất cho mối giao hảo giữa Chính Nhất Đạo và Toàn Chân Đạo. Rõ ràng là con cháu Trương gia, nhưng lại được Địa Sư đề bạt. Trong những dịp như thế này, sự hiện diện của Trương Nguyệt Lộc không chỉ là để lộ diện, mà còn mang tính chất như một loại linh vật.

Ngoài ra, Đạm Đài Quỳnh, Trương Câu Kỳ, Trương Ngọc Nguyệt, cùng với Đổng Bạch Tĩnh vừa đến Vân Cẩm Sơn cũng đều nhận được lời mời.

Ban đầu, Tề Huyền Tố nghĩ rằng mình phần lớn sẽ rơi vào cảnh ngộ khó xử, y đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt. Thế nhưng, ngoài dự liệu của mọi người, Tề Huyền Tố cũng nhận được một tấm thiệp mời, mà tấm thiệp này không phải từ Chính Nhất Đạo, mà là từ Toàn Chân Đạo. Nghe nói, có một vị chân nhân của Toàn Chân Đạo đích danh mời Tề Huyền Tố.

Điều này khiến Đạm Đài Quỳnh không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ Tề Huyền Tố có liên hệ gì với gia tộc của Tề Giáo Chính? Chẳng lẽ giữa họ có câu chuyện nào đó mà người ngoài không hay biết, ví như huyết mạch của nhà họ Tề lưu lạc bên ngoài. Nàng biết Tề Giáo Chính vốn thân thiết với Trương Câu Thành. Dù Thiên Sư là tộc trưởng, nhưng suy cho cùng vẫn là Phó Chưởng Giáo Đại Chân Nhân, phải xử lý vô số công việc, còn Trương Câu Thành mới là gia chủ thực sự. Nếu Tề Giáo Chính ra mặt cầu thân, Trương Câu Thành phần lớn sẽ đồng ý.

Vì vậy, Đạm Đài Quỳnh đã đặc biệt nhờ người tìm hiểu, kết quả phát hiện chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến Tề Giáo Chính, mà là một vị chân nhân khác của Toàn Chân Đạo đã mời Tề Huyền Tố. Vị chân nhân này thậm chí không làm việc ở Thục Châu.

Ngoài ra, Đạm Đài Quỳnh còn nghe được một tin tức, Tề Huyền Tố từng bị Tổng binh Sứ Xuyên Trần Phúc An đánh trọng thương tại Bạch Đế Thành, nhưng ngày hôm sau, khi Trần Phúc An rời thành, đã bị người ta chặn đường và giao đấu kịch liệt. Có người tận mắt chứng kiến sấm sét cuồn cuộn, cuối cùng Trần Phúc An bị đánh trọng thương, thậm chí còn bị bẻ gãy một cánh tay, phải chật vật bỏ đi.

Sau đó, cả Đạo phủ Thục Châu lẫn Tổng đốc Sứ Xuyên đều không có bất kỳ động thái nào, dường như chuyện này chưa từng xảy ra.

Điều này khiến Đạm Đài Quỳnh càng khó nhìn thấu Tề Huyền Tố. Rõ ràng chỉ là một thanh niên bình thường xuất thân từ Vạn Tượng Đạo Cung, sao bỗng nhiên lại có bối cảnh? Là ngẫu nhiên gặp được cơ duyên? Hay y thật sự là một nhân vật bất phàm mà chưa từng lộ diện?

Dù mẹ con không hòa hợp, nhưng Đạm Đài Quỳnh chưa bao giờ phủ nhận sự thông tuệ của con gái mình. Người có thể lọt vào mắt con gái nàng, rất có thể chính là do nàng ấy phát hiện ra điều gì đó ẩn giấu chưa ai biết.

Thế nhưng, Đạm Đài Quỳnh có một điểm sai lầm, nàng đã mắc phải lỗi suy bụng ta ra bụng người. Nói Trương Nguyệt Lộc chưa từng trải qua gian khổ cũng được, nói Trương Nguyệt Lộc ngây thơ hão huyền cũng xong, nhưng trên người Trương Nguyệt Lộc luôn có một khí chất lãng mạn lý tưởng, đó chính là điều làm Tề Huyền Tố si mê nhất. Còn Đạm Đài Quỳnh lại luôn dùng tư tưởng thực dụng của mình để suy đoán ý nghĩ của Trương Nguyệt Lộc, tất nhiên sẽ đưa ra một kết luận hoàn toàn trái ngược.

Nếu xét về gia thế, vậy chẳng phải Lý Thiên Trinh còn tốt hơn sao? Nói về gia thế, có mấy ai sánh được với Lý Thiên Trinh?

Chính Tề Huyền Tố cũng vô cùng kinh ngạc, nghĩ mãi cũng không ra, rốt cuộc là vị chân nhân nào đã mời mình, chẳng lẽ là Đạo nhân Kỷ? Hay là Chưởng Đường Chân Nhân của Thiên Cương Đường? Cũng chỉ có hai vị chân nhân này mới biết đến một nhân vật nhỏ như y.

Nhưng ngay cả hai vị chân nhân này, cũng không có lý do gì để chủ động mời Tề Huyền Tố. Nếu nói họ mời một số người khác, tiện thể mời luôn Tề Huyền Tố, chẳng hạn như mời tất cả các chấp sự của Diêu Quang Ti, trong đó có Tề Huyền Tố, thì cũng hợp lý. Nhưng đích danh mời riêng một mình Tề Huyền Tố, thật sự khó mà giải thích.

Cuối cùng, Trương Nguyệt Lộc đã thẳng thắn nói: “Đi xem chẳng phải sẽ rõ sao? Người ta mời ngươi, chẳng phải là có ý muốn gặp mặt sao?”

Thế là Tề Huyền Tố cùng Trương Nguyệt Lộc đến Thượng Thanh Cung.

Đây cũng là lần đầu tiên Tề Huyền Tố nhìn thấy một góc nhỏ trong tầng lớp thượng lưu của Đạo môn, bởi việc này do Thượng Thanh Cung chủ trì, tuy quy mô không cao như yến tiệc đêm mùng tám tháng Chạp, nhưng thực tế lại rất lớn, không thiếu các nhị phẩm Thái Ất đạo sĩ tham dự, tam phẩm U Dật đạo sĩ lại càng nhiều.

Địa điểm tổ chức chính của buổi cạnh mua đặt tại đại lễ đường của Thượng Thanh Cung.

Cái gọi là lễ đường, không khác mấy so với bố cục của Kim Khuyết.

Bố cục của Kim Khuyết không phức tạp, lớn hơn lễ đường rất nhiều, ở giữa đặt một bệ tọa Tu Di, trên đó chỉ có một chiếc ghế đơn giản bằng gỗ tử đàn có tay vịn vòng, đó là vị trí thuộc về Đại Chưởng Giáo.

Phía sau ghế là một lư hương đồng ba chân lớn có nắp đậy, trên nắp khắc họa đồ Bát Quái. Trên bức tường phía bắc, ngay chính giữa phía trên lư hương đồng, treo một bức trung đường trắng tinh, trên đó viết bốn chữ lớn: “Thiên hạ thái bình”.

Ghế của Đại Chưởng Giáo quay mặt về hướng nam, các ghế còn lại được sắp xếp theo ba hướng đông, nam, tây, tổng cộng ba mươi sáu ghế, tương ứng với ba mươi sáu vị tham tri chân nhân. Phía trên cùng mỗi nhóm mười hai ghế lại có một ghế với cấp bậc cao hơn, tổng cộng ba ghế, tương ứng với ba vị Phó Chưởng Giáo Đại Chân Nhân. Ghế của các Bình Chương Đại Chân Nhân sẽ lần lượt được sắp xếp ở hai bên dưới bệ tọa Tu Di của Đại Chưởng Giáo. Sau ba mươi sáu ghế đó, là hàng ghế của các chân nhân bình thường đến dự thính, khoảng một trăm lẻ tám ghế, sắp xếp ngay ngắn, khoảng cách không rộng rãi như ba mươi sáu ghế phía trước.

Lễ đường cũng tương tự, chỉ khác là không có ba ghế dành riêng cho ba vị Phó Chưởng Giáo Đại Chân Nhân, thay vào đó là một dãy ghế dài đủ chỗ cho mười hai người ngồi, còn các ghế khác cũng không chia thành ba phái rõ rệt.

Tuy nhiên, khi Tề Huyền Tố và Trương Nguyệt Lộc đến nơi, giờ lành chưa đến, cửa lễ đường vẫn đóng, những người đến sớm đều đứng đợi trong đại sảnh bên ngoài lễ đường. Còn những nhân vật lớn, đều sẽ đến đúng giờ, tất nhiên không cần phải chờ đợi.

Theo yêu cầu của Trương Nguyệt Lộc, cả hai đều mặc thường phục thay vì đạo bào chính thức của Đạo môn. Nguyên do là bởi đạo bào của Đạo môn có sự phân chia cấp bậc rất rõ ràng, một đạo sĩ thất phẩm như Tề Huyền Tố đứng ở đây khó tránh khỏi thu hút ánh mắt kỳ lạ, không phải là hạc giữa bầy gà, mà là gà giữa bầy hạc. Trương Nguyệt Lộc sợ Tề Huyền Tố khó xử, nên chủ động mặc thường phục cùng y. Thật ra, với tuổi tác của Trương Nguyệt Lộc, mặc chính trang của đạo sĩ tứ phẩm Tế Tửu cũng là một điều rất đáng tự hào.

Người ta thường nói “người đẹp vì lụa”, Trương Nguyệt Lộc mặc một bộ y phục trắng như nước, khí chất so với thường ngày khác biệt rất nhiều, trang nhã đoan trang, lại toát lên vài phần dịu dàng, không thấy vẻ anh khí thường ngày không thua gì nam tử.

Y phục của Tề Huyền Tố là do Trương Nguyệt Lộc chuẩn bị, một bộ bào trắng như ánh trăng, viền chỉ vàng, giày mây đen đế vuông, thắt lưng ngọc, đội mũ ngọc bạch, cũng toát lên vài phần phong thái tiêu sái, thư sinh nhã nhặn, không còn vẻ thô kệch của người trong giang hồ.

Hai người đứng cạnh nhau, quả thực có đôi phần xứng đôi vừa lứa, ngọc nữ kim đồng.

Nhiều người xung quanh cũng chú ý đến hai người, phần lớn đều nhận ra Trương Nguyệt Lộc, nữ nhân thiên kiêu chi tử này, nhưng không nhận ra Tề Huyền Tố, không khỏi hiếu kỳ về thân phận của vị thiếu niên này, người có quan hệ thân thiết với Trương Nguyệt Lộc.

Có người nói Tề Huyền Tố xuất thân từ nhà họ Nhan của Chính Nhất Đạo, đã sớm hứa hôn với Trương Nguyệt Lộc, lần này đến đây là để chuẩn bị thành thân.

Cũng có người nói Tề Huyền Tố là tài tuấn trẻ tuổi của nhà họ Tề trong Toàn Chân Đạo, lần này theo trưởng bối đến viếng thăm Đại Chân Nhân phủ, chính là để góp phần làm đẹp cho cuộc liên minh giữa Chính Nhất Đạo và Toàn Chân Đạo, bằng cách kết thúc bằng một mối nhân duyên. Dù sao, việc chân nhân họ Tề và chân nhân họ Trương giao hảo đã không còn là bí mật.

Vợ chồng Đạm Đài Quỳnh và Trương Câu Kỳ đến muộn hơn một chút, cùng đi với vợ chồng Trương Ngọc Nguyệt. Nếu không biết, hẳn sẽ tưởng bọn họ là một nhà bốn người, và Trương Nguyệt Lộc mới chính là đại tiểu thư của Trương gia.

Bạn đang đọc Quá Hà Tốt ( Dịch ) của Mạc Vấn Giang Hồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy11230876
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.