Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyệt Doanh Diệu Trung

Phiên bản Dịch · 2462 chữ

Sau khi Trương Nguyệt Lộc báo cáo tình tiết vụ án lên Chưởng Đường Chân Nhân của Thiên Cang Đường, Đạo phủ Côn Lôn nhanh chóng có phản ứng.

Trên một phương diện nào đó, Đạo phủ Côn Lôn tương đương với chức năng bảo vệ kinh thành như Trực Lệ, không cần phải như các Đạo phủ khác mà mở rộng thế lực, chỉ cần giữ được sự ổn định. Kết quả là, ngay dưới mắt họ lại xảy ra chuyện như vậy, không chỉ đơn thuần là mất mặt mà ảnh hưởng còn rất lớn, nhất định phải nhanh chóng dẹp yên vụ việc, giảm thiểu tác động tiêu cực đến mức tối đa.

Tuy nhiên, vụ án này lại tạo dựng danh tiếng cho Trương Nguyệt Lộc và Tề Huyền Tố.

Về phần Trương Nguyệt Lộc, không cần phải nói, có hay không có vụ việc này, nàng đã nổi danh từ lâu, không chỉ vì thân phận là Trích Tiên Nhân, mà sau khi phá đại án ở Giang Nam, con đường thăng tiến của nàng đã được định sẵn.

Ngược lại, ảnh hưởng đối với Tề Huyền Tố lớn hơn nhiều. Trước đây, Tề Huyền Tố chỉ được biết đến trong phạm vi Thiên Cang Đường nhờ việc tiêu diệt Địch Tư Ôn, nhiều nhất là khiến người ta có chút ấn tượng. Nhưng lần này, việc phá đại án của Linh Sơn vu giáo lại đưa tên tuổi của hắn lên một tầm mới, giống như Hứa Khấu, ít nhiều cũng khiến người khác có chút ấn tượng.

Nếu sau này Tề Huyền Tố còn có thêm những chiến tích tương tự, hắn sẽ dần trở thành một nhân vật “có tiếng” trong Thiên Cang Đường. Không chỉ những người trong Đạo môn biết đến Tề Huyền Tố, mà hắn cũng sẽ lọt vào tầm ngắm của các tổ chức bí mật lớn, trở thành một “địch thủ” cần đề phòng hoặc loại trừ.

Sau khi mọi việc ổn thỏa, Trương Nguyệt Lộc và Tề Huyền Tố muốn tiếp tục lên đường, nhưng vì là nhân vật then chốt trong vụ án, họ phải ở lại thành Di Sơn thêm một ngày. Chỉ sau khi người của Đạo phủ Côn Lôn đến và tiếp nhận vụ việc, mọi chuyện mới coi như hoàn tất.

Người đến từ Đạo phủ Côn Lôn là một vị Phó Phủ Chủ, có địa vị tương đương với Trương Nguyệt Lộc, nhưng lớn tuổi hơn nàng nhiều. Hiển nhiên, ông ta biết rõ về Trương Nguyệt Lộc, như người ta thường nói “không lấn thiếu niên nghèo”, nên vị Phó Phủ Chủ này rất lịch sự, không đưa ra yêu cầu quá đáng nào. Chỉ mất nửa ngày để hoàn thành việc bàn giao.

Sau đó, việc truy bắt các yêu nhân còn sót lại của Linh Sơn vu giáo, và xử lý các vấn đề liên quan đến Thanh Bạch Quán đều do Đạo phủ Côn Lôn tiếp quản.

Tề Huyền Tố và Trương Nguyệt Lộc từ biệt ra đi. Những người tham gia vụ việc như Vương Tử Thành, La Kiêu, Triệu Thiên Tổng, quan huyện địa phương và các thân sĩ trong thành đều tiễn họ mười dặm, mời rượu tiễn biệt và trò chuyện thân mật trước khi quay về thành. Riêng Vương Tử Thành, vì có tình nghĩa cùng kề vai chiến đấu, đã tiễn thêm mười dặm nữa, đến tận bến đò Thông Thiên hà.

Khi đến bến đò, Tề Huyền Tố dừng lại, không dùng lễ nghi Đạo môn mà theo phong cách giang hồ, chắp tay nói với Vương Tử Thành: “Vương Trấn Phủ, tiễn quân nghìn dặm, cuối cùng phải từ biệt. Xin dừng bước tại đây. Ngày sau chúng ta về Đế Kinh, ắt sẽ có dịp gặp lại.”

“Vậy thì Vương mỗ không tiễn xa nữa, chúc Tề Chấp Sự và Trương Pháp Sư thượng lộ bình an.” Vương Tử Thành chắp tay đáp lễ, “Đợi ngày tái ngộ tại Đế Kinh, chúng ta sẽ cùng uống rượu, hàn huyên.”

Mặc dù Tề Huyền Tố và Trương Nguyệt Lộc không có ấn tượng tốt về Thanh Loan Vệ, nhưng rõ ràng Vương Tử Thành là một ngoại lệ. Trương Nguyệt Lộc cũng chắp tay nói: “Ngày sau gặp lại, chúng ta lại cùng uống rượu. Hẹn ngày tái ngộ.”

Sau khi từ biệt, Tề Huyền Tố và Trương Nguyệt Lộc lên thuyền, xuôi dòng rời đi.

Vương Tử Thành đứng yên trên bờ, dõi theo con thuyền đến khi khuất tầm mắt mới quay về Di Sơn thành.

Trên thuyền, Tề Huyền Tố cười nói: “Ngày sau gặp lại, chúng ta lại cùng uống rượu. Hẹn ngày tái ngộ. Cô học câu này từ ai vậy?”

Trương Nguyệt Lộc bình thản đáp: “Học từ sách.”

“Thư của Thanh Bình Thư Cục?” Tề Huyền Tố hỏi, “Khi không có việc gì, ta cũng lật qua vài cuốn, ‘Truyền kỳ khách sạn Thái Bình’, ‘Nữ Kiếm Tiên’ đều không tệ.” ( Biên: Á à, con tác PR bẩn cho sách cũ à. )

Trương Nguyệt Lộc khẽ nhếch môi: “Sách hai trăm năm trước, đúng là rất thú vị.”

Tề Huyền Tố khẽ ho một tiếng, có chút ngượng ngùng: “Không còn cách nào khác, có tin đồn rằng cuốn trước do Huyền Thánh viết khi còn trẻ, còn cuốn sau do phu nhân của Huyền Thánh viết, tất nhiên phải đọc qua.”

“‘Nữ Kiếm Tiên’ đúng là do phu nhân của Huyền Thánh viết, nhưng ‘Truyền kỳ khách sạn Thái Bình’ lại không phải do Huyền Thánh viết, mà là do Huyền Thánh nhờ người viết thay.” Trương Nguyệt Lộc lắc đầu nói, “Người viết thay cũng không phải ai khác, mà chính là Chủ Sự đầu tiên của Thanh Bình Thư Cục. Thực ra, khi thành lập Thanh Bình Thư Cục, đó chỉ là món đồ chơi mà Huyền Thánh lập ra để làm vui lòng phu nhân của mình, bao gồm cả cuốn ‘Truyền kỳ khách sạn Thái Bình’ cũng là để chiều theo sở thích của phu nhân. Không ngờ rằng nó lại lưu truyền đến hậu thế.”

Tề Huyền Tố lần đầu nghe thấy bí mật này, ngạc nhiên nói: “Thật không ngờ còn có nguyên do như vậy.”

Trương Nguyệt Lộc nói: “Thực ra cũng không phải là bí mật gì. Khi Huyền Thánh còn sống, ông ấy không có ý định che giấu, các Chân Nhân và Đại Chân Nhân đều biết những chuyện này. Ta cũng chỉ vô tình nghe được thôi.”

Tề Huyền Tố tò mò hỏi: “Vậy cô thường đọc gì?”

Trương Nguyệt Lộc trả lời: “Một cuốn tạp chí, Mộc Quân giới thiệu cho ta, tên là ‘Truyền kỳ Kiếm Hiệp Côn Lôn’.”

Tề Huyền Tố gật đầu: “Nếu có thời gian, ta cũng sẽ đọc thử.”

Trương Nguyệt Lộc nói: “Người chưa từng đi giang hồ mới khao khát giang hồ. Huynh là người đã ở giang hồ lâu năm, vẫn còn giữ ước mơ về giang hồ sao? Huynh nên đọc những tác phẩm như ‘Đại Tề Vương Triều’, ‘Nữ Đế’ thuộc loại văn chương triều đình mới phải.”

Tề Huyền Tố không phản đối, chuyển sang hỏi: “Phải rồi, ta vẫn chưa hỏi về gia đình cô. Chỉ nghe nói Trương gia là một trong ba đại gia tộc, nổi tiếng ngang hàng với hoàng thất Thiên gia và hậu duệ thánh nhân, nhân khẩu đông đúc. Có thể nói một chút về tình hình của cô được không?”

Trương Nguyệt Lộc hơi cau mày, nhưng không từ chối: “Trước hết, cần phải làm rõ rằng, Trương gia quả thật rất lớn, nhưng điều đó không liên quan nhiều đến ta. Một gia tộc lớn, phân chia nhiều nhánh, tất nhiên phải phân biệt giữa đại tông và tiểu tông, tức là sự khác biệt giữa dòng chính và dòng phụ. Cái gọi là ba đại gia tộc, chủ yếu là chỉ đại tông của Trương gia, giống như hoàng thất Thiên gia chủ yếu chỉ hoàng đế là đại tông, còn các vương gia là tiểu tông. Ta xuất thân từ tiểu tông của Trương gia, tức là Trương gia dòng phụ.”

“Chỉ là nhiều người thấy ta thăng tiến nhanh chóng, lại mang họ Trương, nên tự nhiên cho rằng ta là đại tiểu thư của Trương gia, được gia tộc hỗ trợ mới có được ngày hôm nay. Thực ra không phải vậy, ta có được ngày hôm nay, ngoài sư phụ ra, người giúp đỡ lớn nhất thực ra là Địa Sư của Toàn Chân Đạo, chứ không phải Thiên Sư của Trương gia.”

“Nói một câu tru tâm, nhiều người trong đại tông chưa chắc đã vui khi thấy ta nổi bật. Nếu dòng phụ mạnh hơn dòng chính, thì khi đại tông suy yếu hoặc tuyệt tự, rất dễ xảy ra việc dòng phụ lên nắm quyền trong đại tông, điều mà những người trong đại tông tuyệt đối không muốn thấy. Vậy nên khi trước chúng ta nói đùa rằng ta tranh đoạt vị trí Thiên Sư, cuối cùng cũng chỉ là lời nói đùa. Đối với đại tông mà nói, tốt nhất là gả ta ra ngoài, vừa có thể kết thông gia, vừa loại bỏ được mối họa trong lòng họ.”

Tề Huyền Tố dần hiểu ra.

Lý do Trương Nguyệt Lộc có địa vị đặc biệt trong Đạo môn không phải vì tuổi tác, tu vi, hay xuất thân, mà chủ yếu là vì thành tựu của nàng. Phá đại án ở Giang Nam, lọt vào mắt xanh của Địa Sư, điều này giúp nàng nổi bật giữa các Trích Tiên Nhân và các tuấn ngạn trẻ tuổi.

Rốt cuộc, Đạo môn không phải là chỗ của riêng dòng họ nào. Lấy Lý Thiên Trinh làm ví dụ, công tử Lý gia một tuấn ngạn trẻ tuổi, có khởi điểm rất cao, nhưng không thể giữ vị trí cao mà không có thành tựu gì, vì những người khác sẽ không đồng ý, không phục. Lý gia cũng không thể che giấu sự thật. Do đó, mới có câu “phải trải qua rèn luyện” để giải thích tại sao nhiều con cháu thế gia phải trải qua những thử thách.

Nhưng Trương Nguyệt Lộc lại khác. Nàng đã trải qua gian nan sinh tử để phá đại án ở Giang Nam, thực sự là một công lao trời biển, người khác dù muốn phản đối cũng không có lý do gì hợp lý. Sau khi tránh được quá trình trải qua rèn luyện, nàng có thể được thăng tiến công khai và hợp lý. Thêm vào đó, Trương Nguyệt Lộc tự mình phấn đấu, tu vi tiến bộ, nên chỉ cần nàng không phạm sai lầm lớn, việc thăng lên vị trí Chân Nhân chỉ là vấn đề thời gian, không sớm thì muộn.

Trong Đạo môn, cũng có phân chia phe phái. Nói đơn giản, ai đề bạt và trọng dụng ai, thì người đó thuộc về phe của người đề bạt. Trương Nguyệt Lộc là một viên tân tinh, trọng lượng hiện tại của nàng chưa lớn, nhưng tương lai tiền đồ rất lớn, nên ở cấp bậc Chân Nhân khó có ai can thiệp, chỉ có các Đại Chân Nhân mới đích thân ra mặt.

Điều kỳ lạ là, đáng lẽ Thiên Sư mới là người nên đề bạt Trương Nguyệt Lộc, đó mới là hợp lý nhất, nhưng cuối cùng lại là Địa Sư ra tay. Điều này khiến lập trường của Trương Nguyệt Lộc trở nên mơ hồ, và đó cũng là lý do khiến một số người trong Trương gia bài xích nàng.

Thực ra, không chỉ người ngoài khó hiểu, mà chính Trương Nguyệt Lộc cũng không rõ ràng. Lý do thực sự, có lẽ chỉ có Thiên Sư và Địa Sư mới biết.

Trương Nguyệt Lộc dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Trương Lý hai nhà đã đối lập nhau suốt nhiều năm, bối phận đại khái cũng tương đương nhau. Lý gia có dòng dõi là ‘Cẩn Đạo Như Pháp, Trường Hữu Thiên Mệnh’, còn Trương gia là ‘Phong Thanh Vân Tĩnh, Sơn Thế Vô Câu’. Thế hệ ‘Đạo’ của Lý gia tương ứng với thế hệ ‘Tĩnh’ của Trương gia, thế hệ ‘Như’ tương ứng với thế hệ ‘Sơn’.”

Tề Huyền Tố nói: “Cái này ta biết, trong bài vị của Huyền Thánh có một tấm biển ghi ‘Đại Thiên Sư Trương Loan Sơn’, thuộc thế hệ ‘Sơn’, đồng thời với Huyền Thánh. Thiên Bài ‘Lão Thiên Sư Trương Tĩnh Tu’ thuộc thế hệ ‘Tĩnh’, cũng như ‘Đại Kiếm Tiên Lý Đạo Hư’ cùng một thế hệ. Chỉ là dòng họ Lý sử dụng chữ lót đầu tiên trong tên, còn Trương gia thì khác nhau ở mỗi thế hệ.”

“Trương gia, ở hai thế hệ trước, chữ lót nằm ở giữa, hai thế hệ sau nằm ở cuối, sau hai thế hệ nữa lại quay về giữa, cứ thế tuần hoàn.” Trương Nguyệt Lộc gật đầu, “Tính ra, Đại Chân Nhân của Thái Bình Đạo là thế hệ ‘Trường’, còn tổ tiên của Trương gia chúng ta là thế hệ ‘Vô’, hai người cùng thế hệ. Theo quan hệ gia đình, hai vị Phó Chưởng Giáo Đại Chân Nhân chỉ thấp hơn Huyền Thánh hai thế hệ, nhưng theo truyền thừa của Đạo môn, họ lại thấp hơn Huyền Thánh năm thế hệ. Gia phụ thuộc thế hệ ‘Câu’, kế tiếp là ‘Nguyệt Doanh Diệu Trung’, thế hệ của chúng ta có khoảng trăm người, các đường huynh đệ tỷ muội của ta xếp hạng, hình như ta đứng thứ bảy mươi mấy? Ta cũng không nhớ rõ. Nếu chỉ tính riêng chi của ta, thì chỉ có một mình ta.”

Tề Huyền Tố thở phào: “Vậy thì tốt.”

“Tốt gì?” Trương Nguyệt Lộc không khỏi hỏi.

Tề Huyền Tố nói: “Ta vốn lo lắng rằng, nếu đến nhà cô rồi, khi đối diện với cha mẹ cô, lại đột nhiên xuất hiện một đại ca, mặt mũi cau có, đe dọa ta rằng nếu ta đối xử tệ với cô, thì hắn sẽ xử lý ta ra sao.”

“Đi chết đi.” Trương Nguyệt Lộc hứ một tiếng, “Đừng nói ta không có huynh đệ, cho dù có, họ cũng không như vậy đâu.”

Tề Huyền Tố cười nói: “Làm sao cô có thể chắc chắn? Sách nói rằng, đại cữu ca luôn không chịu được cảnh muội muội bị ức hiếp.”

( Biên: Thằng này ngoài hay bốc phét, thì trình độ chọc gái càng ngày càng điêu luyện )

—-

Chú thích:

Đại cữu ca: anh vợ

Bạn đang đọc Quá Hà Tốt ( Dịch ) của Mạc Vấn Giang Hồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy11230876
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.