Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (28)

Phiên bản Dịch · 1344 chữ

Vị khách tới là một người đàn ông trung niên, đeo cặp kính lão gọng đen, bên tóc mai lấm tấm hoa râm, chính là viện trưởng của cô nhi viện mà Phương Hiểu ở khi còn bé.

Dường như Diệp Minh vẫn còn ngây người ra, lắp ba lắp bắp nói, “Viện, viện trưởng Lưu?”

Viện trưởng Lưu nhìn anh, ánh mắt hàm chứa bao niềm xúc động khổ đau, tâm tình ông rối bời, thở dài nói, “Cái thằng nhóc này, con bị bệnh.. sao không nói một tiếng.”

Diệp Minh vô cùng áy náy, anh không có cha mẹ, bởi vậy nên cô nhi viện chính là gia đình của anh, mà viện trưởng Lưu cũng như cha của anh vậy. Nhưng mấy năm qua anh xuất ngoại, lại cắt đứt liên lạc với mọi người.. là anh không đúng.

Tuy rằng trong lòng ngổn ngang trăm bề, nhưng anh vẫn bình tĩnh hỏi: “Sao… sao thầy biết con ở đây?”

Viện trưởng Lưu nhìn anh đầy trách cứ, ông nói: “Con còn định giấu chúng ta tới khi nào? Nếu không phải tổng giám đốc Tần nói cho thầy biết, thầy cũng không biết con bị bệnh! Càng không biết người quyên góp nặc danh số tiền một trăm vạn năm ấy chính là con.”

Mặt Diệp Minh biến sắc: “Thầy, thầy đã biết rồi sao, Tần Dịch nói cho thầy biết à?”

Viện trưởng Lưu thấy sắc mặc Diệp Minh có vẻ bất thường, bèn nghi ngờ hỏi: “Đúng vậy, sao hả?”

Diệp Minh cười gượng nói, “Không sao ạ..”

Viện trưởng Lưu cảm thán: “Tổng giám đốc Tần nói với thầy, thực ra con vẫn luôn quan tâm tới chúng ta…” Giọng thầy Lưu nghẹn ngào, “Cậu ấy còn nói con rất nhớ chúng ta, nên mới mời thầy tới thăm con một chút.”

Viền mắt Diệp Minh ửng đỏ lên.

Viện trưởng Lưu ân cần nhìn anh: “Năm ấy con quyên góp nhiều tiền như vậy, đã giúp chúng ta rất nhiều, nhưng dù không có số tiền này, thầy cũng vẫn luôn quan tâm tới con… Chỉ là không biết con ở đâu.”

“Dạ, con xin lỗi.” Diệp Minh cụp mi mắt.

Tại anh ích kỷ bỏ đi, không chỉ từ bỏ người mình yêu, mà còn rời xa những người quan tâm tới anh, điều này khiến anh thấy vô cùng áy náy.

Viện trưởng Lưu nhìn bộ dáng kia của anh, khe khẽ thở dài: “Chắc con vẫn còn không biết, lúc đó kinh tế của viện rất eo hẹp, nếu không có số tiền của con, có lẽ chuyện đưa những đứa trẻ kia tới trường cũng là cả một vấn đề, nếu con có thời gian thì hãy đi thăm một chút, mọi người đều rất biết ơn con.”

Diệp Minh gật đầu.

Viện trưởng Lưu thấy vậy thì không kể mấy chuyện đau lòng nữa, ông chỉ tìm chuyện vui để nói với Diệp Minh, rằng mấy năm qua có bao nhiêu đứa trẻ thi đỗ đại học, có bao nhiêu đứa trẻ được nhận nuôi.. Nói chuyện một lúc, ông hẹn lần sau sẽ lại tới thăm anh, lúc này mới quay về.

Một lúc sau, tiếng cửa mở lại một lần nữa vang lên, Tần Dịch đẩy cửa đi vào.

Diệp Minh ngước mắt lên nhìn hắn, trong mắt đong đầy sự phức tạp.

Tần Dịch đi tới ngồi xuống trước giường bệnh của Diệp Minh, nhìn anh bằng đôi mắt đen kịt, một lúc sau, hắn từ từ cất tiếng: “Em nói, em mang số tiền kia đi chữa bệnh hết rồi. Em nói, em đến với anh chỉ vì tiền của anh.”

Diệp Minh không còn lời nào để ngụy biện, chuyện đã tới nước này rồi, có phủ nhận nữa cũng chỉ vô ích.

Trong mắt Tần Dịch hiện lên nỗi bi ai, hắn nói: “Anh thà tin rằng em thực sự cầm số tiền kia đi chữa bệnh.”

【Bíp, giá trị hắc hóa của Tần Dịch -10, giá trị hắc hóa hiện tại là 20.】

Diệp Minh hé môi, nhưng yết hầu cứng căng chẳng thể thốt nên lời.

Tần Dịch nhìn vẻ mặt lặng yên không nói gì của anh, đột nhiên đôi mắt đỏ vằn lên, hắn lạnh lùng nói: “Vì sao em không chữa bệnh cho mình? Vì sao em chẳng coi mạng sống của mình ra gì? Vì sao cứ phải đi chứ? Em tưởng em chết như vậy thì vĩ đại lắm, vinh quang lắm sao? Em chỉ là một tên hèn hạ nhu nhược, chỉ là cái tên nhát gan còn chưa bắt đầu đã chịu thua mà thôi!”

Diệp Minh ngạc nhiên nhìn hắn, chưa lúc nào anh hiểu rõ hành động của mình gây ra bao nhiêu đau khổ và tổn thương tới Tần Dịch như lúc này.. Những lời chất vấn của hắn tựa như đánh thẳng vào linh hồn anh, khiến anh chẳng thể phản bác dù chỉ là một câu.

Anh có lý do để rời đi, ít nhất là khoảnh khắc rời đi đấy, anh tin chắc rằng đó là quyết định đúng đắn nhất.

Mà lúc này đây, anh không còn chắc chắn nữa.

Tần Dịch siết chặt cổ tay Diệp Minh, “Em nói đi, sao em không trả lời? Sao em không tiếp tục bịa ra những lời nói dối buồn cười nữa đi? Em nói đi, vì sao em lại đi?! Em đừng nói với anh bởi vì em bị bệnh!”

Bờ môi Diệp Minh run run, dường như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng anh chỉ có thể cất giọng khàn khàn: “Anh đã biết cả rồi, còn muốn tôi nói gì nữa.”

Tần Dịch bình tĩnh nhìn anh, trong mắt dần hiện lên nỗi thất vọng, hắn hít sâu một hơi, nở nụ cười tự giễu, hắn nói: “Anh hiểu rồi.. Chỉ tiếc là em đã nghĩ lầm rồi, anh sẽ không cảm ơn em đâu.”

Khi đó anh quyết định buông bỏ mọi thứ để đến với em, cũng chỉ vì hy vọng có một đoạn tình cảm chân thành, hai bên đều thẳng thắn và tôn trọng lẫn nhau, hy vọng dù gặp bất cứ giông tố gì, cũng có thể đồng tâm hiệp lực, mãi mãi chẳng chia xa.

Nhưng em lại chọn cố chấp bỏ đi.

Anh yêu em, nhưng anh sẽ không tha thứ cho em.

Ánh mắt Diệp Minh rầu rĩ, phản ứng của Tần Dịch khiến anh hiểu ra, tất cả những gì mình đã làm chẳng có chút ý nghĩa nào, sự hy sinh của anh chỉ càng làm tổn thương người mình yêu.. Nhưng anh vẫn muốn cứu vớt dù chỉ là một chút.

Anh nói: “Tôi cũng không cần anh biết ơn tôi, dù sao thì chuyện đã qua rồi, cũng chẳng quan trọng nữa, chúng ta đã kết thúc rồi.”

Diệp Minh dừng lại một chút, lại cắn răng nói: “Anh nên nhìn về phía trước, anh đã có sự nghiệp của riêng mình, còn có vị hôn thê, đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa.”

Lồng ngực Tần Dịch phập phồng lên xuống, đột nhiên hắn túm lấy vai Diệp Minh, ngấu nghiến cắn xé mà hôn đôi môi anh.

Vì sao anh lại… cứ nói những lời mà hắn không muốn nghe nhất!

Diệp Minh bị hắn hôn gần như không thở nổi, cuối cùng vươn tay đẩy Tần Dịch ra, một lúc lâu sau, Tần Dịch mới chịu buông anh ra, hắn nhìn anh bằng ánh mắt quyết tuyệt, từ từ nói: “Anh phải sống thế nào, anh nên dùng thời gian của mình ra sao, và cả việc anh phải yêu ai nữa.. không cần em quyết định thay cho anh.”

Tần Dịch nhìn vào đôi mắt Diệp Minh, ánh mắt ngập nỗi bi thương, thể như chìm trong nỗi đau đến không thể thở nổi, “Nếu em còn có chút nghĩ cho anh, thì hãy sống cho tốt vào.”

Bạn đang đọc Sổ Tay Sinh Tồn Của Tiểu Thụ (Dịch: Bàn Tơ Động)) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.