Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (29)

Phiên bản Dịch · 1228 chữ

【888: Hắn đã biết hết rồi, nhưng vẫn còn 20 điểm hắc hóa.】

【Diệp Minh: Cũng không tính là biết hết, em có dự tính cả rồi.】

【888: Tôi nghĩ cách của cậu chưa chắc đã có tác dụng, dù cậu có lý do gì, thì cậu bỏ đi như vậy cũng vẫn là sai. Suy cho cùng vẫn nhân danh tình yêu để làm tổn thương người khác, với tính cách của Tần Dịch, hắn chỉ hy vọng cậu có thể tin tưởng dựa vào hắn nhiều hơn, chứ không phải là cậu hy sinh vì hắn.】

【Diệp Minh: Tuy ban đầu là em sai, nhưng ảnh cũng trả thù em mà, còn làm mấy trò đáng xấu hổ, lấy chuyện kết hôn ra để chọc tức em nữa, người ta cũng đau khổ lắm chứ bộ, nếu không giảm giá trị hắc hóa thì thật có lỗi với mấy trái đắng em phải nếm QAQ】

【888: …………】

Đáng lẽ 888 còn có chút thương hại anh, nhưng không biết vì sao đột nhiên bạn có cảm giác rõ ràng tên này tự gây nghiệt mà.

Mà thôi, cứ buông tay mặc kệ đi.

Hôm sau Diệp Minh ăn sáng xong, anh giai vệ sĩ canh chừng ngoài cửa cầm một tập báo đi vào, cung kính nói: “Sếp Tần bảo tôi đưa cái này cho anh.”

Diệp Minh nhận lấy tờ báo nhìn qua, trang đầu là tin Tần Dịch hủy bỏ hôn ước, anh khẽ ho nhẹ một tiếng, tên này hiệu suất cao ghê, không uổng công hôm qua anh đặc biệt nhắc nhở Tần Dịch đừng quên chuyện này.

Dù sao thì nếu muốn làm lành như ban đầu, sao có thể để mấy chuyện hôn ước như này tiếp tục tồn tại được? Quan trọng hơn là, hành động lần này của Tần Dịch thu hút nhiều sự chú ý, sẽ khiến một số người quan tâm rồi xuất trận.

Diệp Minh nhếch môi, làm như không có chuyện gì mà buông tờ báo xuống.

Tần Dịch bận rộn công việc, nhưng để có nhiều thời gian ở bên bầu bạn cùng Diệp Minh, hắn thường mang cả công việc vào bệnh viện giải quyết.

Mấy hôm nay hai người vẫn giữ bầu không khí bình thường, Diệp Minh tự làm việc của mình, Tần Dịch ngồi bên cạnh lo việc của hắn, bầu không khí hòa hợp đến lạ, hòa thuận ấm áp như một đôi vợ chồng già.

Tối hôm ấy, như thường lệ Tần Dịch mang theo laptop và tài liệu tới, hắn đặt đồ xuống sofa, cởi áo choàng treo lên móc áo, dáng vẻ tự nhiên giống như vừa về nhà.

Cuối cùng Diệp Minh cũng không chịu được nữa, anh nắm tờ báo trong tay, chủ động cất tiếng hỏi: “Anh có ý gì hả?”

Tần Dịch liếc nhìn tờ báo, điềm nhiên nói: “Ý trên mặt chữ.”

Diệp Minh hít sâu một hơi, anh hỏi: “Sao anh phải làm như vậy chứ?”

Tần Dịch nhìn Diệp Minh, đột nhiên khẽ cười, hắn nói: “Vì sao anh làm như vậy, chẳng lẽ trong lòng em còn chưa biết rõ sao?”

Diệp Minh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Tần Dịch, đôi mắt hắn vẫn ấm áp dịu dàng như ngày ấy, nhưng mà… Sao có thể chứ? Anh đã bỏ đi ba năm rồi! Việc gì hắn phải làm mấy chuyện trẻ con này vì anh chứ!

Anh lạnh lùng nói: “Tôi không rõ lắm, chỉ là tôi cảm thấy, hành động này của anh rất ấu trĩ, cũng vô trách nhiệm với cả phía nhà gái.”

Tần Dịch nhếch môi, khẽ nở nụ cười: “Em đúng là một thánh nhân, đến thân mình còn chưa lo xong, còn lo xem anh có kết hôn hay không, có sống được hay không nữa. Nếu đã vậy rồi, anh cũng nói thẳng cho em biết luôn.”

Hắn đi tới trước mặt Diệp Minh, giọng trở nên vô cùng nghiêm túc: “Chuyện hôn ước vốn chỉ là giả, chỉ là để đối phó với người nhà mà thôi, anh không có bất kỳ quan hệ gì với cô ta cả, cho nên cũng chẳng có cái gọi là vô trách nhiệm. Thay vì để ý một cô gái chẳng có chút quan hệ nào, anh nghĩ chịu trách nhiệm với em quan trọng hơn.”

Diệp Minh ngẩn ra, lẩm bẩm nói: “Giả sao..?”

Ánh mắt Tần Dịch trở nên dịu dàng, “Ừ, chỉ là giả mà thôi. Dù là ba năm trước, hay là ba năm sau, anh cũng chỉ muốn một mình em, anh không thể kết hôn cùng người khác.”

Diệp Minh cắn chặt môi, anh nhìn vào đôi mắt Tần Dịch, nhìn kỹ chẳng chừa một tia tình cảm nào, giọng hắn nghiêm túc tới vậy, vẻ mặt hắn dịu dàng là thế.

Dù cho trời long đất lở, gặp lại sau ba năm xa cách, tất cả vẫn không hề thay đổi.

Hắn thế mà vẫn yêu anh như vậy.

Tình yêu này sao quá nặng nề, khiến anh như nghẹt thở, nước mắt chẳng kiềm chế được mà lăn dài xuống, anh khàn giọng nói: “Anh không có lòng tự trọng à?! Dù là nguyên nhân gì thì tôi cũng đã bỏ đi rồi, tôi không cần anh nữa! Anh thích tôi làm cái gì chứ!”

“Mẹ kiếp, tôi không yêu anh một chút nào! Hơn nữa anh quên anh đã trả thù tôi thế nào rồi hay sao?” Đôi mắt Diệp Minh đỏ vằn lên, “Anh còn muốn tôi ở bên anh sao? Anh cút đi cho tôi! Anh cút đi!”

Mặt Tần Dịch trắng bệch, nhưng hắn vẫn quật cường chôn chân tại chỗ, không chịu lui bước về phía sau.

Diệp Minh khom lưng ho dữ dội, máu tươi bắn đầy xuống sàn nhà, chỉ hận không thể ho cả phổi mình ra!

Tần Dịch biến sắc, vội đi tới đỡ lấy anh, lại bị Diệp Minh đẩy ra!

Diệp Minh bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên bật cười, anh cười mà trông như đang khóc: “Nếu anh thật sự quan tâm tới tôi, vì sao không mặc kệ như ý tôi muốn đi.”

Sao anh không chịu hiểu, em đã sắp chết rồi, giờ thực sự chẳng còn cơ hội để làm lại nữa.. Sao anh cứ phải lãng phí thời gian vào một người đã sắp chết như em, sao anh cứ chấp nhất dấn thân vào đoạn tình cảm đã định trước không có cái kết có hậu như vậy chứ.

Em muốn anh buông tay, rốt cuộc anh có hiểu hay không hả.

Tần Dịch ngạc nhiên nhìn chàng trai trước mắt, cả người chao đảo gần như không thể đứng vững, đôi mắt như hoa lên.

Như ý em mong muốn.. là buông, là quên, là rời xa em sao?

Sao có thể.. sao anh có thể làm được chứ? Bởi vì anh biết nếu lúc này lại để em rời đi, thì mình sẽ phải chia xa mãi mãi.

Xin lỗi, anh không hy vọng em sẽ tha thứ cho hành vi ngu xuẩn trước kia của mình, nhưng anh không thể để em đi.

【Bíp, giá trị hắc hóa của Tần Dịch -5, giá trị hắc hóa hiện tại là 15.】

Bạn đang đọc Sổ Tay Sinh Tồn Của Tiểu Thụ (Dịch: Bàn Tơ Động)) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.