Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (27)

Phiên bản Dịch · 1193 chữ

Diệp Minh không mở ra xem, nhưng mặt đã biến sắc.

Tần Dịch nhếch môi, nở nụ cười tự giễu, giọng hắn thẫn thờ: “Không phải em nói em không lừa tôi sao? Sao không mở ra nhìn?”

Diệp Minh vẫn không đưa tay ra lấy, qua hồi lâu, đột nhiên vẻ mặt anh trở nên hung dữ, “Dù tôi có không gạt anh thì sao? Anh tin chắc rằng tôi bỏ đi vì anh à? Đừng tự mình đa tình nữa! Tôi có đi hay không chẳng liên quan gì đến anh!”

Tần Dịch bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu, đột nhiên hắn ôm ghì anh vào lòng mình, cúi đầu ghé vào tai anh khẽ nói: “Anh biết cả rồi.”

Anh biết.. Thực ra em không muốn anh phải đau lòng.

【Bíp, giá trị hắc hóa của Tần Dịch -20, giá trị hắc hóa hiện tại là 30.】

Tần Dịch lại nhìn Diệp Minh thêm lần nữa, sau đó hắn xoay người rời đi.

Thực ra hắn rất muốn ở lại, nhưng vừa nghĩ tới chuyện đã ba ngày ba đêm mình không đi tắm hay đi ngủ, người vừa bẩn lòng vừa rối bời, hắn không muốn vì vậy mà khiến Diệp Minh thấy khó chịu.

….

Hôm sau Tần Dịch lại tới, dường như đã hoàn toàn khôi phục như bình thường, chỉ là tơ máu trong đôi con ngươi cùng sự uể oải như một bằng chứng chứng minh dường như mấy ngày qua hắn cũng không dễ dàng gì.

Lúc hắn đi tới Diệp Minh đang dùng cơm, anh mới ăn được mấy miếng đã bắt đầu ho khan, hắn đi tới khẽ vỗ lưng Diệp Minh, giúp anh thuận khí.

Diệp Minh cảm nhận động tác dịu dàng kia của Tần Dịch, viền mắt đỏ lên.

Anh phát hiện so với sự căm hận và chán ghét của Tần Dịch, sự dịu dàng của Tần Dịch càng khiến anh thấy khó chịu hơn, nội tâm dường như có thể dao động bất cứ lúc nào, anh suýt chút nữa không kiềm chế được mà nói hết những lời trong lòng mình ra… Cũng may mà anh ho rất dữ, vừa đủ để làm lớp vỏ ngụy trang cho mình.

Diệp Minh làm như không chuyện gì xảy ra mà dụi bờ mi, anh cất giọng tự nhiên, “Ho chảy cả nước mắt.”

Tần Dịch lặng lẽ nhìn anh, cái nhói đau trong lòng dường như đang lan rộng ra… Đúng vậy, rõ ràng như vậy, mà sao trước kia hắn không hề nhận ra?

Cũng bởi vì hận thù che mờ đôi mắt, cho nên hắn không hề nhận ra sự yếu đuối dưới lớp vỏ bọc sắc bén, không thể nhìn ra lớp ngụy trang mà anh phí tâm tạo nên.

Nếu anh thật sự là một tên lừa đảo hèn hạ, sao chưa từng giải thích cho mình?

Giờ nhớ lại từng hình ảnh xưa cũ, nhớ lại từng câu nói của Diệp Minh.. Dường như tất cả đều đang chế giễu sự ngu muội của hắn, cười nhạo hắn tảng lơ trước sự thật rõ ràng tới vậy.

Hà Thiệu Thần nói không sai, đây đều là lỗi của hắn.

Nhưng từ bây giờ, hắn sẽ không để bất cứ thứ gì che mờ đôi mắt mình nữa.

Tần Dịch đưa khăn giấy cho Diệp Minh, hắn nói: “Dùng cái này đi.”

Diệp Minh nhận lấy khẽ lau, sau đó vờ như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục ăn, cứ như Tần Dịch không hề tồn tại.

Tần Dịch cũng không làm phiền anh nữa, hắn lặng lẽ ngồi ở bên cạnh nhìn anh.

Hắn chợt nhớ tới trước đây, khi đó hắn cũng như vậy, giữ khoảng cách không xa không gần mà ngồi nơi đây nhìn anh, khi đó sự tự tôn không cho phép hắn chạm vào anh, chỉ có thể che giấu nỗi quyến luyến không thôi trong lòng mình.

Mà lúc này.. hắn muốn tới gần bên anh, lại phát hiện ra mình đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, bởi vậy nên không thể dễ dàng vươn tay ra.

Diệp Minh ăn cơm xong, nhận ra Tần Dịch vẫn còn chưa đi.

Anh nhìn nỗi bi thương được đè nén sâu trong đôi mắt của Tần Dịch, đột nhiên lòng đau như cắt.

Trước đây anh rời đi là vì không muốn Tần Dịch phải đau lòng, nhưng kết quả không như mong muốn, mà ngược lại càng khiến Tần Dịch đau khổ hơn. Nhưng nếu bây giờ anh bỏ cuộc nói ra hết, thì tất cả mọi chuyện anh làm trước đây còn có nghĩa lý gì nữa? Anh đã không thể quay đầu lại từ lâu rồi.

Diệp Minh lạnh lùng nhìn Tần Dịch: “Anh làm cái gì vậy, anh sợ tôi sẽ bỏ chạy sao?”

Sắc mặt Tần Dịch tái nhợt, qua mấy giây, hắn mới nói bằng giọng điệu nhàn nhạt không gợn sóng: “Em cứ phải nói chuyện với anh như vậy sao?”

Diệp Minh nói: “Tôi không hiểu ý anh, lời tôi nói có vấn đề gì à?

Tần Dịch nhìn Diệp Minh, đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt anh, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, trước khi Diệp Minh kịp phản ứng đã tách ra, hắn nói: “Không có gì, em vui là được rồi.”

Anh sẽ đợi, đợi đến ngày em tự mình thừa nhận tất cả.

Ngày nào Tần Dịch cũng tới thăm Diệp Minh, hơn nữa còn dành rất nhiều thời gian để bầu bạn cùng anh, mặc dù hắn vẫn ít nói như cũ, nhưng thái độ đúng là khác hẳn.

Mà Diệp Minh thì ngược lại, lời nói hờ hững thái độ lạnh nhạt, có vẻ chẳng đếm xỉa gì tới hắn, anh muốn dùng thái độ này để khiến Tần Dịch hết hy vọng, nhưng Tần Dịch lại chẳng hề để ý.

Cứ như vậy nửa tháng trôi qua, có một ngày Tần Dịch không tới như thường lệ, mà lại có một vị khách tới thăm anh.

Suốt thời gian qua, ngoại trừ Hà Thiệu Thần ra, đây là lần thứ hai có người tới thăm anh. Diệp Minh nhìn người kia, gương mặt không giấu nổi sự bất ngờ.

【Diệp Minh: Dịch Dịch nhà chúng ta thiệt giỏi, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã tra ra được hướng đi của khoản tiền kia! Quả nhiên chỉ cần cho ảnh một hướng đi, ảnh làm việc thiệt đáng tin cậy!】

【888: …..】

【Diệp Minh: Giờ chỉ cách thành công một bước nữa thôi, đúng là người tốt luôn nhận được hồi báo mà >_<】

【888: Cậu còn mặt mũi nói mấy lời này hả?】

【Diệp Minh: …..】

【888: Nếu không phải năm đó cậu buộc phải rời đi, thì cậu chịu quyên tiền đi chắc???】

【Diệp Minh: Sao anh cứ phải nghĩ em như vậy chứ, trông em không giống người tốt làm việc tốt à? Anh không thấy tấm lòng bao dung quảng đại của em sao?】

【888: Ha ha.】

Bạn đang đọc Sổ Tay Sinh Tồn Của Tiểu Thụ (Dịch: Bàn Tơ Động)) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.