Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (26)

Phiên bản Dịch · 1376 chữ

Hà Thiệu Thần nhìn bộ dạng kia của Tần Dịch, hắn thở hắt, nói: “Tôi đã cảnh cáo cậu rồi, đừng làm chuyện gì khiến bản thân phải hối hận, nhưng cậu thì sao –”

“Đủ rồi!” Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên. Diệp Minh hất tay, gạt cốc nước trên bàn xuống đất, cốc thủy tinh rơi xuống đất vỡ “Choang”.

Tiếng vỡ kia tựa như một công tắc, khiến cả Tần Dịch và Hà Thiệu Thần đều ngoái đầu lại nhìn anh.

Diệp Minh ngước mắt lên, hờ hững cất tiếng, “Tôi đã nói rồi, sau khi tôi ra nước ngoài mới phát hiện ra, hai người đừng nghĩ nhiều.”

Đương nhiên Hà Thiệu Thần không tin, hắn nóng nảy: “Tới lúc này rồi em còn muốn giấu giếm gì chứ?”

Vẻ mặt Diệp Minh trở nên lạnh tanh, anh nói với hắn: “Tôi rất cảm ơn anh đã tới thăm tôi, nhưng nếu anh cứ tiếp tục suy đoán lung tung như vậy nữa, nơi này không chào đón anh.”

Hà Thiệu Thần rầu rĩ nhìn Diệp Minh, “Em…”

Diệp Minh cắt ngang lời hắn, “Tôi mệt rồi, nếu hai anh còn muốn tiếp tục làm loạn, thì hãy ra ngoài mà làm loạn.”

Tần Dịch bình tĩnh nhìn Diệp Minh.. dường như có tia nhìn tuyệt vọng lóe lên trong đôi mắt đen láy rồi lập tức biến mất, thế rồi hắn sải bước ra ngoài, chẳng hề quay đầu lại.

Hà Thiệu Thần nhìn Diệp Minh, chần chừ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng bỏ đi.

Kể từ ngày hôm đó bỏ đi, đã ba ngày rồi Tần Dịch không xuất hiện.

Tuy rằng Tần Dịch không ở đây, nhưng các y bác sĩ và vệ sĩ mà hắn phái tới vẫn rất tận chức tận trách, luôn canh chừng Diệp Minh cẩn thận, mà Diệp Minh cũng chẳng có ý muốn chạy trốn, vẫn ngoan ngoãn ở lại bệnh viện như mọi khi, không nói năng cũng chẳng hỏi han gì.

【888: Giá trị hắc hóa vẫn chưa giảm, mà sao trông cậu chẳng sốt ruột gì thế?】

【Diệp Minh: Sốt ruột làm gì, chỉ là Tần Dịch nhất thời không thể chấp nhận sự thật này mà thôi, ảnh cần thời gian để bình tĩnh suy nghĩ, đợi ảnh nghĩ thông sẽ tự quay lại thôi ^-^】

【888: Cậu có vẻ không lo hắn ta không chịu nổi cú shock này nhỉ.】

【Diệp Minh: Em lo cho ảnh lắm chứ bộ, chỉ là em quyết định lựa chọn tin tưởng ảnh! Dịch Dịch nhà chúng ta giỏi lắm mà!】

【888: ………..】

【Diệp Minh: Thật ra thì có chuyện này em cần anh giúp một tay, đã tốt thì tốt cho chót, tiễn Phật thì tiễn về Tây thiên, em sống chết thành bại thế nào đều dựa vào cái này cả đó…】

【888: Cậu im đi.】

【888: Đã làm giả hồ sơ y tế cho cậu rồi.】

【Diệp Minh: Em yêu anh QAQ】

888 chỉ muốn đạp cho cái tên dở này một phát.

Mãi đến tối ngày thứ ba, Diệp Minh đang chuẩn bị đi ngủ, anh tắm xong đi ra thì trông thấy Tần Dịch đang ngồi lặng yên trong phòng bệnh của mình.

Tần Dịch vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm ấy hắn bỏ đi, trên mặt cũng lún phún râu, dường như hắn chưa hề nghỉ ngơi tắm rửa gì, lúc này hắn đã chẳng còn vẻ tàn khốc như trước đó, trong đôi mắt đen láy mang theo nỗi ưu tư trầm lắng phức tạp, qua hồi lâu, hắn khàn giọng nói: “Em gạt tôi.”

Diệp Minh nhìn bộ dạng kia của Tần Dịch, nhìn mà thấy xót xa trong lòng, nhưng anh cũng không thể hiện ra, chỉ dời tầm nhìn nói: “Không phải anh đã biết từ trước rồi hay sao.”

Tần Dịch nhìn anh, gằn từng câu từng chữ: “Tôi đang nói chuyện bệnh tình, em gạt tôi.”

Diệp Minh mím môi, đột nhiên bật cười phá lên: “Đừng.. đừng nói anh tin lời Hà Thiệu Thần nói là thật đấy nhé? Anh ta chỉ đoán lung tung mà thôi, chuyện này có gì mà phải lừa anh chứ.”

Bờ môi mỏng của Tần Dịch hé ra, nhả ra một chữ: “Có.”

Diệp Minh sửng sốt.

Tần Dịch từ từ đứng lên, đi tới trước mặt Diệp Minh, hắn ngưng mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Không phải em yêu tiền nhất sao? Giờ tôi có rất nhiều tiền, những gì năm đó tôi không thể cho em giờ đều có thể, nếu em thực sự yêu tiền, em nên tiếp tục gạt tôi, lấy chuyện bệnh tình ra để được tôi thương hại mà tha thứ.. Em có thể lừa tôi rất nhiều rất nhiều tiền, để tôi cảm thấy áy náy hổ thẹn với em, lại cung phụng cuộc sống xa hoa như em hằng mong muốn.”

Hắn dừng lại một chút, đột nhiên ánh mắt trở nên bén nhọn, “Nhưng em chẳng cần tiền của tôi, em gạt tôi giống như Hà Thiệu Thần nói, em nói với tôi sau khi em xuất ngoại mới bị bệnh, như vậy tôi chẳng có lý do gì để tha thứ cho em, cũng không còn ôm tình cảm với em nữa, càng không phải khổ sở vì em chết đi.”

Mặt Diệp Minh hơi biến sắc.

Tần Dịch hỏi: “Em thuộc kiểu nào?”

Mặc dù hắn đang hỏi, nhưng hiển nhiên trong lòng hắn đã có đáp án.

Cuối cùng Diệp Minh cũng có chút bối rối, anh buộc bản thân phải tỉnh táo lại, chân mày khẽ nhướn lên, cười nhẹ: “Anh còn chưa nghĩ tới một khả năng nữa.”

Tần Dịch nhìn anh đầy nghi ngờ: “Là gì?”

Diệp Minh cười nói: “Nếu như ngay từ đầu tôi quay về nói với anh mình bị bệnh, sợ anh đau lòng nên mới rời đi, anh sẽ tha thứ cho tôi sao? Anh sẽ tin lý do hoang đường này ư?”

“Tôi không thể xác định liệu có thể dùng cách thức buồn cười kia lừa anh thêm lần nữa được không, cho nên mới không lừa anh nữa thôi.”

“Vậy ư?” Tần Dịch nhìn xoáy sâu vào anh, hắn nói với giọng điệu nhàn nhạt: “Nếu như tôi nói, nếu em lừa tôi, tôi sẽ tin thì sao?”

Diệp Minh nghe Tần Dịch nói vậy, trái tim đột nhiên đập trễ một nhịp, tuy rằng Tần Dịch đang hỏi ngược lại, nhưng anh hiểu rõ, có lẽ đây là những lời thật lòng.

Hắn nguyện ý tin tưởng anh.

Dù cho anh đã làm những chuyện quá đáng như vậy, mà hắn vẫn như cũ, bằng lòng tin tưởng anh..

Diệp Minh cảm thấy viền mắt mình cay cay, anh sợ mình sẽ thốt lên những lời không nên nói, phơi bày toàn bộ sự yếu đuối của bản thân trước mặt người vẫn luôn tin tưởng yêu thương mình.

Anh phải dùng hết sức lực, mới có thể kiềm nén sự xúc động kia.

Qua một lúc lâu, Diệp Minh mới cất tiếng lần nữa, anh nở nụ cười mơ hồ, “Còn có một nguyên nhân cuối cùng.”

Tần Dịch bình tĩnh nhìn anh, không vội cũng không nóng nảy nữa, dường như dù Diệp Minh nói gì, hắn cũng có thể chấp nhận.

Diệp Minh nói: “Tôi đã sắp chết đến nơi rồi, cần tiền làm cái gì chứ?”

Tần Dịch nhắm mắt lại, giấu nỗi bi ai hiện lên trong đôi mắt.

Em đúng là một diễn viên giỏi, cũng thật biết cách kiềm chế, em đã tính hết mọi thứ, chỉ để tôi không còn yêu em nữa, nhưng em đã từng nghĩ rốt cuộc tôi muốn gì chưa.. Sao em có thể xác định, để rồi ra một quyết định ích kỷ như vậy chứ?

Chẳng lẽ em không biết, thứ tôi muốn, là cùng em đối mặt với tất cả mọi chuyện sao?

Còn em, sao cứ tự cho mình là đúng chứ.

Tần Dịch mím môi, đột nhiên hắn lấy một bộ hồ sơ bên cạnh ra, đặt xuống trước mặt Diệp Minh.

Bạn đang đọc Sổ Tay Sinh Tồn Của Tiểu Thụ (Dịch: Bàn Tơ Động)) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.