Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bồi bổ nguyên khí.

Phiên bản Dịch · 1849 chữ

Chương 7: Bồi bổ nguyên khí.

“Đỗ Tứ thúc, tỷ ấy sẽ không sao chứ?” Tuy rằng Ôn Đình Trạm không biết tại sao Dạ Dao Quang đột nhiên lại thành ra như vậy. Nhưng nó lại xảy ra sau khi hắn đi tìm nàng, chứng tỏ chuyện này chắc chắn là có liên quan đến hắn. Ôn Đình Trạm không kìm nén được sự sợ hãi trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

“Cần phải bồi bổ nhiều. Bây giờ ta đi kê chút dược liệu bổ dưỡng, lát nữa Tứ thẩm của ngươi sẽ mang qua đây, tiện thể hầm giúp hai ngươi một con gà, hầm canh cho nha đầu Dao Quang uống, bồi bổ nguyên khí là được.” Đỗ lang trung cười ôn hòa. Sau đó lại nhìn thấy trong mắt của Ôn Đình Trạm có chút chần chờ, ông bèn nói: “Không cần lo lắng về tiền thuốc đâu, mấy năm qua cha ngươi giúp ta hái không ít dược thảo, chưa từng lấy tiền của ta, bây giờ ta nào có mặt mũi lấy tiền của các ngươi chứ. Chăm sóc nha đầu Dao Quang thật tốt, có chuyện gì thì nhớ qua tìm Tứ thúc, bây giờ ta đi về lấy dược cho ngươi.”

Đỗ lang trung là người bản địa của thôn Đỗ gia, trong nhà có bốn anh em, tên chỉ có một chữ “Hạnh”, y thuật cao minh, nghe nói còn từng lang bạt đến tận Đế Đô. Sau khi ông gặp được thê tử Mạc thị thì trở về quê hương, cả hai vẫn luôn giúp đỡ làng xóm láng giềng. Đỗ lang trung có mở một tiệm thuốc ở trấn trên, nhưng chỉ bán thuốc chứ không xem bệnh. Nếu muốn xem bệnh thì nhất định phải tới thôn Đỗ gia, bởi vì ông chỉ ở thôn Đỗ gia, cộng thêm có bản lĩnh lớn, đến cả thôn trưởng cũng phải kính nể ông ba phần. Đỗ lang trung cũng rất quan tâm tới Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, ví dụ như đơn thuốc của nàng lần này, bên trong ít nhất phải có sâm núi hai mươi mấy năm trở lên mới có thể làm cơ thể của Dạ Dao Quang nhanh chóng khỏe lại.

Phần ân tình này, nàng sẽ ghi nhớ. Nếu không có Đỗ lang trung, dựa theo tình trạng của nàng hiện giờ, cộng với tình hình trong nhà, cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể xuống giường được. Cũng do nàng đã quá sơ ý! Còn chưa tu luyện mà đã dám suy đoán bát tự, cũng may bát tự của Ôn Đình Trạm là có phúc lớn, nếu là toàn âm toàn dương, có lẽ mạng nhỏ của nàng đã không giữ được rồi...

Nghĩ ngợi một lúc, Dạ Dao Quang ngủ lúc nào không hay, sau đó lại bị một mùi thơm nức mũi đánh thức. Nàng mở to mắt, bèn thấy một vị phụ nhân tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt mỹ lệ, áo vải cài trâm ngồi ở trước giường, bưng một chén canh gà, nhẹ nhàng khuấy để nguội bớt.

Vừa thấy nàng tỉnh lại, bà bèn cười dịu dàng: “Nha đầu Dao Quang tỉnh rồi hả? Ngươi mau uống một chút canh gà đi, sẽ khỏe lại nhanh thôi.”

Nói xong bèn đưa muỗng đặt trước miệng nàng, Dạ Dao Quang có chút khó khăn uống một ngụm. Canh vừa vào miệng, nàng ngay lập tức nhận ra bên trong không chỉ có mỗi sâm núi mà còn có thiên ma, thậm chí có cả mùi nhàn nhạt của nhung hươu. Số dược liệu trong chén canh này ít nhất phải mười lượng bạc, nhưng đó là giá ở đây, còn mua ở thành phủ thì sẽ đắt hơn nữa. Mười lượng bạc tương đương với ba nghìn nhân dân tệ (khoảng mười triệu tiền Việt Nam), dù ở hiện đại cũng không phải người bình thường có thể mua được để hầm canh.

Canh gà vào bụng, một luồng khí ấm nóng lan tỏa khắp cơ thể, chữa lành gân mạch đã khô quắt của nàng. Loại cảm giác thoải mái này giống như đang ở trên sa mạc cận kề với cái chết thì lại được uống một ngụm nước ngọt lành vậy.

“Tứ thúc dặn ngươi phải uống trước một chén rồi mới nghỉ ngơi tiếp, phần còn lại thẩm vẫn đang đun ở trên bếp.” Uống xong chén canh gà, Mạc thị bèn dặn dò: “Thẩm về trước, trong nhà chỉ có mình Tứ thúc của các ngươi, ông ấy một mình làm không hết việc. Có chuyện gì thì bảo Trạm Ca Nhi tới gọi chúng ta.”

“Cảm ơn Tứ thẩm.” Ôn Đình Trạm vội tiễn Mạc thị ra cửa, sau đó mới vào lại trong phòng, ánh mắt chứa đầy sự áy náy nhìn Dạ Dao Quang: “Tỷ... Có phải bởi vì đệ nên tỷ mới…”

Vốn dĩ Dạ Dao Quang rất muốn an ủi Ôn Đình Trạm một chút, nhưng vừa quay đầu thì đã thấy tướng mạo của Ôn Đình Trạm sáng sủa trở lại, nàng không khỏi trợn tròn mắt. Dạ Dao Quang nhớ rõ những người có mệnh cách cực đoan hoặc là mệnh cách rất mỏng thì mới bị ảnh hưởng từ người xem bói, dẫn đến việc thay đổi mệnh cách. Nhưng nàng lại chưa từng nghe nói những mệnh cách khác có thể dựa vào việc xem bói để tai qua nạn khỏi một cách dễ dàng!

Thì ra nàng thảm như vậy là vì chắn tai ương giúp hắn?

Dạ Dao Quang âm thầm nuốt xuống một ngụm máu, ông trời quả nhiên là thiên vị người có mệnh cách phú quý! Bị đem ra để chắn tai ương, trong lòng Dạ Dao Quang vô cùng khó chịu, không muốn để ý tới cái người hại nàng lần đầu tiên phải chắn tai ương trong hai kiếp nữa. Vì thế Dạ Dao Quang quay lưng về phía Ôn Đình Trạm: “Tỷ mệt rồi, muốn ngủ, đệ đừng quấy rầy tỷ.”

Giọng nói của Dạ Dao Quang chứa đầy sự mệt mỏi, Ôn Đình Trạm cũng cảm thấy nàng đang không vui, vì thế hắn nghe lời rời đi.

Chờ đến khi Ôn Đình Trạm rời khỏi, Dạ Dao Quang mới bò dậy khoanh chân ngồi xuống. Nàng bắt đầu tu luyện thuật Dẫn Khí, dẫn khí ngũ hành vào trong cơ thể, rèn luyện thể chất, nếu không về sau nàng thật sự cũng không dám đoán mệnh một cách tùy tiện! Chỉ chờ đến khi có đủ tu vi rồi, rất nhiều chuyện mới có thể làm ít công to.

Khí ngũ hành ở cổ đại nồng đậm và tinh khiết hơn ở hiện đại rất nhiều. Sau khi vận khí tu hành một lúc, nàng cảm thấy cả người thoải mái hơn đôi chút. Khí ngũ hành tương ứng với ngũ tạng, nếu ngũ tạng của con người khỏe mạnh thì làm sao có thể sinh bệnh? Chờ sau khi điều hòa ngũ tạng đến trạng thái tốt nhất, tiếp đó có thể ngưng khí tôi thể, sau đó tu luyện đến Trúc Cơ.

Thân thể thoải mái, Dạ Dao Quang lại cảm thấy đói bụng, bèn đứng dậy đi vào phòng bếp. Đầu tiên nàng lấy nước để rửa mặt, sau đó nhìn nồi nước trong bếp vẫn còn đang bốc khói, bên trong đặt một xửng hấp làm bằng tre, bên trên có một chén canh gà lớn, còn có một con gà luộc.

“Trạm Ca Nhi —” Dạ Dao Quang hô một tiếng.

Ôn Đình Trạm đang ở phòng trong không khỏi giật mình hoảng sợ. Từ trước đến nay vị hôn thê của hắn dù là lời nói hay cử chỉ đều vô cùng nhẹ nhàng. Chuyện đứng ở trong bếp cao giọng gọi hắn như này quả thực là chưa từng xảy ra bao giờ.

Ổn định lại tinh thần, sợ Dạ Dao Quang lại xảy ra chuyện, Ôn Đình Trạm lập tức chạy tới, lại thấy Dạ Dao Quang đang bưng canh gà ra. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi: “Giờ đã qua buổi trưa rồi, sao đệ còn chưa ăn cơm?”

“Đệ ăn rồi.” Ôn Đình Trạm nói.

“Ăn rồi?” Dạ Dao Quang nhướng mày, sau đó nhìn quanh phòng bếp. Trí nhớ của nàng rất tốt, tối hôm qua lại là nàng nấu ăn, nhà bọn họ chỉ có một chút nguyên liệu, nhìn sơ thôi cũng đủ biết là chưa thiếu thứ gì.

“Đệ ăn ở nhà Tứ thúc rồi.” Ôn Đình Trạm có chút ngượng ngùng nói.

Hắn không biết nấu cơm, lúc ấy hắn đi theo Đỗ Tứ thúc lấy dược liệu, Tứ thẩm đã nấu bữa trưa xong. Tứ thúc bắt hắn ngồi xuống ăn cùng, nếu không sẽ không đưa dược liệu cho hắn, thế nên…

“Ăn rồi cũng không sao, đệ uống thêm chút canh gà, ăn chút thịt gà đi.” Dạ Dao Quang cũng không cảm thấy có gì là không ổn. Họ bây giờ đang cần mọi người giúp đỡ, ai đối xử thật lòng với họ thì họ sẽ không từ chối, về sau báo đáp lại là được. Nàng vội múc hai chén canh gà, xé hai cái đùi gà, mỗi chén một cái, sau đó đưa một chén cho Ôn Đình Trạm. Thấy hắn giơ tay định từ chối, Dạ Dao Quang bèn nghiêm mặt nói: “Nhất định phải ăn!”

Ôn Đình Trạm cảm thấy vị hôn thê của mình càng ngày càng trở nên đáng sợ. Chỉ cần thấy nàng như vậy, hắn sẽ không nói ra được một chữ nào, cuối cùng chỉ có thể yên lặng cầm lấy chén, sau đó ăn một cách từ tốn.

Dạ Dao Quang vừa lòng, thế là tâm trạng của nàng vô cùng tốt ăn sạch mấy thứ còn lại.

Ôn Đình Trạm trợn mắt há hốc mồm nhìn sức ăn của tiểu nương tử nhà mình. Hắn suy nghĩ không biết mình có nên tới tiệm sách tìm một công việc chép sách hay không, nếu không mấy ngày nữa thôi hai người họ chắc chắn sẽ phải nhịn đói.

“Ăn được đã là tốt lắm rồi.” Dạ Dao Quang giải thích với vẻ mặt tỉnh bơ: “Về sau đệ cũng phải ăn nhiều vào.”

“Vâng.” Ngoại trừ gật gật đầu, Ôn Đình Trạm cũng không biết mình nên làm ra phản ứng gì nữa.

“Hôm nay trời hẵng còn sớm, đệ ở nhà đọc sách, tỷ sẽ đi lên núi một chuyến.” Dạ Dao Quang thu dọn chén đĩa, sau đó đeo một chiếc giỏ tre, mang theo chiếc cuốc nhỏ mà ngày trước Ôn Trường Tùng cố tình làm cho nàng lên núi. Tìm thức ăn chỉ là việc phụ, việc quan trọng nhất là nàng muốn xem trên ngọn núi này có thể tìm được phong thuỷ cát huyệt để nuôi dưỡng pháp khí hay không.

Bạn đang đọc Phu Nhân Thần Côn: Phu Quân Ngoan Ngoãn Nghe Lời! (Dịch) của Cẩm Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi s2MiêuNhis2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.