Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phạm vào điều kị.

Phiên bản Dịch · 1872 chữ

Chương 6: Phạm vào điều kị.

“Vậy chúng ta báo thù muộn một chút.” Sau khi Ôn Đình Trạm nghe Dạ Dao Quang nói xong, lập tức thay đổi chủ ý. Hắn đã không còn phụ thân và mẫu thân nữa rồi, nếu lại mất đi Dạ Dao Quang, hắn thật sự sẽ lẻ loi một mình.

Dạ Dao Quang thấy vậy thì rất hài lòng, gật đầu nói: “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, đời người của chúng ta còn dài, còn họ thì đã hưởng hết vinh hoa phú quý. Coi như là lấy mạng đổi mạng, cũng không đáng giá. Đợi tới lúc chúng ta có năng lực rồi, chắc chắn sẽ khiến họ mất hết tất cả những thứ mà họ để ý, sau đó sẽ phải sống thoi thóp suốt quãng đời còn lại. Làm cho họ sống không bằng chết, đây mới là cách trả thù sảng khoái nhất.”

Những lời này khiến cho ánh mắt Ôn Đình Trạm sáng rực lên, rõ ràng nàng đã nhận được sự đồng tình của hắn.

Vì vậy Dạ Dao Quang lập tức dẫn dắt từng bước: “Báo thù là để đòi lại công bằng cho phụ thân và mẫu thân, nhưng chúng ta vẫn phải sống tốt, như vậy mới có thể an ủi vong linh của phụ thân và mẫu thân. Trạm Ca Nhi, đệ là huyết mạch duy nhất của họ, đệ phải thay họ tiếp tục sống thật tốt, sống theo kỳ vọng của phụ thân và mẫu thân.”

Vợ chồng Liễu thị đều là người chính trực, đương nhiên sẽ hy vọng con của mình cũng trở thành người như thế. Dạ Dao Quang nói như vậy, chính là đang khéo léo dẫn dắt Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm rất thông minh, hắn có thể nghe hiểu lời của Dạ Dao Quang, vì thế vô cùng nghiêm túc cam đoan với nàng: “Quân tử biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm. Dao Dao, tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ giữ vững bản tâm, sẽ không để phụ thân và mẫu thân bị bôi nhọ, sẽ không để bản thân trở thành loại người giả dối đê hèn như Liễu gia.”

Dạ Dao Quang vui mừng xoa xoa đầu của Ôn Đình Trạm, lại thấy Ôn Đình Trạm nhíu mày, rõ ràng rất không thích động tác của nàng, nhưng vẫn cố nhịn không hề né tránh. Và thế là tư tưởng đùa nghịch của Dạ Dao Quang nổi lên, không khỏi nhéo mặt Ôn Đình Trạm một cái. Lúc Ôn Đình Trạm giống như sắp bùng nổ thì nàng mới thu tay về, đứng dậy nói: “Đêm đã khuya, tối nay không cần đọc sách nữa, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai đệ cứ yên tâm đến thư viện, tỷ không sao đâu.”

“Ừm.” Ôn Đình Trạm gật đầu đồng ý, sau đó thật sự trở về phòng.

Khóe môi Dạ Dao Quang mỉm cười, mang sách mà Ôn Đình Trạm đưa, còn có cán dao nhỏ kia trở về phòng. Nàng đặt sách sang một bên, cầm lấy cán dao nhỏ, quan sát nó một cách cẩn thận. Thứ này không nhìn thì không biết, nhưng vừa nhìn thì đã bị nó dọa cho giật mình. Nguyên liệu đúc thành con dao này không phải sắt cũng không phải đồng, ngay cả nàng cũng không nhìn ra được là thứ gì. Nó chỉ hiện lên một màu vàng nhạt mờ mờ ảo ảo, trên lưỡi dao có đường vân như vẩy cá, mặt bên nhìn mỏng như sợi tóc. Thứ đồ tinh xảo như vậy, nếu không phải là làm từ vật liệu rèn còn sót lại, vậy thì hẳn có một bộ riêng.

Vừa hay nàng đang thiếu một công cụ tiện tay, thứ đồ này lại cực tốt. Khí Hung Thần, có thể tế máu để nhận chủ. Nhân lúc năng lực của thứ đồ này còn chưa mạnh, không có ý niệm phản kháng, Dạ Dao Quang nhanh chóng chiếm lấy làm của riêng. Một món đồ tốt như vậy, không biết vị nào mắt trét phân coi tiền như rác, lại để lọt ra ngoài.

“Ừm, sau này tên của ngươi sẽ là Thiên Lân.” Nàng đưa ngón tay ra búng vào lưỡi dao một cái, rồi đặt nó sát bên người.

Bởi vì bị thứ này giày vò mà hai mắt mệt mỏi muốn díu lại với nhau, Dạ Dao Quang lập tức leo lên giường. Vừa nằm xuống đã chìm sâu vào giấc ngủ, chẳng qua đang rất thoải mái, lại bị người ta đánh thức. Khi không ngủ đủ giấc thì tâm trạng của Dạ Dao Quang tương đối kém, nàng bực bội mở mắt ra, hung dữ trừng mắt nhìn về phía tên đầu sỏ, nhưng thấy Ôn Đình Trạm đứng bên giường của nàng với sắc mặt tái nhợt, đầu còn đổ đầy mồ hôi, mà mồ hôi này rõ ràng là mồ hôi lạnh.

“Đệ sao vậy?” Cơn buồn ngủ của Dạ Dao Quang bỗng nhiên tan biến hết sạch.

“Dao Dao, đệ mơ thấy ác mộng, rất khó chịu.” Ôn Đình Trạm càng nói, sắc mặt lại càng trở nên không tốt.

Dạ Dao Quang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn còn nhá nhem tối, vì thế nàng dịch vào bên trong một chút, nhường ra một nửa chiếc giường nhỏ: “Ngủ tiếp một chút đi, có tỷ ở đây rồi.”

Nói rồi Dạ Dao Quang lại nhắm mắt lại. Gặp ác mộng là chuyện bình thường, những chuyện Ôn Đình Trạm đã trải qua trước kia, cộng thêm suy nghĩ quá nhiều, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó cũng là bình thường.

Chẳng qua Ôn Đình Trạm lại nói: “Dao Dao, đệ không ngủ được, đệ mơ thấy rất nhiều rắn bò lên mái nhà của chúng ta, thật sự có rất nhiều.”

Dạ Dao Quang đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt chăm chú nhìn Ôn Đình Trạm: “Đệ nói đệ mơ thấy gì?”

“Rắn, rất nhiều rắn, bò đầy chi chít trên mái nhà của chúng ta.” Ôn Đình Trạm nghĩ lại mà vẫn thấy sợ, hẳn là cảnh tượng trong mơ quá chân thực, khiến cho toàn thân hắn khó chịu run lên.

Dạ Dao Quang nghe vậy, không nói một lời, chỉ nhìn gương mặt của Ôn Đình Trạm một cách cẩn thận. Quả nhiên trên sống mũi của hắn xuất hiện gân xanh mờ mờ ảo ảo, đây là điềm dữ.

Trong huyền học, Dạ Dao Quang thích sử dụng bói toán nhất. Trong bói toán có một loại mộng chiêm mà cực ít thầy phong thủy sẽ đi nghiên cứu. Mộng chiêm từ xưa đến nay đều có, chỉ có điều đến hiện đại thì nó đã bị cho là mê tín. Mơ qua rồi thì không để lại dấu vết gì. Rất nhiều người mơ thấy gì đó, lúc tỉnh dậy sẽ quên đi, dù có cố gắng nhớ lại thì cũng không thể lần ra chút dấu vết nào. Nhưng giấc mộng này xuất hiện đa số là do mối quan hệ từ trường đối với những báo hiệu nhất định của quá khứ và tương lai.

« Chu Công giải mộng tập · Long Xà Thiên » đã từng ghi chép lại: Mơ thấy rắn bò lên mái nhà, chính là đại hung.

Lại kết hợp với gương mặt của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang không thể không quan tâm, nhưng nàng không biết lúc nào sẽ ứng nghiệm, ứng nghiệm ra sao, phải biết rằng tai họa không phải là ngươi trốn trong nhà thì có thể yên ổn vô sự. Tai họa không bị tiêu trừ, coi như uống một ngụm nước thì cũng có thể sặc chết, ăn cơm cũng có thể nghẹn chết.

“Tỷ biết, hôm nay sắc mặt của đệ không được tốt, không cần đến thư viện nữa.” Dạ Dao Quang không nói chuyện này cho Ôn Đình Trạm mà chỉ nói: “Đệ ngủ ở chỗ tỷ một chút nữa đi.”

Trai gái bảy tuổi không chung chăn gối, mặc dù khí sắc của Ôn Đình Trạm không tốt lắm, nhưng hắn vẫn từ chối lời đề nghị của Dạ Dao Quang: “Đệ về phòng ngủ một lát.”

Dạ Dao Quang cũng không ngăn cản. Đợi sau khi Ôn Đình Trạm rời khỏi, nàng dùng sinh thần bát tự của Ôn Đình Trạm bắt đầu suy luận diễn dịch.

Liễu thị không muốn Dạ Dao Quang phải chịu thiệt thòi nên đã mời bà mai lập giấy hôn thú cho Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang. Bởi vì lúc Liễu thị mất, giấy hôn thú của đàng gái đã đưa cho nàng, ở trên có sinh thần bát tự của nàng và Ôn Đình Trạm. Nguyên chủ đã từng xem nó rất nghiêm túc, chỉ cần hồi tưởng sơ lược lại là sẽ biết.

Giờ Hợi, ngày Ất Tỵ, tháng Giáp Thân năm Canh Dần (ngày mười tám tháng sáu) ra đời. Hắn chiếm giữ tứ sinh Dần, Thân, Tỵ, Hợi là mệnh đại phú đại quý, mười hai địa chi chia thành ba nhóm, Dần, Thân, Tỵ, Hợi là tứ sinh; Tý, Ngọ, Mão, Dậu là tứ vượng, Thìn, Tuất, Sửu, Mùi, là tứ khố, bất luận là giữ nhóm mệnh nào thì đều quý vô cùng, trong đó tứ khố đứng đầu, thông thường đều là mệnh cách của Đế Vương. Tứ sinh đứng thứ hai, nhiều người có mệnh cách này thường là có địa vị cao, quyền khuynh một phương. Còn tứ vượng thì lại là nhà cao cửa rộng giàu sang phú quý.

  • Tứ khố: Trong đó Thìn là hồ chứa nước, Tuất là hồ chứa lửa, Sửu là kim khố, Mùi là kho gỗ.

Hôm nay là ngày Đinh Sửu tháng Ất Dậu (Ngày hai mươi mốt tháng bảy), giữa hai bên cũng không có can chi xung khắc. Đang định suy diễn sâu hơn, trong đầu Dạ Dao Quang bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay vô hình, nắm lấy thần kinh đại não của nàng, hung tợn kéo một cái, khiến cho đầu óc nàng vô cùng đau đớn. Sau đó Dạ Dao Quang phun ra một ngụm máu, cuối cùng bịch một tiếng ngã quỵ ở trên giường.

"Nha đầu Dạ Dao Quang này suy nghĩ quá mức, còn tổn hại nguyên khí nên mới thành ra như vậy. Tuổi còn nhỏ mà đã bị tổn thương nguyên khí, nếu như không bù đắp vào chỗ thiếu hụt sớm, sau này chắc chắn sẽ phải chịu khổ."

Lúc có lại được ý thức, nghe thấy giọng nói hài hòa êm dịu của người đàn ông trung niên, Dạ Dao Quang biết đây là Đỗ thầy thuốc của thôn Đỗ gia. Sau khi nghe xong lời ông nói, nàng không kiềm được mà cười gượng. Nàng đã quên hiện tại nàng và Ôn Đình Trạm đã có hôn ước. Việc đoán mệnh bát tự dự báo tương lai quá khứ này, kị nhất là đoán cho người thân, làm như vậy sẽ bị trời phạt!

Bạn đang đọc Phu Nhân Thần Côn: Phu Quân Ngoan Ngoãn Nghe Lời! (Dịch) của Cẩm Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi s2MiêuNhis2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.