Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ Miên Miên

Phiên bản Dịch · 1788 chữ

Cuối cùng cũng về tới biệt thự, tuy dọc theo đường đi Thôi Giác cũng không nói thêm gì, Đường Miên Miên lại cảm thấy anh vẫn luôn có một chút quái lạ.

Trở lại biệt thự đã không thấy Thôi Giác đâu, Đường Miên Miên không thể làm gì khác hơn là trở về phòng tìm chiếc điện thoại màu vàng đã bị cô ném trong góc, vừa mở điện thoại ra nhìn đã thấy mấy cuộc gọi tới, đều tên là ‘Boss’. Lẽ nào anh đã tìm cô một lúc lâu?

Tắm xong đi xuống lầu, mẹ Liễu đã chuẩn bị xong bữa trưa, nhìn thấy Đường Miên Miên liền nói:

-Đường tiểu thư, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi.

-Mẹ Liễu, sao hôm nay người lại nấu cơm?

Tuy mẹ Liễu còn rất trẻ tuổi, nhưng thường ngày cũng chỉ dọn dẹp vệ sinh phòng ốc một chút, Đường Miên Miên biết, chuyện cơm nước là do người trong quân đội tự làm.

-Tiên sinh nói, lúc trước cơm do quân lính làm không được ngon cho lắm, cho nên trước để tôi làm trong hai ngày này.

-Vậy trong nhà.....

Việc nhà làm sao bây giờ? Đường Miên Miên không hỏi thành lời, cô luôn cảm thấy vểnh chân lên hưởng thụ cuộc sông như vậy cô vẫn làm không được.

-Tiên sinh nói, mỗi ngày sẽ có người tới quét dọn. Tiểu thư ăn cơm trước đi.

Đường Miên Miên không hỏi nữa, nói cho cùng thì cô làm quản gia ở đây cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.

Mẹ Liễu làm cơm thật sự rất ngon, rất hợp với khẩu vị thanh đạm của Đường Miên Miên.

Khi ăn cơm xong, Thôi Giác cũng không xuất hiện, cho đến bốn năm giờ chiều, Đường Miên Miên tự giác cầm điện thoại chờ, quả nhiên đến bốn giờ rưỡi thì chiếc điện thoại màu vàng trong tay vang lên.

-Này?

-Xin chào Đường tiểu thư, sau này tôi là tài xế đưa đón đặc biệt cho cô, bây giờ tôi đang ở bên ngoài biệt thự, phải lập tức đưa tiểu thư đi đón cô bé tan học, hiện tại Đường tiểu thư có rảnh không, muốn đi luôn không?

Đường Miên Miên nhìn ra ngoài, lập tức đứng lên:

-Được, tôi ra ngay.

Thật ra Đường Miên Miên đã sớm chuẩn bị xong, vì cả ngày cô đi tới đi lui không có việc gì làm, việc nhà thì cô không được làm, ngay cả nấu cơm cô cũng không được nhúng tay vào, hình như chỗ duy nhất mà cô có thể quan tâm chỉ có Thôi Quả Quả, tiền lương mỗi tháng của cô cao như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy mình không thực sự làm việc, vì vậy cô đã quyết tâm bất luận như thế nào cô cũng phải chăm sóc Thôi Quả Quả hết lòng, hơn nữa bản thân cô cũng rất thích đứa bé này.

Ra khỏi biệt thự đã nhìn thấy một chiếc xe đậu cạnh vườn hoa, người này Đường Miên Miên đã gặp qua, hai người đón cô lần trước, hắn là một trong số đó không phải sao? Tuy vẫn mặc một thân giống xã hội đen như cũ.

-Xin chào.

Đường Miên Miên chào hỏi trước.

-Xin chào Đường tiểu thư, chúng ta lên xe đi.

Mặt người lính vậy mà lại đỏ lên, lập tức kéo cửa xe sau ra, vẫn là chiếc xe Jeep mà Đường Miên Miên cảm thấy rất phong cách, lúc lên xe, người lính đó nhìn qua kính chiếu hậu một chút rồi thận trọng nghiêm túc nói:

-Đường tiểu thư, đi liền không?

-Ừ, đi thôi.

Hình như năm giờ rưỡi nhà trẻ mới tan học, mà bọn họ đang ở ngoại ô, không biết có đến trễ hay không.

Trong chốc lát chiếc xe đã ra khỏi khu rừng, Đường Miên Miên nghĩ đến một chuyện, nhìn người đàn ông đang lái xe phía trước một chút, cười hỏi:

-Anh tên gì?

-Hả?

Dường như không ngờ rằng Đường Miên Miên sẽ chủ động nói chuyện với hắn.

-Ừ..... Là như vầy, sau này có thể chúng ta còn làm việc với nhau rất lâu, tôi cũng không quen người khác gọi mình là Đường tiểu thư. Có lẽ anh nên kêu tôi là Đường Miên Miên đi? Còn anh tên gì?

Mặt người lính đen lại, lần này không thấy đỏ lên nữa, nhưng nhất định là có một tia xấu hổ, thậm chí Đường Miên Miên còn thấy bàn tay to của hắn đột nhiên nắm chặc tay lái, trong lòng cô nghĩ, mình dọa người như vậy?

-Tôi họ Lâm, Đường tiểu thư gọi tôi là Tiểu Lâm đi. Nhưng mà..... Tôi không dám gọi thẳng tên Đường tiểu thư.

-Không dám? Sao vậy?

Đường Miên Miên nhất thời ngạc nhiên, nhưng hình như Tiểu Lâm không có ý định trả lời câu hỏi này của Đường Miên Miên, chỉ im lặng lái xe, Đường Miên Miên nhìn Tiểu Lâm một chút, rõ ràng là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ như thế, lại kêu người ta gọi hắn là Tiểu Lâm..... Hắn không cảm thấy kì lạ sao.

Nhà trẻ của Thôi Quả Quả cũng không xa lắm, đi tới năm giờ thì đến, cũng nằm ở ngoại thành, nhưng cũng rất gần thành phố, người sống cũng nhiều, mà hình như nhà trẻ này là một trường học có điều kiện tốt, cổng rất cao, cột nhà cao ngất, còn có năm sáu bảo vệ giữ cửa cho từng đứa nhỏ một đi ra, một nhà trẻ mà cũng như vậy, xem ra học phí và điều kiện ở đây rất cao.

Đường Miên Miên đang ngẩn người, một hình bóng màu hồng nhạt liền nhào tới.

-Mẹ Miên Miên-------

-Hả........?

Đường Miên Miên vịnh vai thân thể nhỏ nhắn đang nhào tới, nhất thời bị xưng hô này làm cho ngây ngẩn cả người, sao lại biến thành mẹ Miên Miên, không phải tối hôm qua còn kêu là chị Miên Miên sao?

-Quả Quả...... Em gọi chị là gì...?

Đường Miên Miên nhìn xung quanh một chút, lập tức đỏ mặt, liền ngồi xổm xuống cầm vai Thôi Quả Quả nhẹ hỏi.

Thôi Quả Quả chỉ cười, vẫn không trả lời, từ phía sau bước ra một người phụ nữ mặc quần dài màu xanh da trời, phong cánh dịu dàng và ngũ quan ngọt ngào.

Cười yếu ớt nhìn Đường Miên Miên, dịu dàng không kìm được.

-Cô chính là phụ huynh của Quả Quả?

-Tôi........

Không phải.... Đường Miên Miên còn chưa trả lời xong, Thôi Quả Quả liền ôm chặt cổ Đường Miên Miên, dùng sức của mấy người mà mè nheo, dùng cái trán nõn nà của mình cọ cọ lên gương mặt trơn bóng của Đường Miên Miên vô cùng thân thiết, dáng vẻ rất thân mật cho dù Đường Miên Miên bình tĩnh trả lời có hay không, đoán chừng cũng không ai tin.

Đường Miên Miên bất lực nhìn cô giáo của nhà trẻ, ôm Thôi Quả Quả trong lòng, âm thanhh miễn cưỡng trả lời:

-…..Đúng vậy

Cô cũng không thể nói ra những lời khiến cho Thôi Quả Quả đau lòng, tạm thời chỉ có thể khéo léo trả lời.

-Là thế này,….

Về câu trả lời của Đường Miên Miên, cô giáo cũng không nghi ngờ gì, cười nói:

- Quả Quả vừa mới chuyển đến nhà trẻ của chúng tôi có ba tháng, tôi cũng chưa nhìn thấy người nhà của cô bé, hôm nay thấy cô thật sự rất vui. Cho nên bây giờ thông báo cho cô biết một chuyện, nhà trẻ của chúng tôi là ‘Nhà trẻ Tâm Tâm’ sẽ tổ chức ngày lễ Quốc tế thiếu nhi, đến ngày đó, mỗi bạn nhỏ của mỗi lớp đều phải biểu diễn một tiết mục với người nhà của mình, hy vọng đến lúc đó cô có thể suy nghĩ ra một tiết mục để biểu diễn với Quả Quả, còn nữa, trẻ con vui vẻ là chuyện quan trọng nhất.

-A, thì ra là thế……. Tôi biết rồi.

Đường Miên Miên gật đầu, không phải chỉ là chuyện này thôi sao, về nói cho ba ba của cô bé là được chứ gì?

-Tạm biệt cô giáo.

-Tạm biệt Quả Quả.

Tạm biệt cô giáo xong quay lại trong xe, Đường Miên Miên liền hỏi Thôi Quả Quả:

- Quả Quả, em vừa…. sao lại gọi chị như thế? Cô giáo cũng hiểu lầm.

Thôi Quả Quả chưng ra khuôn mặt tươi cười, giống như một đóa hoa hướng dương nhỏ, dễ thương vô cùng.

-Nhưng mà mẹ Miên Miên, ba ba nói, không thể gọi là chị, như vậy là không đúng thân phận.

-Ba ba của em?

Trong nháy mắt Đường Miên Miên cười lớn, rốt cục chuyện này và người kia có quan hệ gì? Không đúng thân phận…… Cùng lắm thì bình thường cô phải kêu hắn một tiếng chú thôi, nhưng cô không muốn mà!

-Nhưng…….. Cũng không cần kêu là mẹ mà.

Kêu như vậy thật sự là chuyện lớn. Cô không muốn có một chút xíu liên quan nào với con người nham hiểm kia.

-Nhưng…. Mẹ Miên Miên chính người cũng không cho Quả Quả kêu là dì.

Hình như chuyện đó là cô nói, nhưng chuyện này, còn không bằng kêu là dì đi.

- Quả Quả…….

- Mẹ Miên Miên, người không thích Quả Quả sao?

Thôi Quả Quả lập tức ngẩng đầu lên, nước mắt rưng rưng, giống như động một chút sẽ rơi xuống, trái tim Đường Miên Miên lập tức nhói lên, liền kéo Thôi Quả Quả ôm vào trrong ngực vỗ về:

-Sao mà chị không thích em được, rất rất thích em.

-Vậy sao người không cho Quả Quả gọi người là mẹ? Quả Quả biết…. Người không phải là mẹ ruột của Quả Quả….. Nhưng Quả Quả chưa từng có mẹ….. Quả Quả muốn gọi người là mẹ….. Quả Quả thích người….. Huhu….. Quả Quả thích mẹ Miên Miên là mẹ của Quả Quả……

Thôi Quả Quả vừa khóc vừa kêu Đường Miên Miên, tâm can cô đau nhói, hoàn toàn không nói được lời phản bác chuyện đứa nhỏ này nói, quên đi, chỉ cần nó vui vẻ, gọi cô là gì cũng không liên quan? Dù sao đi nữa….. Ai cũng biết, Đường Miên Miên này không phải là mẹ của nó.

---------

Dịch: Nguyệt

Biên tập: BảoNhi

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 29/04/2018

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BảoNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật AnnaNgo
Lượt thích 2
Lượt đọc 261

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.