Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có người ngoài.

Phiên bản Dịch · 1986 chữ

Chương 36: Không có người ngoài.

Trở lại biệt thự, dọc đường đi Thôi Quả Quả không ngừng kêu Đường Miên Miên là ‘mẹ Miên Miên’, giống như là gọi đến nghiện, mặc kệ đang làm gì chỉ cần nghĩ tới Đường Miên Miên ở trước mặt sẽ kêu như vậy, Đường Miên Miên bắt đầu xấu hổ, đặc biệt là tài xế Tiểu Lý trước mặt không ngừng nghi hoặc liếc nhìn, gần như làm Đường Miên Miên vô cùng xấu hổ.

Cuối cùng cũng về tới biệt thự vùng ngoại ô, xe đậu ở ngoài cửa lớn biệt thự như cũ, Đường Miên Miên ôm Thôi Quả Quả xuống xe, hai người lôi kéo tay nhau đi vào cửa chính.

Binh sĩ giữ cửa cầm súng đứng đó đều có vẻ mặt nghiêm túc, cho đến khi Thôi Quả Quả huơ tay nhỏ bé hô:

- Chào chú giữ cửa.

Từng người lính kia mới lộ ra một chút vui vẻ trên mặt.

Đường Miên Miên cũng không khỏi cúi đầu dịu dàng nhìn Thôi Quả Quả, cô rất vui mừng, một tiểu tinh linh dễ thương, không vì từ bé không có mẹ bên cạnh mà tính cách trở nên yên lặng hay cổ quái, Đường Miên Miên biết tính cách đó cũng không phải là tự nhiên mà có, nhìn vào thái độ của Thôi Giác đối với Thôi Quả Quả, anh đối với đứa con gái này không bình thường, với lại rất biết dạy con, điểm đó làm cho Đường Miên Miên phải nhìn người đàn ông này với một cặp mắt khác.

- Đại Bạch ~~

Từ rất xa Thôi Quả Quả đã nhìn thấy con chó ngao Tây Tạng màu trắng nằm bên hiên nhà, lập tức buông tay Đường Miên Miên ra vội chạy tới, một thân thể nhỏ nhắn màu hồng nhạt hoàn toàn bổ nhào lên bộ lông trên thân thể to lớn của Đại Bạch, mà thân thể Đường Miên Miên chợt dừng lại, ngay cả bước đi lên phía trước cũng không dám.

- Đại Bạch, chị rất nhớ em……….

Thôi Quả Quả ôm cổ của Đại Bạch mà ra sức vân vê, mặc dù trong lòng Đường Miên Miên rất sợ Đại Bạch, nhưng vẫn không kìm được mà nở ra nụ cười trên mặt.

- Mẹ Miên Miên, mẹ cũng lại đây đi, Đại Bạch rất ngoan……….

Đột nhiên Thôi Quả Quả ngẩng đầu cười híp mắt vẫy tay với Đường Miên Miên

Đường Miên Miên kinh ngạc, sợ đến cả người đều choáng váng.

- Coi như mình xong rồi…….

Cho cô đứng ở đằng xa nhìn thì còn có thể, đến gần nó cô thật sự rất sợ.

- Sao vậy? Mẹ Miên Miên sợ Đại Bạch sao? Đại Bạch ngoan vậy mà……

Vẻ mặt Thôi Quả Quả lập tức thất vọng, thậm chí trong mắt còn rơm rớm nước mắt, dường như nháy mắt một cái sẽ rơi xuống.

Đường Miên Miên sợ nhất là người khác khóc, bình thường bản thân đều khóc ở sau lưng người ta, không cho người khác nhìn thấy, nhưng đối với nước mắt của người khác không hề có miễn dịch, đặc biệt là Thôi Quả Quả làm cho người khác thương yêu như thế, trong lòng Đường Miên Miên liền dao động.

- Quả Quả…. Chị….. Chị……

Chính xác là chị rất sợ chó…….

- Đừng làm khó dễ cô ấy.

Đột nhiên một thanh âm cứng rắn lạnh lẽo truyền tới từ phía bên trái, những lời nói thẹn thùng của Đường Miên Miên liền bị hóa giải bằng một câu nói, Đường Miên Miên lập tức biết ơn quay đầu nhìn về phía người đã giúp mình, nhưng khi nhìn rõ đối phương là người kia, nhất thời trên mặt có chút lùng túng.

Sao…… Hôm nay anh lại về sớm như vậy?

- Ba ba!

Thôi Quả Quả nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào cửa sổ sát đất cạnh phòng bếp, liền vứt bỏ Đại Bạch chạy như bay qua, ôm bắp đùi người đàn ông reo lên vui mừng.

- Quả Quả đến đây, ba ba ôm một cái.

Một tay người đàn ông bế đứa con gái trắng nõn từ dưới đất lên, ôm trong ngực dễ dàng giống như ôm một con búp bê, trong lòng Đường Miên Miên không khỏi động đậy, chưa từng thấy qua, người đàn ông kiên cường này, vậy mà lại có một mặt dịu dàng như thế.

- Ba ba, hôm nay cô giáo Thiên nói nuốn mẹ Miên Miên làm chuyện gì đó ở trường. Ba hỏi mẹ Miên Miên đi.

- Ồ…… ?

Ánh mắt Thôi Giác rơi vào trên người Đường Miên Miên.

Mặt Đường Miên Miên ửng hồng lên, nhất thời thấy xấu hổ vô cùng, bởi vì Thôi Quả Quả luôn kêu một tiếng ‘mẹ Miên Miên’ nên cô có chút ngượng ngùng.

Nhưng rõ ràng, chỉ có một mình Đường Miên Miên ngượng ngùng.

Thôi Giác xoay người để Thôi Quả Quả dưới đất, anh mắt nhẹ nhàng sâu thẳm, nói một câu:

- Vậy đợi lát nữa, phiền Đường tiểu thư kể lại rõ ràng với tôi một chút.

Nói xong cũng xoay người vào nhà, Đường Miên Miên ngẩn ngơ không hiểu một lúc lâu, anh không có nghe thấy…. Hay căn bản là anh không thèm để ý? Quên đi, hai cha con đều cảm thấy không có gì, cô còn để ý làm chi, vì vậy cuối cùng Đường Miên Miênvui vẻ vào nhà, lúc đi ngang qua cửa hiên, đương nhiên vẫn còn phải thận trọng tránh Đại Bạch, tuy Đại Bạch đáng thương chỉ đưa một ánh mắt lạnh lùng qua, Đường Miên Miên đã sợ đến hồn vía lên mây.

Lúc ăn cơm chiều, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối.

Thôi Quả Quả dưới sự chỉ đạo của Đường Miên Miên, hai người ngồi trên sô pha cuối cùng cũng hoàn thành phần trang trí cho hoạt động của nhà trẻ, mẹ Liễu ở phòng bếp kêu:

- Đường tiểu thư, tiểu thư có thể ăn cơm. Tiên sinh, có thể ăn cơm rồi.

- Ừ.

Người đàn ông đang cúi đầu xem báo bên giường đáp một tiếng, Đường Miên Miên vẫn luôn biết anh đang ngồi ở chỗ kia, nhưng không biết, vẻ mặt và dáng vẻ khi anh ngồi chỗ đó lại hoàn toàn là một người khác.

Tao nhã, bình thản lại mang theo mấy phần của học giả.

Rõ ràng là một người đàn ông cứng như thép, ngày thường cũng oai phong lẫm liệt khiến cho người ta sợ, nói tới nói lui cũng là độc ác, thỉnh thoảng lại ma quỷ kiêu ngạo, nhưng ở phía sau lại….. Giống như một người khiêm tốn, đẹp trai nho nhã hơn mấy phần.

- Còn không qua đây?

Một giọng nói lạnh lùng, đã lôi Đường Miên Miên từ trong suy tưởng kinh hãi trở về. Cô cúi đầu nói thầm, mới lấy lại tinh thần, lập tức đứng dậy chuẩn bị đi qua, nhưng mới đi được hai bước bỗng nhiên dừng lại.

- Mẹ Liễu, bỏ cơm của con vào đi, con đem lên lầu ăn.

Thanh âm của Đường Miên Miên rất nhỏ, nhưng Thôi Giác và Thôi Quả Quả ngồi bên bàn tròn vẫn nghe thấy hai người nói chuyện.

Người trước không hiểu nhìn Đường Miên, người sau thì ưu nhã tự tại chọn đũa gắp đồ ăn đặt vào đĩa cho con gái, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng và đùa giỡn.

Một người phụ nữ cẩn thận.

- Cái này……..

Mẹ Liễu không hiểu nhìn Đường Miên Miên rồi lại khổ sở nhìn Thôi Giác.

- Mẹ Miên Miên, sao vậy? Người không thích ăn cơm cùng Quả Quả sao?

Trẻ con luôn luôn hoài nghi và mong muốn được giải đáp những vấn đề khác nhau, Đường Miên Miên biết đây là điểm giống nhau của những đứa trẻ mồ côi, cô có chút đau lòng, nhưng vẫn trả lời Thôi Quả Quả:

- Quả Quả, đây không phải là chuyện của em, là……

Đường Miên Miên liếc người đàn ông đang ngồi kế bên một cái, khó xử nói:

- Chị không phải là chủ nhà, chỉ là nhân viên trong nhà, cho nên không có tư cách ngồi ăn cơm chung một chỗ với em.

Đường Miên Miên không cố ý nói, hơn nữa chính cô cũng hiểu chuyện này rõ ràng là đúng như vậy, cô không cảm thấy tự ái hay xấu hổ, nhưng nghe giống như cố tình.

Thôi Giác đang đưa thức ăn đến bên miệng nhưng ngừng lại không nhai nữa, đôi đũa đang ở trên môi cũng ngừng lại, không rời khỏi, chỉ giữ ở trên môi.

- Cho nên.....

Rốt cuộc, người đàn ông cũng yếu ớt mở miệng, ánh mắt thản nhiên nhìn Đường Miên Miên bên cạnh.

- Chuyện này là lỗi của tôi?

- Ừ?

Đường Miên Miên không nghĩ chuyện này là lỗi của ai, đây là quy tắc, hơn nữa cô cho rằng, trong quân đội, càng nghiêm khắc hơn, cho nên không nghĩ tới Thôi Giác sẽ xin lỗi mình, sững sờ một lúc.

Thấy vẻ mặt cô ngu ngốc không rõ, cuối cùng người đàn ông cũng hiểu, cô rối rắm, không phải ở chỗ đúng hay sai.

- Còn không mau dùng cơm, ở đây không có người ngoài.

Sắc mặt Thôi Giác bình thường lại, xoay người qua, tiếp tục ăn.

Đường Miên Miên khó xử, liếc nhìn Thôi Quả Quả, Thôi Quả Quả lập tức huơ huơ tay nhỏ bé, Đường Miên Miên than thở, không phải chính cô là người ngoài sao, vẫn không hiểu câu nói kia, lẽ nào...... Bởi vì ngày đó có Cụ Quang Lễ kia sao, cho nên anh mới như vậy, ý của anh là vậy? Nhưng câu 'không có người ngoài' kia, sao Đường Miên Miên lại cảm thấy có mấy phần kì lạ.

Ăn cơm xong, Thôi Quả Quả làm bạn với mẹ Liễu ngồi xem tivi, Đường Miên Miên bị Thôi Giác kêu lên phòng sách để báo cáo lời nói của cô giáo ở trường học hôm nay.

- Là vì, thứ ba tuần tới là Quốc tế thiếu nhi, nhà trường muốn học trò cùng người thân của mình biểu diễn một tiết mục?

Đường Miên Miên tóm tắt lại toàn bộ lời nói của cô giáo, Thôi Giác cũng hiểu được hỏi lại lần nữa chỗ mấu chốt.

- Đúng vậy.

Đường Miên Miên gật đầu, thật tò mò người đàn ông này sẽ biểu diễn tiết mục gì với Quả Quả, nhất định anh sẽ khiến rất nhiều người chú ý đi? Dù sao một người đàn ông như vậy......

Đường Miên Miên còn chưa tưởng tượng xong, thanh âm của Thôi Giác liền bay vào lỗ tai Đường Miên Miên:

- Vậy em đã suy nghĩ sẽ biểu diễn với Quả Quả tiết mục gì?

- ...... Tôi?

Đường Miên Miên lập tức phản ứng lại, chỉ vào cái mũi của mình la to.

Ánh mắt người đàn ông sáng quắc, nham hiểm nhìn Đường Miên Miên đang lùi ba bước, thậm chí còn nhìn cô mà mờ ám nuốt nước miếng, sau đó cô nghi ngờ lại bất mãn khẽ hô:

- Sao lại.... Là tôi? Anh cũng biết, tôi không phải là mẹ của Quả Quả, anh mới thật sự là người thân của Quả Quả!

Ngón tay thon dài không tính là trắng của người đàn ông, thậm chí còn có chút màu đồng khỏe mạnh, ngạo mạn gõ gõ mấy cái trên bàn, từ từ nói một câu:

- Nhưng, Quả Quả gọi em... Là mẹ, chính em cũng thừa nhận đúng không, thật ra...... Em rất muốn làm mẹ cùa nó?

- - - - -

Dịch: Nguyệt

Biên tập: Anna

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 29/4

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnnaNgo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 229

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.