Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là tôi dẫn theo.

Phiên bản Dịch · 1995 chữ

Đường Miên Miên sờ túi trong quần của mình, thậm chí cả chiếc điện thoại kia cũng quên mang theo, Thôi Giác nhất định không biết cô bị giam ở chỗ này, cô phải làm sao? Nhìn xung quanh, cửa sổ!? Đúng rồi, cửa sổ!

Đường Miên Miên lập tức kéo ghế nhỏ qua, giẫm lên từ cửa sổ cúi đầu nhìn ra ngoài, mẹ ơi, có tới bốn tầng? Cái này mà rơi xuống dưới không mất tay cũng mất chân. Đường Miên Miên rơi nước mắt, ở trong phòng đi qua đi lại bắt đầu suy nghĩ biện pháp.

Thôi Giác từ tòa nhà hành chính bước ra, nhìn một vòng xung quanh mà không thấy hình bóng của Đường Miên Miên.

Đường Miên Miên gần như bị ép buộc lôi ra khỏi biệt thự, cho nên trên người mặc áo T- Shirt và quần dài của ngày hôm qua, nếu như đi lạc người ta không biết sẽ cho rằng cô đi lung tung làm bậy, nghĩ tới đây, Thôi Giác không tự chủ nhíu mày lại, đôi mắt lạnh lẽo quét về phía nhân viên bảo vệ đang đứng bên cạnh:

- Người đâu?

- Báo cáo Tham mưu trưởng...

Nhân viên bảo vệ ôm súng đứng tại cửa lập tức chào một cái, nhưng lời còn chưa nói xong, một hình bóng cao gầy bước ra từ tòa nhà hành chính đã cắt đứt lời nói của bảo vệ, hỏi:

- Người nào?

Thôi Giác liếc xéo người phía sau lạnh lùng nói:

- Chuyện này không liên quan tới cô.

Người phụ nữ kia không là ai khác, chính là người vừa mới bắt giam Đường Miên Miên lại, một đầu tóc ngắn mạnh mẽ, một thân quân phục uy vũ, tác phong không giống như phụ nữ nhưng lại phi thường có được mùi vị của phụ nữ.

Nghe Thôi Giác nói vậy cũng không giận, ngược lại còn tìm chủ đề nói chuyện:

- Tại sao hôm nay anh không mặc quân phục để đến đây?

- Tôi không biết chỉ huy đến.

Thôi Giác sờ môi, móc điện thoại ra gọi cho Đường Miên Miên, mà người phụ nữ phía sau hoàn toàn không nhận ra chuyện khác thường vẫn tiếp tục nói:

- Nhưng hôm nay là thứ hai, tỉ lệ chỉ huy đến đây là tám mươi phần trăm, buổi chiều còn có hội nghị, đến lúc đó cũng đừng quên.

Thôi Giác cũng không trả lời, chỉ đứng tại chỗ để điện thoại bên tai nghe nhìn ra xa xung quanh, hình như đợi một lúc không có ai nghe máy, Thôi Giác như khó như không thở dài một tiếng, người phụ nữ đối diện rốt cuộc cũng nhận ra điều không bình thường, không được tò mò hỏi:

- Rốt cuộc anh tìm ai? Chưa từng thấy anh thở dài như vậy, cảm thấy không được tự nhiên.

- Tôi nói, chuyện này không liên quan tới cô!

Nói xong, Thôi Giác liền cất điện thoại, bước xuống cầu thang đi tới bãi đỗ xe, người phụ nữ không biết điều kia đứng trên cầu thang sờ mũi, cũng xoay người cất bước rời khỏi, cô cũng đâu phải là rất có hứng thú đâu.

Mà nhân viên bảo vệ đứng tại chỗ vẻ mặt bối rối nhưng không ai thấy, Tham mưu trưởng... Ngài phải đợi tôi nói xong chứ.

Lên xe mở máy điều hòa, Thôi Giác lấy điện thoại ta lần nữa, nhưng bây giờ là gọi tới điện thoại cố định ở trong biệt thự, người nghe điện thoại là mẹ Liễu.

- Xin chào, đây là biệt thự họ Thôi. Thượng tá của chúng tôi không có ở đây, nếu như có chuyện gì, ngài có thể để lại tin nhắn.

- Mẹ Liễu là tôi.

Sự tích cực của mẹ Liễu cũng không làm cho trên mặt Thôi Giác hiện lên khen ngợi, vẫn cô độc và lạnh lùng hỏi:

- Đường tiểu thư có quay về hay không?

- Xin chào Thôi tiên sinh, buổi sáng Đường tiểu thư đã ra ngoài cùng ngài rồi mà?

Mái tóc ngắn của anh bị bàn tay to của mình dùng sức gãi, không tự chủ kéo cổ áo, như có như không thở dài một tiếng:

- Nếu như cô ấy về thì kêu cô ấy gọi điện thoại cho tôi.

- Vâng, tiên sinh.

Cúp điện thoại, ánh mắt lại ra xung quanh, cuối cùng cô đã đi đâu? Ánh mắt chìm xuống, nhưng nhìn qua một chỗ thì bỗng nhiên căng lại.

“Két- - - - - “ một âm thanh mở cửa vang lên, Đường Miên Miên lập tức đứng lên, đứng tại mép giường lo lắng nhìn tay nắm cửa, chờ người bước vào.

Quả nhiên, tuy rằng người kia rất tuấn tú nhưng vẫn có tư vị của phụ nữ, đang mặc quân phục dành cho nữ.

Vào cửa, đã thấy Đường Miên Miên đứng bên giường hơi nhíu mày, không phải là biểu hiện bất ngờ, ngược lại có chút kì lạ vì sao Đường Miên Miên bình tĩnh như vậy.

Nhưng cô ấy không bình tĩnh thì còn có thể làm gì? Tuy rằng từ khi bước vào phòng đã thấy kì lạ và khác với bình thường, nhưng tạm thời không để ý tới. Quên đi, có lẽ chỉ là ảo giác của cô.

Nghĩ như vậy, người phụ nữ cười khẽ một cái, đóng cửa lại ngồi xuống ghế sa- lon liền hỏi:

- Được rồi, tôi đã quay lại, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết , cuối cùng cô là ai?

- Tôi nói rồi.

Đường Miên Miên nhún vai, tỏ ý mình rất bất đắc dĩ.

- Cái gì? Cô nói cho tôi biết hồi nào?

Hỏi xong người phụ nữ đột nhiên cảm thấy Đường Miên Miên rất thú vị, không nhịn được ý cười trên mặt.

Đột nhiên thấy được người phụ nữ này cười, Đường Miên Miên không khỏi sửng sốt, ơ ơ, quá đẹp trai, hơn nữa lúc ngủ dậy mà cười thì là đẹp trai không còn thiên lý.

- Tôi đã nói tên của tôi cho cô biết, nhưng cô đã đánh tôi một trận...

Người phụ nữ hơi nhíu mày, chợt bừng tỉnh, thì ra là như vậy. Đường Miên Miên không hiểu nổi, tính tình người này thật kì quái, quá khó nắm bắt? Hình như người nói chuyện với cô khi ấy... Căn bản không phải là người trước mặt này.

- Gọi là... Đường Miên Miên đúng không?

Người phụ nữ gật đầu, thuận lợi nhấc chân đứng lên, khi nhìn Đường Miên Miên thí đáy mắt mang theo ý cười.

Đường Miên Miên gật đầu, dường như thấy được người phụ nữ này sẽ để cho cô rời đi, không khỏi lộ ra vu vẻ.

- Vậy cô có thể nói cho tôi biết, là ai dẫn theo cô tới đây?

Chỉ có một giây, vẫn còn nụ cười ôn hòa trên mặt, bất chợt lại lạnh lùng, hai chữ ‘là ai’ vừa ngoan độc vừa chính xác, Đường Miên Miên sửng sốt, cô đã gặp qua những người có nét mặt nhanh thay đổi, nhưng chưa từng thấy qua như vậy, giật mình một cái, còn chưa kịp khai ‘Thôi Giác’ ra, cửa lại “Phanh” một tiếng vang thật lớn, Đường Miên Miên lập tức ngẩng đầu nhìn lại, đúng lúc có một bóng trắng xuất hiện ở cửa.

Đường Miên Miên vui mừng, hận không thể chạy tới đó ngay bây giờ, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Thôi Giác thuận mắt như vậy!

- Là tôi dẫn tới, có ý kiến gì?

Vẻ mặt người đàn ông cao ngạo mà hờ hững nhìn chằm chằm người phụ nữ trên ghế sa- lon, mắt lạnh lại đảo qua, cuối cùng rơi trên người Đường Miên Miên, giống như đang xác định trên người Đường Miên Miên có chút khác thường nào không, hơi chớp động chân mày, nhưng ngay lập tức lại phát ra cái nhìn lạnh lùng, chỉ còn lại bộ dáng cao ngạo và thách thức.

- Anh!?

Biểu cảm liền thay đổi, rốt cuộc người phụ nữ không bình tĩnh từ trên ghế sa- lon đứng lên, giống như là lần nữa xem xét Đường Miên Miên nhìn cô từ trên xuống dưới.

Đường Miên Miên cảm thấy mình như con cá bị đóng đinh trên thớt, một con dao lúc ẩn lúc hiện trên người, tuy không có ý giết người, nhưng vẫn làm cho cô cảm thấy lạnh sống lưng.

- Cô không cho tôi cơ hội nói ra...

Đường Miên Miên ủy khuất biểu môi, hôm nay cô dậy từ sáng sớm, đã bị người ta ức hiếp lôi đi.

Vẻ mặt của người phụ nữ kia biến hóa liên tục, cuối cùng nhìn chằm chằm Đường Miên Miên với vẻ mặt quái dị nói một câu:

- Thì ra là vậy... Tôi là Cụ Quang Lễ, cô có thể gọi tôi là A Lễ.

- Hả?

Đột nhiên lại gần gũi như vậy khiến cho Đường Miên Miên không hiểu được, hình như... Một phút trước, cô ta còn nghi ngờ tra hỏi mình mà?

- Ha ha, sau này sẽ là người một nhà, người một nhà, tất cả đều là hiểu lầm, không nên để trong lòng, không nên để trong lòng.

Người một nhà... Ai muốn làm người một nhà với cô.

Trong lòng Đường Miên Miên lặng lẽ rơi lệ, không trả lời, Thôi Giác đứng tại cửa không kiên nhẫn, phất tay với Đường Miên Miên nói:

- Còn không lại đây?

- A.............

Đường Miên Miên lập tức chạy ra cửa, lầm này không dám do dự chút nào.

Thôi Giác vẫn còn dựa vào cửa, vững vàng kéo lại thân thể Đường Miên Miên đang chạy tới, Đường Miên Miên vừa đứng vững, Thôi Giác lại giương tay lên, trong lòng Đường Miên Miên liền hồi hộp, suy nghĩ, xong rồi, ông chủ tức giận muốn đánh người.

Trên trán chợt tê tê, Thôi Giác bất ngờ thưởng cho Đường Miên Miên một cái.

- Cho ngươi chạy loạn, Tiểu.......

Hai chữ phía sau còn chưa nói ra, người trong nhà liền 'xì' cười trộm một tiếng, sắc mặt Thôi Giác hơi quái dị, trừng mắt Đường Miên Miên, buông lỏng cánh tay Đường Miên Miên, xoay người rời đi.

Đường Miên Miên buồn bực che trán của mình, đến cuối cùng ai mới là người bị đánh? Dựa vào... Muốn mắng người.

- Còn không đi theo?

Ở phía trước truyền đến tiếng gầm nhẹ, Đường Miên Miên 'a' một tiếng cuối cùng vẫn phải đi theo, ngàn lần không thể đi lạc nữa, ở đây thật khủng khiếp.

Hai người mới vừa rời khỏi, người phụ nữ trong nhà đã ôm bụng cười to:

- Haha,.... Chưa bao giờ thấy hắn như vậy,.... Ừ, rất thú vị, phải nói cho anh ta biết, cuối cùng anh em hắn cũng tìm phụ nữ, xem ra trăm năm độc thân cuối cùng cũng hoàn lương, hắc hắc.... Được rồi, đến tột cùng là làm sao hắn tìm được chỗ này?

Cụ Quang Lễ không hiểu sờ gáy, nghĩ đến chỗ Đường Miên Miên vừa đứng, chần chừ đi qua, mở cửa sổ ra cúi đầu nhìn, nhất thời vẻ mặt.

Cô nói là từ lúc vào phòng đã bắt đầu cảm thấy là lạ thế nào, thì ra cô ấy đã tháo rèm cửa sổ xuống, lúc này nó đang bị treo đung đưa ngoài cửa sổ, mà trên bề mặt còn bị mực nước phun lên ba chữ lớn: SOS

Má ơi, đây là người phụ nữ quái quỷ gì đây?

Không ít người dưới lầu liên tục nhìn lên, Cụ Quang Lễ xấu hổ đột nhiên phát hiện, lần này bản thân đã mất mặt quá rồi!

- - - - - - - - - - -

Dịch: Nguyệt

Biên tập: Anna

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 29/4

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnnaNgo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 209

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.