Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai dám

Phiên bản Dịch · 1898 chữ

Chương 30: Ai dám

Lúc Đường Miên Miên ăn cơm trưa bất ngờ nhìn thấy Thôi Giác, càng bất ngờ hơn nữa, người đàn ông lúc nãy thế mà cũng ở đây:

  • Xin chào, tôi tên Cù Quang Lẫm! Cô có thể gọi tôi là đại ca.

    Cù Quang Lẫm hữu nghị ném cành ô liu cho Đường Miên Miên trước, Đường Miên Miên làm sao dám lỗ mãng, dù sao Thôi Giác đã xuất hiện ở đây, hơn nữa họ còn ngang vai ngang vế cùng ngồi ăn cơm, hẳn thân phận người này cũng không đơn giản, thế là rất nể mặt lập tức đưa tay đón lấy:

Xin chào, Đường Miên Miên.

Thế nhưng gì đó liên quan tới cách gọi “Đại ca” thì Đường Miên Miên không dám tùy ý lỗ mãng gọi bậy.

Miên Miên? Ha ha, cái tên thật đáng yêu.

Cù Quang Lẫm mặc dù dáng dấp khôi ngô cao lớn, cơ thể cao gần một mét chín đứng đó đã làm người ta vô cùng áp lực, thế nhưng ngũ quan lại cực kỳ đoan chính, nếu như không phải mặt quá lớn, hẳn đã là là một soái ca tuyệt đỉnh, dù vậy mặt mũi thế này cũng đã là một người đàn ông vô cùng có sức hút.

Đường Miên Miên hiếm khi được người khác khen ngợi, cho dù cái được khen là tên gọi, mặt cũng đỏ lên:

Cám ơn.

Nếu Đường tiểu thư đã làm việc ở đây, vậy thì cùng ngồi xuống ăn trưa đi?

Cù Quang Lẫm lập tức cảm thấy Đường Miên Miên thật sự đáng yêu, liền đứng dậy lịch thiệp kéo ghế mời Đường Miên Miên cùng ngồi.

Không cần, cô ấy là quản gia, không có đạo lý quản gia ăn cơm cùng chủ nhà.

Thôi Giác nhíu mày, ngồi ở đối diện lạnh lùng nhìn Đường Miên Miên.

Cám ơn Thôi tiên sinh, tôi cũng không có ý nghĩ đó!

Đường Miên Miên không buồn bực chút nào, thè lưỡi, quay người chạy vào phòng bếp hỏi xin người lính nấu cơm một ít đồ ăn, sau đó bưng tới bàn trà nhỏ trong phòng bếp ngồi xuống, bắt đầu thong dong chậm rãi ăn một mình.

  • Chậc chậc chậc.

Cù Quang Lẫm lắc đầu, rất không cam lòng ngồi xuống, vừa nhìn sang chỗ Đường Miên Miên, vừa ai oán nhìn Thôi Giác:

Cậu thật sự không thể cứu nổi, trong quân đội thế này hiếm khi có phụ nữ xuất hiện, cậu còn có thái độ như vậy, cẩn thận độc thân vạn năm.

  • ......

    Bộ dáng trầm mặc và yên tĩnh, chỉ thấy Thôi thượng tá nhanh chóng giấu mặt trong vùng khuất sáng, không thể thấy rõ biểu cảm ngay lúc đó.

    Cù Quang Lẫm bắt đầu rùng mình một cái, nếu không phải âm thanh nhai đồ ăn văng vẳng truyền tới, nếu không phải Đường Miên Miên bên cạnh lúc ăn canh làm thìa chạm bát vang keng keng thì Cù Quang Lẫm thật muốn chạy mất dép, lão tứ quá kinh khủng, quá con mẹ cậu ta kinh khủng á á!

...... Ai dám?

Hồi lâu sau, ngay lúc Cù Quang Lẫm đang ăn mà không biết mùi vị gì Thôi Giác lại nhàn nhạt nói hai chữ như thế, Cù Quang Lẫm lúc đầu không kịp phản ứng càng không hiểu rõ ý tứ, lúc sau hoàn toàn hiểu ra, chiếp —— liền há to miệng, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện đang dương dương tự đắc đang ăn cơm, không tưởng tượng nổi nói:

  • Lão tứ à lão tứ, cậu có thể khoa trương, tự tin thêm chút nữa không?

Lần này Thôi Giác không hề có biểu cảm lo lắng, ngược lại cười nhẹ không nói, Cù Quang Lẫm không nhịn được quay đầu nhìn Đường Miên Miên ngồi bên cửa sổ cười, hắn đã nói mà, theo tình báo, ở chỗ này của lão tứ vậy mà vô duyên vô cớ nhiều thêm một người phụ nữ, còn dời ổ của Đại Bạch ra bên ngoài.

Mặc kệ cô gái này có lai lịch gì, tóm lại là có trò hay để xem.

Cù Quang Lẫm cười đến gật gù đắc ý, vui mừng hớn hở.

*

Đường Miên Miên cơm nước xong xuôi bắt đầu ngủ trưa.

Không biết xảy ra chuyện gì, cô nằm trên ghế sa lon trong phòng choáng váng nặng nề muốn ngủ, dường như rơi vào một giấc mơ lắng đọng nhưng làm sao cũng không nhớ ra, cảm giác rõ ràng là thân thể giãy dụa nên tưởng là bản thân đã tỉnh, còn cho rằng mình thức dậy đã đi vài vòng trong phòng thậm chí xuống lầu uống nước, nhưng bỗng nhiên có suy nghĩ, làm sao mình còn ngủ.

Ảo giác này cứ thế kéo dài đến tận lúc cửa phòng đột ngột bị gõ vang.

Cô Đường, tiểu thư của chúng tôi đã về, Tham mưu trưởng ăn cơm trưa xong đã đi ra ngoài, cho nên...... bây giờ cô có muốn đi gặp tiểu thư một chút không?

Đường Miên Miên lập tức thanh tỉnh, Thôi Giác đi ra ngoài? Làm sao cô không biết? Cuối cùng cô đã ngủ bao lâu?

Đường Miên Miên đỡ trán nặng nề ngồi dậy, quay người nhìn về phía cửa, trầm thấp trả lời:

Tôi sẽ ra gặp cô bé ngay.

Cuối cùng cũng gặp được cô bé mình chờ mong đã lâu, mặc dù còn không biết con bé sẽ có tính cách thế nào, có lẽ là kiêu căng, có lẽ là đáng yêu, có lẽ giống ba ba của nó âm tình bất định với cô, nhưng Đường Miên Miên cũng sẽ không tiếp tục e ngại, trong phần chờ mong này cũng có mấy phần là hiếu kì, người đàn ông như Thôi Giác...... con gái của anh ta, sẽ có kiểu dáng điệu gì?

Đường Miên Miên nghĩ vậy liền lập tức từ ghế salon đứng lên, do mạnh mẽ đứng dậy nên đầu lại choáng váng một đợt, thế là dùng sức lắc đầu, gáy đau đớn nặng nề, Đường Miên Miên đỡ trán nghĩ, chẳng lẽ do ngủ quá lâu?

Mắt nhìn thời gian, vậy mà thật sự đã bốn giờ, cô ngủ lâu đến vậy.

Thế là đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, cuối cùng mới mở cửa xuống lầu.

Đại Bạch, Đại Bạch, em nói cho chị, ai bắt nạt em? Đại Bạch...... Em nhìn chị đi, Đại Bạch...... Đại Bạch...... Hu hu, Đại Bạch xấu xa không để ý tới chị mà......

Còn chưa xuống lầu, Đường Miên Miên đã nghe được một trận khóc lóc ai oán kể lể, trong lòng lập tức có sương mù trắng xoá thổi qua, nghĩ, thôi xong, nếu Thôi tiểu thư này thích Đại Bạch, có thể ai oán tức giận phát đến người mình không? Dù sao cũng là mình không chào đón Đại Bạch.

Dù vậy, Đường Miên Muên vẫn cố hết sức cách Đại Bạch xa một chút, có thể nói là đứng ở đầu bậc thang dán vào tay vịn, nhìn qua cục thịt màu hồng và cục thịt màu trắng bên cạnh ghế sô pha từ xa.

Chào con?

Đường Miên Miên mở miệng trước nhưng cục thịt màu hồng không biết là thật sự không nghe thấy hay là không muốn nghe thấy lời Đường Miên Miên, chỉ ngồi dưới đất ôm đầu Đại Bạch, cũng không nghiêng đầu lại.

Đường Miên Miên ho khan một tiếng:

Cái đó...... chào con, dì là quản gia mới tới, dì tên Đường Miên Miên. Rất vui được biết con.

Lần này, theo tiếng gọi hơi lớn của Đường Miên Miên, bóng dáng màu hồng kia rốt cục cũng nghiêng đầu nhìn về phía Đường Miên Miên.

Cô bé thật đáng yêu, thật xinh đẹp.

Đường Miên Miên đã từng gặp không ít bé gái đáng yêu, dù là xem trên tạp chí , gặp trên đường hay là trông thấy từ những chỗ khác cũng chưa từng có ai xinh đẹp như cô bé trước mắt. Ngũ quan trên khuôn mặt hình quả trứng nhỏ nhắn cho dù là mắt mũi, hay là lông mày, môi, cằm, không một chỗ nào không xinh đẹp hoàn mỹ, chiếc váy màu hồng chỉ làm tôn lên làn da trắng như tuyết thêm đẹp mắt, một bé gái sáng long lanh như thế, hẳn ai gặp cũng sẽ vô cùng yêu thích.

Nhưng cô bé...... sẽ thích mình chứ?

Dì là......quản gia mới tới sao?

Thôi Quả Quả ngồi dưới đất, mở to đôi mắt sáng nhìn Đường Miên Miên hỏi, giọng nói non nớt đáng yêu như âm thanh thiên nhiên.

Ừ, dì là quản gia mới, dì tên Đường Miên Miên.

Con tên Thôi Quả Quả.

Thôi Quả Quả lập tức từ dưới đất đứng lên, thân thể còn chưa cao tới một mét nhoáng cái lao về phía Đường Miên Miên, Đường Miên Miên bị bất ngờ, phịch một cái bị Thôi Quả Quả đẩy ngã xuống đất. Mà phía sau Đường Miên Miên là cầu thang, Đường Miên Miên vì không muốn Thôi Quả Quả bị thương nên không hề tránh, chịu cả người cô bé nhào tới, thế là cả lưng đều làm đệm ở bậc thang đau rát.

Bọn họ nói, là dì mới tới sợ chó, cho nên mới nhốt Đại Bạch ở bên ngoài, phải không?

Thôi Quả Quả vẻ mặt manh manh ( kiểu dễ thương), đôi mắt non nớt ngập nước và cái miệng nhỏ nhỏ đỏ hồng ngay trước mặt Đường Miên Miên, vấn đề này làm cho Đường Miên Miên đột nhiên không thể trả lời được.

Nếu trả lời phải...... có thể làm tổn thương tâm hồn cô bé không?

Thế nhưng nếu trả lời không phải...... chính cô sẽ thương tâm đó.

Quả Quả à...... Dì không thể vì lấy lòng con mà lừa con, dì thật sự sợ chó, nhưng nhốt nó ở bên ngoài là ý của ba con! Chỉ cần Đại Bạch không tới gần dì, dì...... không có bất kỳ ý kiến gì với nó.

Dù lưng Đường Miên Miên đang đau nhức nhưng ôm Quả Quả trong ngực, đầu quả tim không nhịn được mà dịu dàng.

Thôi Quả Quả lúc này đã ngây người, nhìn chằm chằm Đường Miên Miên hồi lâu, tận đến khi trong lòng Đường Miên Miên phát run một trận, Thôi Quả Quả nhếch miệng cười xán lạn:

Chị thật tốt! Vậy sau này em có thể để Đại Bạch tản bộ trong phòng không? ( Oh: Con bé thay đổi cảm nhận, có thiện ý nên đổi xưng hô ngay =))) lanh thiệt )

Chuyện này...... con, con cứ đừng để nó đến gần dì......

Thật ra để Đại Bạch qua đêm bên ngoài Đường Miên Miên cũng thấy hổ thẹn không đành lòng.

Uh huh! Em thật thích chị!

Nghe thấy câu này, tim Đường Miên miên trở nên mềm mại, lập tức cười dịu dàng, dù là thời gian sau này phải trải qua cùng Đại Bạch...... Cô, cô, cô cũng chấp nhận rồi.

-----------

Dịch: Oh

Biên tập: Anna

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 25/4

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnnaNgo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 261

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.