Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chờ mong

Phiên bản Dịch · 1960 chữ

- Em định treo trên người tôi bao lâu nữa?

Người đàn ông bất đắc dĩ tựa vào cửa, cúi đầu nhìn cô gái vẫn đang treo trên người dù anh đã buông tay.

Đường Miên Miên cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức hô lên một tiếng, như một cái bánh xe từ trên thân người đàn ông lăn xuống.

- Thật, thật xin lỗi ...... Còn có, cảm, cảm ơn ......

Cô vừa làm cái gì vậy, dùng tư thế đó ôm hắn, còn treo trên người hắn. Xong rồi xong rồi, vừa nãy bên ngoài có nhiều người như vậy ...... không phải đều nhìn thấy chứ!?

Đường Miên Miên lập tức cảm thấy trời đất tối sầm, nhật nguyệt vô quang.

- Khụ......

Thôi Giác không tự chủ ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ quần áo trên người mình:

- Đại Bạch sẽ không tới gần em, về sau thấy nó em cố gắng đừng chạy, em không làm hại nó, nó là sẽ không làm em bị thương. Còn nữa, hôm nay Quả Quả không có ở nhà, ngày mai con bé mới được người đón về, cho nên cơm tối em tự ăn đi, ăn cơm chiều xong sẽ có người dẫn em đi phòng em ở sau này.

- À ...... À!

Đường Miên Miên lập tức gật nhẹ đầu, mặc dù hơi xấu hổ, nhưng trên mặt Thôi Giác lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Người đàn ông giao phó xong quay người mở cửa ra, Đường Miên Miên trông thấy Đại Bạch lập tức bị doạ đến co rụt lại, lui về sau mấy bước, mà Thôi Giác ra cửa nhanh chóng khép lại, lúc cửa đóng Đường Miên Miên thoáng trông thấy cặp mắt uỷ khuất vì không được vào cửa của Đại Bạch......!

Đường Miên Miên cố đè nén cảm giác áy náy trong nội tâm, xoay người rồi mới thở dài một hơi, cuối cùng ...... chỉ còn một mình mình.

Một ngày hỗn loạn này, có phải là cũng trọng yếu kết thúc? Thở dốc một hồi, ngồi xuống ghế sa lon, bây giờ cô mới ngẩng đầu đánh giá căn phòng có phong cách trang trí cực kỳ tự nhiên này, điền viên có gió mát bên cửa sổ dưới bóng cây râm mát và bồn hoa rậm rạp, tủ âm tường màu trắng với phòng bếp rộng rãi, trên bàn ăn nhỏ hình tròn bày một bó hoa và một rổ hoa quả, bên cạnh phòng bếp còn có một cái cửa sổ sát đất, ánh nắng khúc xạ một cách hoàn mĩ vào những cây cỏ phía trên kia, Đường Miên Miên trước giờ không biết, hoá ra còn có một nơi đẹp đến thế, ấm áp tự nhiên đến thế, thoải mái dễ chịu đến thế.

Chung cư của Miên Miên và Chương Hách Nhiên trang trí theo phong cách hiện đại, là kiểu Chương Hách Nhiên thích nhất, cách bài trí lạnh lẽo cứng rắn và thiết kế xa hoa, dù Đường Miên Miên ở hai năm cũng chưa từng có giờ khắc nào tâm tình thư sướng như đang ngồi bây giờ.

Cô thở phào nhẹ nhõm, xem ra, công việc ở một chỗ như thế này cũng chưa hẳn là việc khổ sai.

Hơn nữa, cô bé ở nơi này ...... sẽ đáng yêu, hay là kiêu căng nhỉ? Đường Miên Miên bắt đầu có chút chờ mong giây phút gặp cô bé tên Thôi Quả Quả đó.

Đường Miên Miên ngủ một giấc tỉnh lại đã là chín giờ sáng hôm sau.

Đã rất lâu cô không ngủ đến tự nhiên tỉnh, thế là đi phòng tắm tắm rửa một cái.

Mặc dù cô mang theo thân phận “Quản gia” đến đây làm việc, lại ở một gian phòng vô cùng tốt, không chỉ có phòng tắm riêng còn có bàn đọc sách, ghế sô pha cùng tủ quần áo những thứ đồ dùng bài trí không thể thiếu trong nhà. Ở ban công cạnh giường có một tấm thảm lông nhung đáng yêu, còn có một chậu cây xương rồng cảnh màu lục tô điểm.

Ngồi ở đó đọc sách hay ngẩn người nhất định đều là một chuyện vô cùng tốt đẹp nhỉ?

Tắm rửa xong đi ra, vừa lau tóc vừa nghiêng người ngồi trên ban công nhìn vườn hoa phía dưới, những cảnh vệ kia từng người như đồng hồ đứng đấy hoặc đi tuần tra. Đường Miên Miên không biết tại sao một nơi an toàn như thế này lại cần nhiều cảnh vệ đến vậy, lại tự nhiên có cảm giác an toàn, dù là nhìn những người cầm súng đi lại kia, dù nhìn những người đàn ông dáng người mạnh mẽ kia mà cảm giác hơi áp lực, Đường Miên Miên lại cảm giác mình đã hơi thích ứng với hoàn cảnh mới này rồi.

Thay một áo phông và váy dài Đường Miên Miêm xoã mái tóc còn ướt đi xuống lầu, trên bàn trà nhỏ trong phòng bếp cạnh cửa sổ sát đất còn bày biện bữa sáng phong phú, Đường Miên Miên lập tức ngồi xuống cầm cốc sữa bò uống hai ngụm, đêm qua cô mới biết được, đầu bếp nấu cơm ở chỗ này vậy mà đều là binh lính mặc quân trang, làm đồ ăn cũng tuyệt đối ngon.

Đêm qua Thôi Giác không trở về ăn cơm cùng cô nên Đường Miên Miên một mình thưởng thức một bàn đồ ăn ngon, cuối cùng được cho một cái điện thoại thống nhất sử dụng trong quân đội. Đường Miên Miên nhận lấy xem xét, lại còn là loại có màn hình màu vàng (kiểu cục gạch của nokia đó), công năng sử dụng chỉ có nghe gọi điện thoại hoặc nhắn tin, thế là dứt khoát ném nó vào trong phòng không để ý tới nữa.

Sữa bò tươi mới, sandwich ngon lành, tướng ăn của Đường Miên Miên ăn mặc dù không tính là ưu nhã nhưng cũng khá chậm rãi.

- Đây xem như là cơm trưa, hay là điểm tâm vậy?

Giọng nói trầm thấp vang lên, một thân thể to lớn ngồi xuống vị trí bên cạnh, giống như một tòa núi lớn đổ nghiêng xuống, chuyện này với Đường Miên Miên mà nói là bất ngờ, cô giữ cổ họng mình cố sức ho.

Đường Miên Miên cảm thấy giọng nói này lạ lẫm, ngẩng đầu nhìn lại, là một người đàn ông có dáng người vô cùng khôi ngô cao lớn mà thô cuồng.

- Anh, anh là ai?

Đường Miên Miên ho tới nỗi mặt mày đỏ ửng, mặc dù nhận lấy sữa bò người đàn ông đưa qua lại có chút tức giận hỏi.

- Tôi ......là ......

Người đàn ông cũng không trả lời, cặp mắt nhỏ không tính là hung ác nham hiểm đảo một vòng trên mặt bàn, nhìn thấy một đĩa cà chua bi liền lập tức lấy tay ngắt, vừa ném vào trong miệng vừa nói:

- Tôi thích ăn cà chua bi nhất!

Đường Miên Miên bất đắc dĩ xoay người, biết người này cũng không muốn nói rõ ràng thân phận của bản thân nên cũng không truy hỏi nữa, cô uống hai ngụm hết cốc sữa bò liền đứng lên đi đến bồn rửa cốc và đĩa, làm xong lại quay người đi lên lầu.

- Này! Cô ...... cô không hỏi tôi nữa hả?

Người đàn ông bị vắng vẻ không được đếm xỉa đến ngược lại lớn tiếng gào to, thậm chí mang theo chút ý tứ không cam lòng.

Đường Miên Miên quay đầu giận dữ trừng:

- Tôi cũng không phải rất muốn biết! Cho nên, cần gì phải liên tục truy hỏi!

Nói xong Đường Miên Miên không nể mặt mũi nhanh chân đi lên lầu, cô còn phải cầm quần áo mới thay đi giặt, nhân lúc trước khi làm việc một ngày, cô phải sửa sang một chút cảm xúc cùng thể xác, trạng thái tinh thần thật tốt, dù sao, đây là công việc chứ không phải trò chơi!

Đường Miên Miên vừa rời đi, người đàn ông vốn vẫn còn ngồi trong phòng bếp vừa đút quả cà chua bi vào miệng vừa nhìn theo đầu hành lang không chớp mắt, tận đến khi một cánh cửa nhỏ bên phải phòng bếp bị đẩy ra, Thôi Giác dẫn mấy phó quan đi vào, lúc này mới nhìn thấy người đàn ông trong phòng bếp.

- Tại sao anh lại ở chỗ này!

Thôi Giác nhíu mày một cái rất khẽ, hiển nhiên không dự đoán được sự xuất hiện của người đàn ông này.

- A, lão tứ à, nhà các người sao lại xuất hiện một cô nàng như vậy, thật lợi hại.

Người đàn ông phủi tay, một đĩa cà chua bi vậy mà trong nháy mắt không còn thừa bao nhiêu, đôi mắt sắc bén của Thôi Giác thu lại, thản nhiên nói:

- Đó không phải người anh nên nhớ thương. Cô ấy là tôi mời đến cho Quả Quả ...... làm gia sư, cũng là quản gia của nơi này.

- Ha, ha ha, ha ha ha ...... Lão tứ ......

Thoáng nhìn thấy nét mặt kia của Thôi Giác, người đàn ông khôi ngô cười một trận run rẩy, tận đến khi Thôi Giác nhướng cao đuôi lông mày, lúc này người ông cuối cùng mới dừng run run bắp thịt cả người, dù sao Thôi Giác là kiểu lợi hại tuyệt sắc gì hắn vẫn rõ ràng, không thể gây sự, trêu chọc thì phải chú ý hậu quả.

- Khụ khụ, lần này tôi tới là đưa thiệp mời cho cậu. Thứ tư tuần sau, cũng chính là hai ngày sau, lão nhị làm tiệc đầy tháng cho con gái hắn, chúng ta nhất định phải đi.

- Chuyện này cũng không làm phiền anh tự mình đi một chuyến.

Thôi Giác khẽ cười lạnh, hơi ghé mắt, mấy người đàn ông mặc quân trang phía sau lập tức đứng thẳng lấy tư thế của quân đội chào Thôi Giác, lại chào người đàn ông cách đó không xa một cái, bấy giờ mới xoay người ngay ngắn tạm thời rời đi.

- Đây không phải là do hai tháng không thấy lão tứ của chúng ta nên nhớ sao, nhớ năm đó ở quân khu X lữ đoàn 5x lính đặc chủng quân đoàn 77xx7, chúng ta xưng danh Ngũ chiến ảnh, người đại ca thương nhất chính là cậu đó! Bây giờ lại trời nam đất bắc, ài ...... Nếu không phải tôi, lão đại này nhớ các người, các người chắc chắn không có ai nhớ thương tôi, mấy cái thứ khó chịu các cậu hiện tại đều không có ai có liên lạc! Ai, mặc dù tôi lớn tuổi nhất, nhưng mà tốt xấu gì năm nay tôi cũng mới ba mươi lăm tuổi, vẫn hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở, người gặp người thích như cũ. Cũng bởi vì các cậu, muốn chăm sóc ba đứa nhỏ của các cậu, khiến tôi già trước tuổi thật nhiều, không có người đẹp theo đuổi tôi nữa ......

Nói mấy lời như vậy, mặt Thôi Giác vốn căng cứng cũng không tự chủ thoáng hiện chút biểu lộ nhu hoà, ánh mắt nhạt nhẽo nhìn về phía ngoài cửa sổ phòng bếp, hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lạnh lẽo nói:

- Cù Quang Lẫm, thu lại mớ đa sầu đa cảm với tự luyến của anh đi, đừng có quên, anh là thượng tá không quân!

--------

Dịch: Oh

Biên tập: BảoNhi

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 25/04/2018

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BảoNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật AnnaNgo
Lượt thích 3
Lượt đọc 245

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.