Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẹo

Phiên bản Dịch · 2224 chữ

- Tới đây, dì mang quà đến cho con đây.

Đường Miên Miên từ cầu thang đi lên, cẩn thận nắm bàn tay nhỏ bé trong tay mình, tay lớn dắt tay nhỏ đi lên lầu.

- Quà tặng?

Tiểu nha đầu Thôi Quả Quả dường như được sủng ái mà lo sợ, cái miệng nhỏ nhắn giương lên thành chữ "o", ánh mắt lập tức trở nên thiện lương trong suốt, ôn nhuận.

Đường Miên Miên "ừ" một tiếng, đã lôi kéo Thôi Quả Quả đi lên tầng hai.

- Sau này phòng của dì ở bên trái phòng con, bất cứ lúc nào con cũng có thể tới tìm dì.

Đường Miên Miên vừa dắt Thôi Quả Quả đi về phía trước vừa dịu dàng nói.

- Thật vậy sao? con thật sự có thể đi tìm dì sao? Kể cả khi ngủ, khi ăn sao?

- Ừ, đương nhiên.

Đường Miên Miên vốn thích trẻ con, thậm chí lúc trước trong đầu còn từng có ý niệm làm giáo viên nhà trẻ, tuy rằng sau này gả cho Chương Hách Nhiên trở thành bà chủ, nhưng vẫn luôn thích trẻ con, mà hai năm hôn nhân cùng Chương Hách Nhiên vẫn không có một đứa con, từ đầu đến cuối là một chuyện đáng tiếc. Cô thậm chí còn nghi ngờ bản thân cô không có khả năng mang thai, cho nên, dù ở nơi nào nhìn thấy một đứa nhỏ, trong lòng đều là mềm mại muốn yêu thương.

Huống chi, Thôi Quả Quả lớn lên giống tinh linh, là một đứa nhỏ tính tình cũng mười phần đáng yêu.

- Oh yeah, dì, Quả Quả rất thích dì.

Đường Miên Miên nghe được câu này thật là không biết mệt mỏi, tuy rằng "dì" hai từ này gọi mình có chút non nớt, nhưng là xưng hô này đôi khi cũng đại biểu cho một loại nghề nghiệp, càng có một loại xa cách không hiểu.

Đến phòng của Đường Miên Miên, từ trong vali cô lấy ra một cái hộp sắt đáng yêu, trên hộp là hình Winnie the Pooh, một cái hộp sắt tình yêu, đủ để cho bất kỳ một đứa nhỏ nào đều thích.

Đặt chân ngồi xuống trên thảm dưới đất bên cạnh, Đường Miên Miên lấy tay mở hộp ra, sau đó đưa đến trước mặt Thôi Quả Quả:

- Nha, kẹo! Lúc dì còn nhỏ, thật sự rất thích ăn một loại kẹo có vị hoa quả, là một loại kẹo được bọc bởi một loại giấy gói kẹo có rất nhiều màu sắc, lúc đó thực sự cảm thấy ăn rất ngon, đến bây giờ dì vẫn luôn nhớ tới, đó là một trong những ký ức đẹp nhất khi còn nhỏ. Cho nên, ngày hôm qua lúc ở trên đường cùng mẹ dì, khi dì nghĩ muốn mua cho con một món quà, dì liền mua một món đồ mà dì cảm thấy ngon giống như vậy, dù sao loại kẹo năm đó bây giờ rất khó tìm, lại không biết con có thích hay không.

Vẻ mặt của Thôi Quả Quả dường như là sợ ngây người, ngạc nhiên nhìn Đường Miên Miên lại cúi đầu nhìn mấy hộp kẹo hoa quả đủ loại màu sắc, xcon ra rất ngon miệng.

Đường Miên Miên không biết hóa ra trên mặt của một đứa nhỏ cũng có thể có biểu cảm phong phú như vậy, cô không biết, vì sao mình tặng kẹo. . . . . .con bé rất bất ngờ. Chẳng lẽ không nên tặng kẹo cho trẻ con sao?

- Nhưng mà. . . . . . Quả quả. . . . . .

Thôi Quả Quả cắn ngón tay nhìn mấy hộp kẹo hoa quả trước mặt, ánh mắt lập tức đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu nhăn nhó túm váy của chính mình, rũ vai xuống nói:

- Quả Quả bị sâu răng. . . . . . Tất cả bác trai, chú còn có ba ba . . . . . Thậm chí bà nội, ông nội cũng không cho Quả Quả ăn kẹo rất lâu . . . . . .huhu. . . . . .

Đường Miên Miên kinh ngạc, hóa ra. . . . . . Là như thế này. Bọn họ đều không cho con bé ăn kẹo, cho nên con bé mới như vậy sao?

Trong lòng Đường Miên Miên nhất thời có chút không tiếp thu được nổi, trẻ con muốn ăn kẹo, thích ăn kẹo gần như là một loại thiên tính, tựa như đàn ông thích hút thuốc, phụ nữ thích ăn kcon ly. Theo tuổi tác, có lẽ đồ vật mà bạn thích sẽ thay đổi, nhưng mà trong ký ức của mỗi đứa trẻ, đều nên có một chút ký ức đặc biệt thuộc về mình, sau khi lớn lên nhớ tới cũng cảm nhận được cảm giác ngọt ngào.

- Lại đây.

Đường Miên Miên nhẹ nhàng hít một hơi, đưa tay ra kéo Thôi Quả Quả đến trước mặt mình, để thân hình nhỏ bé ôn thuận của con bé đứng trước mặt cô, cầm lấy một viên kẹo đưa tới trước mặt Thôi Quả Quả cười dịu dàng nói:

- Những cái kẹo này thật ra không có đường. Bởi vì lúc nhỏ dì cũng bị sâu răng, cũng bởi vì không nghe lời ba mẹ cho nên rất đau rất đau, tuy rằng sau đó lại vụng trộm ăn như cũ, nhưng mà cho dù đau cũng rất hạnh phúc. Bây giờ mấy đứa nhỏ các con đều tốt số rồi, có loại kẹo hoa quả này mặc dù ngọt nhưng không chứa đường, đường gỗ, thậm chí còn có cả kẹo ngừa sâu răng đó. Lần sau dì đưa con đi mua có được hay không?

Ban đầu ánh mắt và nụ cười của Thôi Quả Quả còn có chút xa lạ, lúc này liền hoàn toàn sụp đổ, tay gắt gao ôm chặt cổ của Đường Miên Miên không ngừng gật đầu:

- Vâng!

- Cho nên. . . . . . con có thể đáp ứng dì một việc không?

- Cái gì cũng có thể!

Tiểu bằng hữu Thôi Quả Quả hiện tại đã hoàn toàn rơi vào tình hữu nghị của Đường Miên Miên, không nói hai lời liền đáp ứng.

- Cái kia. . . . . con có thể không gọi dì là dì hay không?

Thôi Quả Quả lập tức nhíu chặt lông mày của chính mình, nhìn Đường Miên Miên bằng ánh mắt kỳ quái hỏi:

- Vậy con phải gọi dì bằng cái gì?

- Ừm. . . . . . gọi dì là chị Miên Miên, gọi dì là Miên Miên cũng được, chính là không cần gọi. . . . . . dì, được không?

Đường Miên Miên thừa nhận, cô rất hi vọng, vẫn là để cho Thôi Quả Quả gọi cô là chị, dù sao. . . . . . Không có một người phụ nữ nào sẵn lòng thừa nhận bản thân bị người khác kêu là chị.

Căn bản Thôi Quả Quả không biết sự khác nhau giữa dì và chị, vì thế lập tức cười tủm tỉm đáp ứng, cầm một hộp kẹo ôm chặt lắc mông nhỏ chạy đến thành thục làm tổ trong lòng Đường Miên Miên, cười ha hả nói:

- Quả Quả rất thích, rất thích chị Miên Miên. . . . . .

Đường Miên Miên cũng rất thích Thôi Quả Quả, ôm lấy thân hình đang lay động của Thôi Quả Quả, ánh nắng buổi chiều bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lọt vào trong giường, rơi vàng trên mặt đất.

- Tiểu thư, Thôi tiểu thư, tham mưu trưởng đã trở lại.

Ngoài Đường Miên Miên ra, trong nhà này còn có một người giúp việc, đó chính là mẹ Liễu đã hơn bốn mươi tuổi, mẹ Liễu gõ gõ cửa cung kính đứng ở cạnh cửa thuận tiện nói.

Đường Miên Miên đang cho Thôi Quả Quả ăn cái kẹo thứ ba vừa nghe thấy những lời này, Thôi Quả Quả lập tức “a…………” hít một hơi, vươn tay nhỏ bé tùy tiện lung lay liền từ bên người của Đường Miên Miên đứng dậy, trong miệng còn có một viên kẹo, quay đầu sốt ruột nhìn Đường Miên Miên vội vàng hỏi:

- Chị Miên Miên, ba ba đã về rồi, ba ba đã về rồi —— làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Ba ghét nhất là Quả Quả ăn kẹo . . . . . . huhu. . . . .

Tiểu nha đầu vội vội vàng vàng vừa hỏi vừa ở trong phòng không ngừng đảo quanh, Đường Miên Miên chưa từng biết, hóa ra nha đầu này lại sợ người đàn ông kia như vậy, nhưng thật ra ở phương diện này lại rất giống mình, chính là giờ phút này mình cũng không thể mất mặt mà sợ đến mất hết chí khí, ít nhất. . . . . . ít nhất phải nói cho hắn, ăn kẹo này sẽ không bị sâu răng thêm nha!

- Không có việc gì, chị là chỗ dựa cho em!

Vì thế Đường Miên Miên vạn phần trượng nghĩa đứng lên, nhân tiện vỗ vỗ ngực nhỏ của mình để biểu đạt tâm tình kiên quyết đang dâng trào trong giờ phút này.

Lúc này Thôi Quả Quả mới chậm chạp thở dài một hơi nhẹ nhõm, có vẻ như thật sự tin rồi.

Vì thế một lớn một nhỏ đều nhẹ nhàng hít một hơi, vừa mới xoay người một cái chuẩn bị chung tay chiến đấu, đã nhìn thấy một người đứng ở ngoài cửa.

- Phải không? Tôi thật sự muốn nhìn một chút, em cho con bé chỗ dựa như thế nào.

Thôi Giác thoải mái tựa vào cửa, đã thay đổi quần áo ở nhà, áo thun cotton cổ chữ V màu trắng mềm mại và quần vải cotton, còn đi một đôi dép lê màu trắng, nhất thời làm cho Đường Miên Miên cảm thấy. . . . . . hoàn toàn mới mẻ. Nhưng chưa đến một giây, Đường Miên Miên đã ý thức được, chẳng lẽ. . . . . . Hắn vừa rồi . . . . . Nghe được câu nói kia. . . . . .của mình. . . . . câu nói không thực tế? Cho nên, hắn mới nói một câu làm lá gan nhỏ của cô không cẩn thận mà run rẩy như vậy!?

Thôi Quả Quả vừa nhìn thấy ba ba, mà trong miệng mình còn có kẹo, lập tức chột dạ trốn ở sau lưng Đường Miên Miên, vươn cánh tay nhỏ bé sít sao ôm chặt Đường Miên Miên, mặt gắt gao dán vào mông của Đường Miên Miên, mặt cũng không dám lộ ra ngoài.

Đường Miên Miên xấu hổ một trận, tim đập bang bang, lòng bàn tay khẩn trương đến đổ mồ hôi.

Nhưng mà cô nghĩ, thật sự không thể để đứa nhỏ thất vọng với mình, tuy rằng vừa rồi thực ra cô có thể bảo Thôi Quả Quả nhả viên kẹo kia ra, có lẽ càng bớt đi một ít chuyện.

- Cái đó. . . . . . thật ra, kẹo này. . . . . . Ăn không bị sâu răng. . . . . . Cho nên, cho nên cũng có thể để cho con bé ăn?

Nói xong câu này, Đường Miên Miên lập tức đầu hàng, không chút nghĩ ngợi, cô thua ở khí thế, bởi vì đối mặt với ánh mắt của người đàn ông kia cô căn bản không có cách nào tự tin, kiêu ngạo.

- Vậy em có biết hay không, bất kể là loại kẹo nào, chỉ cần trẻ con ăn sẽ làm giảm cảm giác thèm ăn?

Vẻ mặt Thôi Giác lạnh lùng, không cho Đường Miên Miên nửa phần sắc mặt, mà sau đó thân hình nhỏ bé của Thôi Quả Quả lập tức cứng đờ, biết sự tình có lẽ không ổn rồi.

- Thôi Quả Quả còn không ra đây?

Biểu tình của Thôi Giác nghiêm túc, vừa nói ra lời này, Thôi Quả Quả lập tức buông Đường Miên Miên ra.

Đường Miên Miên cũng không cãi lại được một câu, bởi vì sự thật dường như. . . . . . quả thực là như vậy.

Thôi Quả Quả ngẩng đầu sâu kín liếc mắt một cái nhìn Đường Miên Miên, dùng đôi chân nhỏ bé của mình từng bước từng bước đi về phía cửa, trong lòng Đường Miên Miên rất buồn, vì bản thân không thể làm chỗ dựa cho Thôi Quả Quả, ngày đầu tiên đã không cho con bé một ấn tượng tốt, về sau chỉ sợ cũng sẽ không quá vui vẻ.

Mà giờ phút này cô cũng không nghĩ ra được biện pháp khác, thấy Thôi Quả Quả đi càng xa, trong lòng lại càng lo lắng, lúc này, cảm hoa mắt chóng mặt kia lại càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng cũng không thể kiên trì, "Bính" một tiếng, ngã thẳng xuống đất —— mãi đến lúc này, cô mới có một chút ý thức, có lẽ bản thân bị sốt rồi.

------ Lời nói ngoài của tác giả ------

—— Ngày hôm qua Thôi Quả Quả của ta cuối cùng cũng chính thức lên sân khấu, ta quên cùng mọi người nói chúc mừng, hắc hắc. Hôm nay, tiểu bằng hữu Thôi Quả Quả coi như bị chính thức thu mua bởi một hộp kẹo, thật ra, một hộp kẹo này cũng không phải là lý do thu mua được Thôi Quả Quả, mà là Đường Miên Miên hiểu được tâm tư của trẻ nhỏ, người phụ nữ như vậy, làm gì có đứa nhỏ nào không thích? Huống chi là tiểu thiên sứ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở của chúng ta?

------------------

Dịch: Tử Vũ

Biên tập: BảoNhi

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 28/04/2018

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BảoNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật AnnaNgo
Lượt thích 2
Lượt đọc 272

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.