Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sợ Đại Bạch nhất

Phiên bản Dịch · 1767 chữ

Chương 28: Sợ Đại Bạch nhất

Dòng Land Rover SUV việt dã mặc dù không tính là dòng xe cao cấp nhưng lại rất nổi bật trong dòng việt dã, huống hồ một chiếc Discovery ít nhất cũng 76 vạn, người bình thường cũng rất ít khi mua được, cho dù mua được thì cũng hiếm phái nam nào có thể thật sự xứng với tư thái của xe này, hết lần này tới lần khác người đàn ông lái xe này...... Hắn ngồi ở bảng điều khiển, cầm tay lái, liền thành vương giả trời sinh.

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là, thâm trầm là tự nhiên, yêu nghiệt là bẩm sinh, bá đạo là không gì sánh kịp!?

Đường Miên Miên phiền muộn đấm đấm đầu gối mình, mặc dù rất khinh bỉ mình không có tiền đồ vậy mà lúc nghe được câu nói kia lại á khẩu không trả lời được, lại càng khinh bỉ mình còn có thể có tâm tình như thế đi dò xét người đàn ông này.

Quay đầu miết miệng nhìn ngoài cửa sổ, không chịu được nhớ đến cảnh trong thang máy.

- Ánh mắt thật sự chẳng ra sao cả.

Cho dù ai nghe được câu nói đó thì dù đối phương là chồng trước, coi như người kia thật sự hoàn toàn không còn một xu quan hệ nào với bạn, nhưng như thế cũng là gián tiếp chối bỏ bạn, huống chi người kia đã từng thân mật với bạn sáu năm!

Đường Miên Miên rất muốn nổi giận, rất muốn.

Nhưng mà vừa nghĩ tới tình cảnh của mình, cô bây giờ cũng ở trong ngực người khác, có tư cách gì đi phản bác lời nói của người này? Huống chi, lời hắn nói cũng là sự thật, Chương Hách Nhiên ngoại tình là thật, Chương Hách Nhiên vừa ly hôn đã có “niềm vui mới” cũng là thật, điều này chứng minh tên đàn ông kia thật sự chẳng ra gì, cô phải phản bác như thế nào đây?

Cuối cùng đành xẹp miệng dứt khoát giả câm giả điếc, cho tới tận lúc này, Đường Miên Miên cũng không nói lại Thôi Giác nửa câu.

Mà người đàn ông đang lái xe dường như đã luôn quen với trầm mặc yên tĩnh, hoặc là vốn dĩ không để tâm đến câu nói kia của mình, vui vẻ tự đắc cầm tay lái mở xe của hắn, chỉ để lại cho Đường Miên Miên một sườn mặt lạnh lẽo cứng rắn.

Đường Miên Miên một mình phiền muộn trong chốc lát, dựa vào cửa sổ chậm rãi ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh dậy đã đến vùng ngoại ô trong rừng.

Một cái xóc nảy khiến cô mở mắt, lập tức nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, đã thấy là cánh rừng xanh ngát.

Đi qua phần đường xóc nảy, xe việt dã chạy trên đường lớn rộng rãi, lá cây trải đầy đất và mặt cỏ, hai bên là cây đại thụ che trời, đường lớn xanh mơn mởn như vậy, vào lúc đầu hạ thế này tăng cảm giác mát mẻ lên mấy phần.

Tâm trạng Đường Miên Miên vô cùng thư thái, nhìn ngắm cảnh sắc ngoài cửa xe. Lần trước đến tâm tình vô cùng khẩn trương, không có thời gian cũng không có cảm xúc đi quan sát phong cảnh, hiện tại dù vẫn khẩn trương như cũ nhưng đã thản nhiên nhã nhặn trầm tĩnh đi nhiều, sống ở nơi một như thế này, hẳn là không tệ chút nào? Cách xa ồn ào thực ăn độc hại, cách xa phồn hoa, cách xa đám người, đi vào một nơi hoàn toàn khác biệt.

Xa xa vẫn nhìn thấy tòa nhà màu trắng to lớn kia, lúc này nhìn lại, lại giống như thế ngoại đào nguyên, mặc dù có rất nhiều nhân viên cảnh vệ tuần tra xung quanh, thế nhưng sự tồn tại đặc thù của nó lại làm cho Đường Miên Miên vẫn cảm giác được sự yên tĩnh và đặc biệt.

Xe dừng lại phía xa xa ngoài cổng lớn của vườn hoa, Đường Miên Miên tự mở cửa xe nhảy xuống, cốp xe đằng sau đã mở, Đường Miên Miên lập tức đi ra sau chuẩn bị lấy va li, tay còn chưa vươn ra, đã bị người khác nhanh chân đến lấy xuống trước.

Cầm va li là một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang, khi Thôi Giác xuống xe thực hiện động tác chào đúng tiêu chuẩn quân nhân, trong lòng Đường Miên Miên lập tức nghiêm túc ngưỡng mộ, đã nghe được người quân nhân trẻ tuổi chào Thôi Giác một tiếng vang dội:

- Tham mưu trưởng!

- Mang đồ vào căn phòng ở lầu hai gần bên trái nhất.

Thôi Giác lạnh nhạt đóng cốp rồi khóa xe, với tay kéo Đường Miên Miên đi vào vườn hoa, Đường Miên Miên “Ai” một tiếng, không thể phản kháng, chỉ nghe thấy soái khí sĩ quan ở phía sau lớn tiếng đáp lại vang dội :

- Rõ!

Thế là cái va li nhỏ dễ thương của Đường Miên Miên bị một người đàn ông to lớn mang đi phía cửa hông.

Lúc đó bắp chân của Đường Miên Miên bị thương, nhưng cũng chỉ là bị va phải, một lát sau thì không thấy đau nữa, cho nên cô không rõ vì sao người này còn muốn dắt cô đi. Thất tha thất thểu đi không vững theo sau bước chân lớn của hắn, Đường Miên Miên cũng không dám nhìn những ánh mắt hiếu kì của cảnh vệ.

Bọn họ nhất định đang nghĩ cô là ai nhỉ? Tuyệt đối không nên suy nghĩ nhiều, không nên suy nghĩ nhiều.

Đường Miên Miên không dám ngẩng đầu, tận đến khi đi qua vườn hoa tới cửa trước, lúc này người đàn ông mới buông lỏng cổ tay.

- Gâu ~

Tiếng chó sủa, một bóng dáng màu trắng to lớn đã chạy về phía Đường Miên Miên, Đường Miên Miên hét “Á” một tiếng, nhớ tới con chó ngao Tây Tạng tên Đại Bạch, lập tức bị dọa sắc mặt trắng bệch, không chút suy nghĩ trốn ra phía sau lưng người đàn ông, gắt gao níu phần áo bên hông hắn, bị dọa đến nỗi mắt nhắm chặt run lẩy bẩy.

- Đại Bạch, đi xuống.

Người đàn ông nhỏ giọng nói, bây giờ Đường Miên Miên mới dám mở he hé mắt dò xét tình thế chung quanh, hành động xem xét lại hoàn toàn nguy hiểm, con chó ngao Tây Tạng tên Đại Bạch ghé toàn thân vào người Thôi Giác, mà cái mặt lông xù của nó, giờ phút này đang dụi lên cánh tay của người đàn ông, thở hồng hộc nhìn xoẹt qua Đường Miên Miên, thậm chí ...... thè cả đầu lưỡi tanh hồng hồng ra!

- Á! Cứu mạng!

Đường Miên Miên cao giọng thét lên, quay người muốn chạy, đưa tay về phía cửa vốn vẫn hoàn toàn rộng mở, Đường Miên Miên nhanh chân chạy tới cửa trước, nhưng chó là kiểu động vật thế nào? Thiên tính và bản năng của chó chính là đặc biệt hứng thú với những sinh vật di chuyển nhanh, thế là Đại Bạch nhanh chóng từ trên người chủ nhân rơi xuống, duỗi bốn chân khổng lồ đuổi theo Đường Miên miên.

- Cứu mạng —— Cứu mạng ——

Đường Miên Miên nhìn lại, Đại Bạch vậy mà đuổi theo, lần này dọa Đường Miên Miên sợ run chân suýt nữa ngồi bệt dưới đất, nếu không phải vì mạng nhỏ mà liều mạng chạy về phía trước, đoán chừng Đường Miên Miên đã rơi vào mõm chó.

Cảnh vệ đứng đầy sân nhìn thấy màn này đều thoáng chốc líu lưỡi, từng người ôm súng không biết cuối cùng có nên cứu vị tiểu thư đáng thương này hay không, lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của cấp trên, từng người lại thu hồi suy nghĩ ngo ngoe muốn hành động.

Ai dà, người của cấp trên, không cần bọn họ xen vào làm chuyện bao đồng, dù sao cô ấy hẳn là không tới phiên bọn họ tới cứu đâu?

Đường Miên Miên chạy tận hai vòng mà không gặp được người nào cứu mình, suýt nữa khóc lớn, hít vào một hơi cuối cùng nhìn thấy người đàn ông đang đứng trên bậc thang, liền một mạch chạy qua, không chút suy nghĩ nhảy lên treo người trên cổ người đàn ông, một đôi chân mảnh khảnh gắt gao kẹp lấy chân hắn, khổ sở hô to:

- Cứu tôi với Thôi tiên sinh ——

- Tại sao phải cứu em?

Người đàn ông buồn cười nhìn trên thân treo một con gấu Gola.

- Đây là chó của anh, anh cũng không thể để nó cắn tôi thật chứ!

Đường Miên Miên nghiến răng nghiến lợi hô to, rốt cục không thể nhịn được nữa, hắn sao có thể thấy chết không cứu?

- Em sợ chó tới như vậy?

Người đàn ông nhíu mày, bực mình hỏi:

- Đúng, đúng!

Đường Miên Miên lập tức gật đầu không ngừng.

- Tôi sợ chết ......!

Câu nào cô nói cũng là thật, cả đời cô sợ nhất là chó, nhỏ từ Chihuahua, to đến chó ngao Tây Tạng, không có loại nào không là đối tượng làm cô e ngại.

Người đàn ông mặc dù dở khóc dở cười, nhưng vẫn là ' tốt bụng' đưa tay giữ eo Đường Miên Miên, hơi nghiêng người tránh đi vỗ vào mặt Đại Bạch.

- Đại Bạch, nằm xuống!

Thôi Giác hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm con chó trên đất rốt cục có vẻ sợ hãi một chút.

- Ử ử ......

Trong mắt Đại Bạch hiện lên mấy phần uất ức, trong nháy mắt nằm sấp nằm trên sàn nhà trước cửa.

- Về sau, cách xa cô ấy một chút.

Người đàn ông vẫn nhíu mày, cúi đầu ra lệnh cho nó, nhìn Đường Miên Miên đang run lẩy bẩy trong ngực, bất đắc dĩ nhếch môi, quay người đi vào phòng đưa tay đóng cửa lại, rốt cục nhốt Đường Miên Miên sợ Đại Bạch nhất ở ngoài cửa.

------ Lời ngoài lề ------

—— Lại nói, Đường Miên Miên là thật sự sợ chó, không phải giả nộ, đáng thương Đại Bạch của chúng ta ......

-----------

Dịch: Oh

Biên tập: Anna

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 25/4

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnnaNgo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 260

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.