Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Niềm vui mới"

Phiên bản Dịch · 2023 chữ

Nhưng mà cô không có đủ tiền ......!

Đường Miên Miên hiện tại nghèo rớt mùng tơi, tiền mẹ Đường cho cô không định động tới một đồng nào, cho nên tiền ở đâu ra mà tính đây!?

Đường Miên Miên nháy mắt rũ đầu xuống, ủ dột nhìn chằm chằm chân mình.

- Bây giờ xã hội nam nữ bình đẳng, cho nên ...... nếu như có thể ...... tham mưu trưởng, tôi, chúng ta AA được không ......?

Trong túi cô nhiều lắm chỉ là ba trăm, chỉ đủ trả một nửa thôi, hu hu.

Trên cái mặt khóc tang của Đường Miên Miên viết mấy chữ “Tôi không có tiền” thật to, làm cho người đàn ông rốt cuộc không nhịn được cười cười:

- Nếu không ...... Tôi ứng trước tiền lương cho em nhé?

Đường Miên Miên hung hăng véo bắp đùi mình một cái, trong lòng không nhịn được chửi mát, mẹ kiếp ai nói quân nhân chính là cây giống bảo vệ nhân dân? Rõ ràng còn hợp làm dơi hút máu hơn cả nhà tư bản! Tôi XX cái XX nhà anh!

Mặc dù trong lòng thống hận vô cùng, thậm chí chảy máu đầm đìa, cuối cùng Đường Miên Miên vẫn là không thể không “Ứng trước tiền lương” sau đó đi thanh toán.

Đường Miên Miên trả tiền, vô cùng đáng thương cất kỹ hóa đơn, bước theo sau người đàn ông đang muốn đi ra cửa phòng ăn. Một người phụ nữ ở phía bên trái vốn dĩ đang cách xa mấy mét chẳng biết tại sao bỗng dưng bước nhanh tới, lúc đến trước mặt Đường Miên Miên lại đột nhiên lảo đảo ngã về phía cô.

Với Đường Miên Miên đây tuyệt nhiên là tai hoạ bất ngờ từ trời rơi xuống, cả người ngã xuống đất kêu “Á” một cái, chân trái liền có cảm giác nóng bỏng đau rát.

Bắp chân trái của cô bị đập vào gót chân phải ...... Tôi FUCK, đau chết mất ......!

Đường Miên Miên thường ngày không bao giờ văng tục, hôm nay lại buộc phải bực mình mắng thầm mấy lần, cô đây là gặp vận rủi chết tiệt gì vậy!

Tiếng kêu đau của Đường Miên Miên khiến người đàn ông phía trước bỗng nhiên dừng bước, quay lại thì liền trông thấy thân thể nhỏ bé của Đường Miên Miên bị một người phụ nữ hung ác đè dưới thân, mà đối phương dường như cũng không có động tác gì chứng tỏ muốn đứng lên.

Thôi Giác nhíu mày một cái rất khẽ rồi đưa tay lôi Đường Miên Miên nằm bẹp dí phía dưới dậy, người phụ nữ phía trên thiếu Đường Miên Miên dĩ nhiên hoàn toàn ngã nhào.

- Em không sao chứ?

Thanh âm của Thôi Giác hiếm khi dịu dàng đến thế, làm Đường Miên Miên suýt nữa cảm kích khóc ròng ngay tại chỗ.

- Phía trong bắp chân trái bị đập vào rồi, bây giờ rất tê ......

Đường Miên Miên nói thật, cả người cô gần như đứng không vững, đứng thẳng là đau đến nỗi trán đổ mồ hôi.

Thôi Giác nhíu mày, tay phải đỡ dưới nách phải Đường Miên Miên, để hơn nửa người của Đường Miên Miên tựa trong ngực mình, mà Đường Miên Miên chỉ có chân phải đứng, một nửa trọng lượng cơ thể còn lại không thể không tựa vào ngực người đàn ông cao lớn , mặc dù tư thế hơi bất lịch sự nhưng đó là bộ dáng tốt nhất lúc này rồi.

Một làn hương nhẹ nhàng thong dong tràn đầy thanh nhã xâm nhập vào hơi thở của Đường Miên Miên, cô biết, đây là mùi vị của đàn ông ...... hương vị rất tự nhiên, lại khiến cho người ta vô cùng dễ dàng mê muội. Cho dù bản thân cũng là phụ nữ từng trải, mặt Đường Miên Miên vẫn phiếm hồng, thế nhưng lúc nhìn thấy người phụ nữ nằm dưới đất được người quen kéo lên, lại trở thành hơi biến sắc.

- Lục Tình Tình?

Đường Miên Miên thầm kêu lên, chợt hiểu vừa rồi có lẽ cũng không phải là sự cố ngoài ý muốn, rất có thể là cố ý, cô đã nói làm sao đang đi đường êm đẹp lại bị người ta đụng ngã được!

- Hách Nhiên ...... chân em đau quá à......

Lục Tình Tình không thèm nhìn Đường Miên Miên, quay người đẩy các nhân viên đang dìu cô ta để nhào vào ngực ai đó trong đám người phía sau.

Nghe thấy cái tên này, cơ thể Đường Miên Miên bất giác cứng đờ.

Không ngờ...... nhanh như vậy, đã gặp.

-Hách Nhiên, tay người ta bị đập đỏ lên rồi, chỗ khuỷu tay này cũng bị trầy da, anh nhìn đi, anh nhìn đi ......

Thanh âm của Lục Tình Tình tràn đầy ý tứ nũng nịu, chỉ sợ khiến tất cả đàn ông ở đây không chịu được tâm thần xao xuyến, Đường Miên Miên tìm lại nhịp thở trong chốc lát, lơ đi ánh mắt mãnh liệt của Chương Hách Nhiên đang phóng tới. Cho dù hắn dùng ánh mắt mang theo ý vị gì để đánh giá mình và Thôi Giác, thật sự Đường Miên Miên cũng không ngại.

Hít một hơi nhỏ, nói khẽ với người đàn ông bên cạnh:

- Chúng ta đi thôi.

Người đàn ông dù hơi chững lại, nhưng cũng không dừng chân, vịn Đường Miên Miên quay người muốn mau chóng rời đi.

- Chờ đã! Cô làm tôi bị thương mà lại cứ muốn bỏ đi như thế sao?

Lục Tình Tình ở phía sau cố tình gây sự gọi lớn, Đường Miên Miên lập tức mãnh liệt đảo mắt nhìn lên. Cô cũng không muốn cãi lý với người phụ nữ từ ngày đầu tiên tiến vào thế giới của cô đã vênh váo tự đắc khiến cô khó xử, thế nên chân vẫn tiếp tục nhảy về phía trước. Đâu biết được Lục Tình Tình kia vốn có chủ tâm kiếm chuyện, lại lập tức ở phía sau kêu gào:

- Làm sao, vụng trộm với đàn ông nên chột dạ muốn chạy? Hách Nhiên nhà chúng tôi mới không tiếp tục giữ lại bất cứ cảm tình nào với cô đâu, loại phụ nữ mới ly hôn không đến một ngày đã thông đồng với “niềm vui mới” như cô không xứng đáng!

Chân Đường Miên Miên đã nhảy đến cửa ra vào, quả thực nghe câu này là đủ để cô tức đến hộc máu mà dừng lại.

Hít thở thật sâu ...... Hít thở thật sâu ......

Tục ngữ nói, trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, vạn sự đều phải nhẫn mới có thể xả thân, thành đại sự! Thế nhưng, thời điểm không thể nhịn thêm nữa thì không cần phải nhịn!

Đường Miên Miên mạnh mẽ nhìn lại, hung hăng trừng mắt về phía Lục Tình Tình đang phách lối lại ngầm trào phúng cô.

Lúc này, trong sảnh đã có vô số người chú ý tới chuyện náo nhiệt bên này, Đường Miên Miên vốn cũng không phải kiểu người thích cao giọng, đặc biệt là trong hoàn cảnh nhiều người cô luôn lấy tâm thái không làm người khác chú ý là vạn sự như ý, nhưng hôm nay, cô thực sự bị hai câu của người phụ nữ này bức cho nổi giận!

-Vụng trộm với đàn ông? Rốt cuộc lúc trước là ai vụng trộm với đàn ông của ai? Tôi ít ra vẫn là sau ly hôn mới có “niềm vui mới”. Chính là không nghĩ tới có vài người bất an vu khống, nam chưa ly hôn đã có “niềm vui mới”, nữ thì khi đàn ông còn chưa ly hôn đã vội vã muốn trở thành “niềm vui mới” của người khác! Còn nữa, tôi nghĩ điểm đỏ nháy nháy kia chắc là camera quan sát nhỉ? Nếu như cô Lục đây thật muốn cố tình gây sự không nói lý lẽ khăng khăng cho là tôi đụng phải cô, chúng ta có thể tìm quản lý nhà hàng để xem, cuối cùng là ai đụng tới ai!?

Đường Miên Miên không thở gấp một hơi nào, chậm rãi mà có thứ tự trước sau nói xong câu đó, mặt mũi Lục Tình Tình trắng bệch, mà Chương Hách Nhiên đứng một bên ...... Đường Miên Miên vẫn lướt thoáng qua, sắc mặt của hắn trắng bệch như một tờ giấy mỏng.

Nháy mắt trong lòng cô chỉ có sảng khoái, tiếp sau đó, là vô vị tới vô vị.

Cần gì phải cùng đôi cẩu nam nữ này tranh cãi đúng sai?

- Thôi tiên sinh, xin lỗi ...... làm anh chậm trễ rồi, chúng ta đi thôi.

Đường Miên Miên nghiêng đầu nói thật nhỏ, Thôi Giác cúi đầu nhìn chằm chằm đỉnh đầu Đường Miên Miên, đột nhiên nở nụ cười, duỗi tay, cũng không tiếp tục để cô nhảy lên nhảy xuống vất vả nữa, nhanh chóng ôm cô vào trong ngực, bước từng bước dài đi nhanh ra khỏi nhà hàng.

Từ đầu đến cuối, hai người đàn ông đều chưa hề nói một câu, chỉ có một mình Lục Tình Tình giơ tay giơ chân hát kịch, ngay cả Đường Miên Miên ...... cũng là xem kịch.

- Xưa nay không biết ...... tài ăn nói của cô ấy lại tốt như vậy.

Chương Hách Nhiên trầm giọng than nhẹ, đúng thật có mấy phần cười khổ. Lục Tình Tình ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Chương Hách Nhiên:

- Cô ta nhục nhã em anh cũng không giúp em! Có phải anh vẫn còn yêu cô ta không hay không?

- Tôi lúc trước rốt cuộc coi trọng điểm nào của anh không biết, lại muốn có quan hệ với anh?

Ai không tốt? Hết lần này tới lần khác là người phụ nữ nhìn như thông minh nhưng không có đầu óc này, hết lần này tới lần khác là người phụ nữ ngực to mà không có não này, hết lần này tới lần khác là cái bình hoa này, bây giờ ...... Hắn không có cách nào thoát thân, lại chỉ có thể nhìn người trong lòng chân chính bị tên đàn ông khác ôm đi?

Mà người đàn ông kia ...... là ai!? Không, hắn biết, đó không thể nào là “niềm vui mới” của Đường Miên Miên, cô không phải loại phụ nữ đó.

Nhưng mà vì sao ......nhìn người đàn ông xuất sắc đó, phần không xác định của hắn lại nhiều như vậy…..?

Đường Miên Miên vùng vẫy mấy cái, hai tay bám chặt lấy vai người đàn ông, khẩn trương cực lực nuốt mấy ngụm nước bọt:

- Thôi tiên sinh, anh không cần ôm tôi ......

Cũng không biết được Chương Hách Nhiên ở phía sau nhìn thấy sẽ nghĩ gì, mặc dù mình không quan tâm hắn nghĩ thế nào, nhưng dù sao bọn họ mới ly hôn hai ngày thôi!

- Em không phải nói làm chậm trễ thời gian của tôi sao? Tôi chỉ không muốn tiếp tục trễ nãi nữa thôi.

Mặt Đường Miên Miên đỏ lên, mặc dù đúng là như vậy không sai, mặc dù cô cũng không muốn cứ nhảy lên nhảy xuống như vậy xuống dưới lầu, nhưng mà bị ôm thế này...... thật sự rất xấu hổ.

Dường như là chỉ nghe thấy nhịp tim, nghe thấy tiếng bước chân, bước vào thang máy vẫn không thể an tĩnh lại.

Ngay lúc Đường Miên Miên nghĩ rằng cứ phải xấu hổ như vậy cho đến khi xuống dưới, Thôi Giác lại hỏi một câu:

- Đó là chồng trước của em?

- Vâng ......? Đúng ......

Đường Miên Miên lúc đầu không kịp phản ứng, nhưng sau đó lại cực nhanh phản ứng lại, hơi gật gật đầu.

Người đàn ông liếc Đường Miên Miên, lạnh lùng nói:

- Ánh mắt thật sự chẳng ra sao cả.

-------

Dịch: Oh

Biên tập: BảoNhi

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 25/04/2018

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BảoNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật AnnaNgo
Lượt thích 4
Lượt đọc 250

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.