Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ cảnh sát ra tay

Phiên bản Dịch · 1461 chữ

Bên Lý Kiêu đã tra ra được rất nhiều chuyện, anh ta phát hiện hôm qua lúc Lưu Cường và Vương Hải Ba rời khỏi cửa hàng thực phẩm đã đến khu phát triển, thời gian là bảy giờ năm mươi, lúc tám giờ xuất hiện ở khu vực giám sát tại khu phát triển Thanh Châu, tám giờ mười tiến vào phạm vi khu vực giám sát tại Thanh Châu, mười giờ rưỡi trở lại Thanh Châu lần nữa, lúc đi qua đường Bạch Long Vương Hải Ba đã xuống xe đi bộ về nhà, đúng mười một giờ Lưu Cường lại ra khỏi cửa, lần này anh ta không lái xe mà đổi sang dùng xe máy, sau khi đi xuyên qua thôn Thành Trung thì biến mất không thấy nữa, từ quỹ đạo đường đi của anh ta có thể nhìn ra anh ta muốn đi đến bờ đê ngoại ô.

Đây là một lộ trình cực kỳ bất thường, gần như là đi vòng qua tất cả nơi có camera giám sát, Lưu Cường như đang cố ý né tránh giám sát. Việc này làm người ta rất khó hiểu.

Lý Sa Sa sau khi bị đội cảnh sát hình sự bắt thì giận dữ vô cùng và bắt đầu chửi bậy, không những không hợp tác mà còn lăng mạ nhân viên cảnh sát, bộ dạng thề không bỏ cuộc, ồn ào đòi truy tố cảnh sát.

Giáo sư Lôi thấy không kìm được cô ta nên phái Tô Phỉ ra ngoài.

Thấy Tô Phỉ đi đến, Lý Sa Sa bắt đầu một tràng nói mới, nước bọt văng khắp nơi, Tô Phỉ cũng không nói chuyện mà ngồi đối diện Lý Sa Sa, cứ vậy mà nhìn Lý Sa Sa.

“Cô nhìn cái gì? Đám cảnh sát các người trừ bất tài ra thì có thể làm gì chứ? Chồng tôi chết các người không đi bắt hung thủ mà bắt tôi tới đây làm gì hả? Tôi thấy các người hay là khỏi điều tra gì hết để tôi thừa nhận, không sai, đều là tôi làm, tôi sớm muốn anh ta chết, như thế nào, có phải muốn xử án tử hình cho tôi không? Nào, mấy người đến đây.”

Tô Phỉ vẫn không nói lời nào.

Năm phút sau, Lý Sa Sa mắng đã mỏi miệng rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh.

“Vui không?” Tô Phỉ hỏi.

“Vui cái gì, tôi rất không vui!” Lý Sa Sa lại nhảy cẫng lên.

Tô Phỉ nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút.

“Được, cô cứ tiếp tục, cô cứ mắng, mắng đủ rồi thì chúng ta nói chuyện.”

Nói xong cô ném bút lên bàn dựa lưng vào ghế, bày ra tư thế tôi sẽ phục vụ cô đến cùng.

Dáng vẻ này của cô chọc tức Lý Sa Sa, cô ta tức trừng mắt đến nỗi con ngươi cũng sắp rớt ra, lại tiếp tục mắng người.

Chỉ là lần này cô ta mắng được hai phút thì bị sặc không mắng được nữa.

“Có sao không? Không được thì tôi cho người rót ly nước cho cô thấm giọng rồi mắng tiếp, nếu như cần tôi có thể cho người mua hộp Kim Sang Tử bổ họng cho cô.”

“Hừ, cô nghĩ rằng lấy lòng tôi thì có ích hả, cô cho là tôi không hiểu luật à, mấy cô nhiều lắm chỉ có thể giữ tôi hai mươi bốn giờ.”

Lý Sa Sa ngoẹo đầu nói một cách phách lối.

Tô Phỉ gật đầu một cái, cười nói: “Cô nói rất đúng, có điều cô vừa nhục mạ cảnh sát, chống đối không chịu phối hợp, cái này đã liên quan đến phạm pháp, nhẹ thì tạm giam, nặng thì xử theo tội gây sự vô cớ, tuyên án năm năm trở xuống, cho nên cô cứ tiếp tục.”

Vừa nghe phải ngồi tù Lý Sa Sa có hơi kinh sợ, cô ta bưng ly nước lên uống một hớp, lộ vẻ tức giận hừ một tiếng.

“Được rồi, rốt cuộc các người muốn biết cái gì?”

“Mắng đủ rồi đúng không, vậy thì tốt, nói với chúng tôi một chút về Lưu Cường đi.”

Nhắc đến Lưu Cường, Lý Sa Sa cứ như là mở ra hộp lời, nói không ngừng nghỉ, trong miệng của cô ta thì Lưu Cường là loại đạo đức giả hai mặt, bội tình bạc nghĩa, Lưu Cường có quan hệ mập mờ với nhiều phụ nữ, cuộc sống riêng tư hỗn loạn, nhất là tình nhân nhỏ Tiểu Ngọc kia bị cô ta mắng đến không ra gì.

“Cô biết tin tức của Tiểu Ngọc à?”

“Không biết, hồ ly tinh lẳng lơ cũng chỉ biết lẳng lơ, tên đầu heo Lưu Cường kia nhất định là bị người đàn bà đó hại chết.”

Sau đó Tô Phỉ hỏi rất nhiều vấn đề, Lý Sa Sa trả lời gần hết, cũng chỉ ra rất nhiều chi tiết, có thể thấy ở phương diện tình cảm với Lưu Cường, hai người có mâu thuẫn rất sâu.

Tô Phỉ đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Cô biết Vương Hải Ba không?”

“Biết, không phải là anh em của Lưu Cường à? Tôi đương nhiên biết, gặp mặt cũng nhiều lần, cũng không phải thứ tốt gì, gì vậy, anh ta cũng chết à?”

“Cái này còn chưa biết.”

“Vậy bây giờ tôi có thể đi chưa?” Lý Sa Sa mặt đầy mong đợi hỏi.

“Không được, cô không nghe tôi vừa mới nói à? Cô nhục mạ cảnh sát, tìm cớ gây sự, cô phạm pháp làm sao có thể đi như vậy chứ?” Tô Phỉ bày ra vẻ mặt thành thật nói.

“Không phải, chẳng phải tôi mời vừa phối hợp với cô sao?”

“Đúng vậy, nhưng cô vẫn là phạm pháp mà? Về phần xử lý thế nào thì không phải chuyện của tôi, tôi chỉ biết cô phạm pháp. Mang cô ta đi để cô ta tỉnh táo lại.”

Lý Sa Sa còn không kịp chống cự đã bị hai nữ cảnh sát tiến lên đỡ, Lý Sa Sa luống cuống, vội xin tha.

“Cảnh sát, tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi, lần sau tôi không dám nữa, tôi xin lỗi các người được không?”

“Không cần khách khí thế, tôi cũng không phải loại người hẹp hòi gì, lát nữa ngồi trại tạm giam ngây người là được rồi, ở đây bao ăn bao ở.”

Tô Phỉ xoay người khoát tay tỏ ý tiễn Lý Sa Sa đi thong thả.

Lúc này mọi người đều yên lặng, không tự chủ giơ ngón tay cái lên, không hổ là cao thủ tra hỏi, loại đàn bà như Lý Sa Sa vậy mà xử lý dễ dàng đến thế.

“Chờ chút!”

Nhạc Dương vội vàng chạy tới, trong tay cầm phần báo cáo giám định mới nhất.

“Cô ta vẫn chưa thể đi.” Nhạc Dương đưa báo cáo cho Tô Phỉ.

Lý Sa Sa nhìn tình huống này lập tức cảm thấy kinh hãi.

“Cảnh sát, có phải có người đến bảo lãnh tôi không? Tôi biết là bố tôi sẽ không mặc kệ tôi mà.”

“Cô suy nghĩ nhiều rồi.”

Tô Phỉ giơ báo cáo lên, trong báo cáo là hình ảnh chiếc cờ lê.

“Lý Sa Sa, chúng tôi đã kiểm tra hệ thống phanh xe máy của Lưu Cường, phát hiện đã bị chỉnh sửa, hiệu suất phanh bị giảm nghiêm trọng, mà trên chiếc cờ lê này chúng tôi phát hiện vân tay của cô. Phiền cô giải thích một chút về chuyện này, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Sắc mặt Lý Sa Sa nhanh chóng trắng nhợt, cả người mềm ra như sợi mì, nếu không phải có nữ cảnh sát nhanh tay lẹ mắt đỡ chỉ sợ là đã ngã trên đất.

Rất nhanh Lý Sa Sa đã khai ra, đúng là cô ta đã chỉnh sửa phanh xe máy, khoảng thời gian này cô ta và Lưu Cường đã cãi vã suốt ngày, nên muốn trả thù Lưu Cường, nhưng cô ta cũng không phải là cố ý giết người, chỉ là muốn trả đũa dạy dỗ Lưu Cường một chút.

“Tôi thật sự không phải cố ý, tôi muốn cho anh ta biết màu một chút, loại người này thật không biết xấu hổ, cảnh sát, tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi…”

Lý Sa Sa sợ đến mức bật khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, không giống đang nói dối, nguyên nhân cái chết của Lưu Cường đã làm rõ ràng, nhưng còn một vấn đề, anh ta trở về lấy hành lý vào ban đêm là muốn đi đâu?

Bạn đang đọc PHÒNG TUYẾN TÂM LÝ của Tả Nhĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tudue1810
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.