Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Án trong án

Phiên bản Dịch · 1706 chữ

Trương Lực đưa người đến nhà Lưu Cường để tiến hành điều tra, hàng xóm phản ánh hai người này thường xuyên gây gổ đập vỡ đồ, bọn họ đã báo cảnh sát mấy lần, hai người này đã ầm ĩ đến mức sắp ly dị luôn rồi, tin đồn Lưu Cường nuôi tình nhân bên ngoài làm quan hệ hai người tan vỡ. Trương Lực bước lên gõ cửa phòng.

“Cút ra ngoài, về đây làm gì, cút cho tao!” Trong phòng truyền đến tiếng một phụ nữ gầm rú.

Sau đó là tiếng thứ gì đó ném lên cửa rồi vỡ vụn.

“Mau mở cửa, cảnh sát đây!”

Qua mấy giây, cửa đã được mở ra, Lý Sa Sa vợ Lưu Cường xuất hiện, người phụ nữa mặc bộ đồ ngủ, tóc tai bù xù, mặt đầy vẻ không vui, trong phòng là tình trạng loạn đến không còn vẻ gì, dưới đất đầy đồ vật vỡ bể, tivi cũng có một vết nứt rất lớn, trên bàn trà nhỏ đặt giữa phòng có để một cây kéo và một xấp hình đã cắt nát.

“Chúng tôi là cảnh sát, cô là Lý Sa Sa đúng không?” Mắt Trương Lực quét nhanh khắp phòng, phát hiện phòng này đã lâu không được dọn dẹp, hai người này nhất định là suốt ngày chỉ cãi vã thôi.

“Đúng, có chuyện gì? Có phải anh ta lại cùng con hồ ly tinh kia ra ngoài quậy không?” Lý Sa Sa khoanh tay đứng ở cửa lạnh lùng nhìn Trương Lực.

“Không phải, anh ta đã chết.”

Trương Lực lén nhìn Lý Sa Sa, Lý Sa Sa sửng sốt một chút rồi cười phá lên.

“Chết thật tốt, anh ta nên là chết sớm hơn, quả là ông trời có mắt, ngàn vạn lần đừng kêu tôi nhặt xác cho anh ta, bà đây không rảnh.”

Lý Sa Sa có oán khí cực lớn đối với Lưu Cường, năm đó bố Lý Sa Sa là người phụ trách khu vực cửa hàng 4S, lúc ấy Lưu Cường chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường, nhưng dựa vào mối quan hệ với Lý Sa Sa nên mới lên được chức quản lý. Lý Sa Sa vốn tưởng rằng Lưu Cường là thật lòng yêu mình, không ngờ Lưu Cường chỉ là lợi dụng cô ta, không chỉ đêm không về nhà mà còn bao nuôi một tình nhân tên Tiểu Ngọc bên ngoài, đến nỗi họ tên thật của Tiểu Ngọc mà Lý Sa Sa cũng không biết.

Tối hôm qua hơn mười một giờ Lưu Cường mới trở về nhà, hai người gây gổ kịch liệt, Lý Sa Sa không chỉ ngăn lời chào của Lưu Cường lại còn đoạt lấy chìa khóa xe của anh ta, Lưu Cường mắng mấy câu rồi đi, từ đó về sau hai người cũng không có bất kỳ liên lạc gì.

“Có thể cho chúng tôi vào xem một chút không?” Trương Lực hỏi.

“Vậy không được.”

“Cũng không đến lượt cô quyết định.”

Trương Lực đưa ra lệnh khám xét, vung tay ra hiệu đồng đội bắt đầu lục soát.

“Lúc soát đi, các người muốn lục thế nào thì lục, tôi không có vấn đề gì.” Lý Sa Sa khoanh tay đứng ở cửa, mặt đầy khinh thường nói.

Mặc dù Trương Lực không tìm ra được đầu mối gì ở nhà Lý Sa Sa, nhưng cấp dưới của anh ta phát hiện được trên chiếc Bentley có một ít đất badan và một cây thông, điều kỳ lạ là thiết bị lưu hành trình trên xe cũng bị tháo dỡ.

“Lục soát xong chưa? Lục soát xong thì đi nhanh đi, bà đây còn muốn ngủ.”

“Vậy đành phải để cô thất vọng rồi, chúng tôi tìm thấy một số tình huống cần cô giải thích, phiền bà đi cùng chúng tôi một chuyến.”

Lý Sa Sa nghe lời này liền tức giận.

“Dựa vào cái gì chứ, anh ta chết thì có liên quan gì với tôi hả?”

“Cô không đi thì làm sao chứng minh cô và cái chết của anh ta không có liên quan?”

Mặc dù Lý Sa Sa không đồng ý nhưng vẫn bị cảnh sát nhét vào trong xe.

Một bên khác, Nhạc Dương đi đến cửa hàng 4S, Lưu Cường rất có uy tín trong đám nhân viên ở đó, là một người dễ nói chuyện, người đàn ông đeo kiếng xuất hiện nhiều lần trong xấp hình là tài xế của cửa hàng 4S Vương Hải Ba, hai người quen nhau ở võ đài đấu quyền anh vào hai năm trước, sau đó Lưu Cường giới thiệu Vương Hải Ba vào cửa hàng 4S, quan hệ hai người rất tốt. Tối hôm qua còn có người vỗ vai rủ hai người đi ăn lẩu bên bờ sông.

Theo thường lệ sáng sớm hôm nay Lưu Cường sẽ tổ chức cuộc họp, nhưng đến giờ cũng không đến làm, ngay cả Vương Hải Ba cũng không liên lạc được.

Sau khi thay quần áo xong, Tô Phỉ đến nhà vệ sinh công cộng, lúc này nhà vệ sinh công cộng đầy ấp người đến xem náo nhiệt, không ít người còn cầm điện thoại quay video lại, thậm chí còn livestream hiện trường vụ án, chứng cứ bên ngoài gần như bị đám người này phá hư hết rồi.

Lần này Tô Phỉ có phát hiện mới, cô thấy trong góc có một dấu chân chỉ còn lại một nửa, dấu chân này chắc là bị in bởi giày bảo hộ, mà chỗ nhà vệ sinh công cộng này công nhân làm vệ sinh đều mang giày đi mưa, dấu chân này hiển nhiên không phải của bọn họ lưu lại, công nhân làm vệ sinh còn tiết lộ một chuyện, tấm bạt cũng không phải nằm ở vị trí của thi thể mà là chất trong góc, nói cách khác dấu chân này có thể chính là lúc hung thu xê dịch tấm bạt lưu lại, ngoài ra còn có một cây lau nhà không đặt chung một chỗ theo quy định mà là ngã trên đất.

“Bên Lý Kiêu đã kiểm tra rồi, tối hôm qua Đường Đào vẫn luôn ở nhà, anh ta không có thời gian gây án, con có phát hiện gì không?” Giáo sư Lôi hỏi.

“Đây là một hiện trường đã bị người khác dọn dẹp rồi.”

Tô Phỉ đi tới cửa vừa biểu diễn vừa giảng giải cho mọi người.

“Hung thủ mang thi thể tiến vào từ đây, đặt nạn nhân trên đất dựa vào tường bên phải, sau đó tiến hành hành vi phạm tội, kế đến hung thủ đến bên trái lấy tấm bạt đắp lên người nạn nhân, sau cùng dùng cây lau nhà vệ sinh lại hiện trường từ trong ra ngoài, sau khi lau xong hung thủ ném cây lau nhà vào, khoảng cách quá xa nên cây lau nhà rơi xuống đất, đây cũng là lý do vì sao ban đầu chúng ta chỉ tìm được dấu chân của Đường Đào, không tìm được dấu chân nào khác nên khiến Đường Đào trở thành người có hiềm nghi lớn nhất.”

Phân tích của Tô Phỉ hợp tình hợp lí, giáo sư Lôi hài lòng gật đầu, điều này giống với phán đoán của ông ấy, hiện trường này đã được xử lý, nhưng người này không hề cẩn thận, có chút hấp tấp.

Nói xong, Tô Phỉ đi đến chỗ ben cạnh dấu chân, nói: “Từ hoa văn của đế giày có thể nhìn ra đây là một đôi giày bảo hộ, cỡ giày hẳn là cỡ 38, người mang cỡ giày này vóc dáng sẽ không vượt quá một mét sáu mươi lăm, vóc dáng của một đàn ông lùn.”

Lúc này di động giáo sư Lôi reo lên, ông ấy nghe điện thoại, trên mặt lại lộ ra một tia hưng phấn.

“Tôi nghĩ đã phát hiện được manh mối hiện trường đầu tiên, cách nơi này không xa, chúng ta qua đó nhìn một chút đi.”

Tô Phỉ gật đầu không nói gì, mặc dù ấn tượng của cô đối với Đường Đào không tốt lắm, nhưng sự thật trước mắt chính là như vậy, nhưng điều này chỉ có thể chứng minh Đường Đào không phải hung thủ giết người, lại không thể loại trừ khả năng anh ta là đồng phạm, dù sao anh ta cũng là người vứt bỏ quần áo của Lưu Cường, đây là tội tiêu hủy chứng cứ.

Cách nhà vệ sinh công cộng khoảng một cây số, khu vực bờ sông đã bị cảnh sát đã kéo giới tuyến. Bọn họ đang vớt một chiếc xe máy không bảng số từ dưới sông lên, kính chiếu hậu của xe đã hoàn toàn vỡ vụn, thân xe có nhiều chỗ bị hư hại, bởi vì đập nước được mở nên lúc này mới lộ ra chiếc xe.

Bên bờ sông có một dấu vết bánh xe rất rõ ràng, nhưng không có vết phanh. Nơi trũng xuống của con sông có một cái hố sâu cả thước, trong hố mọc đầy cỏ dại. Từ dấu vết có thể nhìn ra trong lúc lái xe Lưu Cường đã vô tình rơi vào trong hố, thắng xe không kịp nên đã rơi xuống giữa sông. Con sông này mặc dù không sâu nhưng đất phù sa rất dày, khắp nơi là bèo, bốn phía cũng không có đèn đường, lại thêm Lưu Cường có uống rượu, khả năng có thể bò dậy gần như là số không.

Giáo sư Lôi nhìn về phía xa, đây là một đường mòn vô cùng vắng vẻ, đường xá lại không tốt, buổi tối Lưu Cường chạy đến đường này làm gì? Tại sao ông ta không lái xe mà lựa chọn xe gắn máy không biển số?

Vụ án này dường như ngày càng trở nên phức tạp, đây là một vụ án trong chuỗi liên hoàn án, nó như một mớ hỗn độn rối tung lên với nhau, và mọi chuyện trở nên ngày càng phức tạp hơn.

Bạn đang đọc PHÒNG TUYẾN TÂM LÝ của Tả Nhĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tudue1810
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.