Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diễn xuất của Vương Hải Ba

Phiên bản Dịch · 1362 chữ

Hai giờ chiều, Nhạc Dương đem người đến phòng trọ Vương Hải Ba đang ở bắt anh ta lại, lúc bị bắt Vương Hải Ba còn đang ngủ trong nhà, cả người toàn mùi rượu, di động anh ta đã sớm tắt nguồn vì hết pin, đây cũng là nguyên nhân vì sao người khác không liên lạc được với anh ta.

Đối diện với cảnh sát trước mặt, khuôn mặt của Vương Hải Ba đầy vẻ oan ức, tỏ vẻ không hiểu tại sao bọn họ lại bắt anh ta.

“Vương Hải Ba, có phải tối qua anh cùng Lưu Cường ra ngoài uống rượu không?” Nhạc Dương nhìn chằm chằm Vương Hải Ba hỏi.

“Đúng vậy, chúng tôi đi uống rượu với nhau, làm sao vậy?”

“Uống đến khi nào? Ngoại trừ hai người còn ai khác nữa không, sau khi uống xong hai người đã đi đâu?”

“Uống đến mấy giờ tôi cũng không nhớ, chỉ có hai người chúng tôi, uống xong rồi thì chúng tôi đi khu phát triển dạo một vòng, sau đó mỗi người ai về nhà nấy, tôi có hơi nhức đầu không nhớ rõ.”

Đột nhiên Nhạc Dương cao giọng nói: “Lưu Cường đã chết rồi!”

“Hả?”

Vương Hải Ba hơi sửng sốt, vội hỏi ngược lại.

“Anh nói gì? Anh nói anh ấy chết rồi? Anh ấy chết thế nào? Chuyện xảy ra khi nào? Sao đến bây giờ mấy anh mới nói cho tôi chứ, anh Cường chết thế nào?”

Vương Hải Ba tỏ vẻ cực lỳ hoảng hốt xót xa, liên tục hỏi tình huống bây giờ thế nào, Lưu Cường chết như thế nào vân vân, càng hỏi mắt càng đỏ lên.

Tối qua, sau khi trở về phòng trọ Vương Hải Ba chưa từng rời đi, chuyện này đã được chủ nhà chứng thật, trong camera giám sát cũng xác thực anh ta chưa từng rời khỏi nhà sau khi về.

“Sao lại như thế, lúc anh ấy ăn cơm với tôi còn tốt lắm mà, làm sao lại chết như vậy? Tôi không tin, các người gạt tôi có phải không?”

Vương Hải Ba dùng sức xoa đầu, vẻ mặt như đưa đám, vô cùng đau lòng, thậm chí còn bắt đầu khóc lóc kể lể.

“Anh Cường như anh em ruột của tôi vậy, tôi với anh ấy có ơn gặp mặt, lúc ấy nếu không nhờ anh ấy thì chỉ sợ tôi đã sớm chết đói rồi, đều tại tôi, nếu chúng tôi không uống rượu với nhau thì đã không có chuyện gì, anh ấy uống rượu nên tôi cũng có khuyên anh ấy đừng lái xe, vậy mà anh ấy không tin.”

“Hai người đi khu phát triển làm gì?”

“Đi dạo chơi, các người cũng không phải không biết chỗ đó rất xấu, ngoại trừ đường sá thì còn có thể làm gì? Thế nào, tôi làm thế cũng phạm pháp à? Không phải các người hoài nghi tôi giết Lưu Cường đấy chứ? Các người đi hỏi thăm đi, quan hệ của tôi và anh ấy luôn rất tốt.”

Trong phòng giám sát, giáo sư Lôi khoanh tay nhìn chằm chằm từng cử động của Vương Hải Ba, phản ứng của anh ta hình như có hơi quá khích, nhất là con mắt đang đỏ lên, cảm giác như đang giả vờ vậy, anh ta hẳn còn giấu bí mật gì đó.

Lúc này Lý Kiêu đưa tin mới nhất cho Nhạc Dương, tối hôm qua Vương Hải Ba đã gọi cho Lưu Cường hai lần, một lần vào lúc một giờ rưỡi, một lần vào khoảng ba giờ.

“Tối qua sau khi về nhà thì anh làm gì?” Nhạc Dương hỏi.

“Ngủ, tôi uống rất nhiều nên về thì ngủ thôi, các người không đến bắt tôi tôi còn không biết trời sáng nữa là.”

“Anh chắc chắn anh không làm gì hết? Anh suy nghĩ kỹ một chút, có làm chuyện gì khác không?”

“Thật sự không có mà.”

“Không có? Anh chắc chắn là không có sao? Đừng nói tôi không nhắc anh, tự anh nói thì tính là anh lập công, nếu như bị chúng tôi tra được thì hậu quả anh tự biết.”

Nhạc Dương nâng giọng hỏi liên tiếp mấy câu hỏi, cứ như pháo liên thanh vậy.

“Thật sự không có.”

“Không có thật sao? Lịch sử trong di động Lưu Cường cho thấy anh đã gọi cho anh ta hai cuộc vào lúc khuya và rạng sáng, đã trễ thế anh gọi điện thoại để làm gì? Không phải anh nói anh không làm gì hết sao? Không phải anh nói anh đang ngủ à? Hay là gọi điện cho anh ta trong mơ? Đừng nói là anh mộng du à.”

Lời nói dối bị vạch trần, trên mặt Vương Hải Ba lộ ra vẻ kinh hoàng.

“Tôi… Tôi thật sự quên mất, anh uống miếng nước đi, có thể tôi đã gọi cho anh ấy, tôi không nhớ nữa.”

Nhạc Dương hừ lạnh một tiếng, nói: “Không nhớ sao? Tôi thấy là anh cố ý giấu giếm, tôi đã tra qua hồ sơ cá nhân của anh, anh thích đánh bạc, mà mỗi lần đặt cược cũng rất lớn, mấy ông chủ kế cửa hàng 4S của anh đều biết, tháng trước anh thua liên tục hơn mấy ngàn. Chắc là thế này, Lưu Cường và vợ anh ta có mâu thuẫn về vấn đề tình cảm. Vợ anh ta cũng chính là Lý Sa Sa muốn bỏ Lưu Cường, vì thế nên đã tìm đến anh, hai người cũng đã đạt được thỏa thuận, cô ta bỏ tiền còn anh làm việc. Tối hôm qua anh cố ý chuốc say Lưu Cường, sau đó để anh ta lái xe trên bờ đê, anh đã sớm biết bờ đê kia có hố, biết anh ta uống nhiều rồi đi con đường đó nhất định sẽ xảy ra chuyện đúng không? Anh dùng phương thức này hại chết anh ta, mà anh gọi điện thoại cho anh ta là vì để chắc chắn anh ta chết chưa, vì anh không có trực tiếp tham dự nên anh không có thời gian gây án, bề ngoài thì đây là một vụ tai nạn. Sau khi nhiều lần xác định Lưu Cường đã chết, anh lại uống mấy chai rượu, rồi tiếp tục ngủ, chờ cảnh sát đến bắt anh, như vậy anh uống nhiều rượu rồi lăn ra ngủ cũng không ai hoài nghi, Vương Hải Ba, anh vẫn chưa chịu thành thật à?”

Vương Hải Ba kinh ngạc, rùng mình một cái, mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Tôi… tôi không có. Anh đừng vu hãm tôi, chứng cứ đâu, anh có chứng cứ không?” Vương Hải Ba lớn tiếng phản bác.

Từ biển hiện của Vương Hải Ba có thể nhìn ra người này nhất định có vấn đề, anh ta nhất định là đang che giấu một số chuyện, tối hôm qua bọn họ hẳn là không chỉ đơn giản là đi dạo như vậy.

“Lúc trước, chúng tôi tìm thấy trên xe có một ít đất badan và một cây lá thông, mà giày của anh cũng có đất như thế, nói, hai người rốt cuộc đã đi đâu tối qua, nói cụ thể!”

Nhạc Dương thừa thắng tiếp tục truy kích hỏi liên tục, giáo sư Lôi cũng đã xem qua đống đất đó, nói rằng đó là đất thô, nghĩa là đất nguyên thủy chưa bị con người trộn lên, trong đất còn có mấy cành lá khô đang héo úa. Kết hợp thêm việc xung quanh khu phát triển có rất nhiều cây lá thông, giáo sư cho rằng tối hôm qua hai người chắc chắn đã làm gì đó ở rừng cây. Hai người hơn nửa đêm chạy vào rừng cây gặp mặt làm cái gì chứ?

Điều này vô cùng khả nghi.

Tay Vương Hải Ba càng ngày càng run, anh ta cắn môi, cho dù Nhạc Dương hỏi thế nào cũng không mở miệng, rõ ràng là quyết định có chết cũng không nói.

Bạn đang đọc PHÒNG TUYẾN TÂM LÝ của Tả Nhĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tudue1810
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.