Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trị Thương

Tiểu thuyết gốc · 4426 chữ

Nghe nữ tinh linh bên cạnh lay gọi, hắn giật mình tỉnh táo lại. Thầm than trong lòng về vẻ đẹp của Yên Nhiên công chúa, thử hỏi trên thế gian có bao nhiêu người có thể cưỡng lại trước vẻ đẹp của nàng.

Đang ngồi đùa nghịch đóa sen, nghe động tĩnh, Yên Nhiên công chúa quay người lại phát hiện hắn đã đến. Ưu nhã ra lệnh cho nữ tinh linh kia rời khỏi, nàng mời hắn đến ngôi nhà nhỏ, sau đó ngồi xuống đối diện.

Đối diện với một tinh linh vô cùng xinh đẹp và cao quý như nàng làm cho hắn hơi bối rối, để dời sự chú ý, hắn nhìn nàng hỏi : “Không biết công chúa mời ta đến đây có việc gì?”

Rót cho hắn một ly trà, sau đó Yên Nhiên công chúa nhìn hắn hỏi : “ Dạ Nguyên, lúc chiều khi ngươi trị thương cho tứ trưởng lão làm cho vết thương của ngài ấy nhanh chóng lành lại, đó có phải là cao cấp Nhũ Quang thuật không?”

Hắn hơi trầm ngâm nói : “Nói thật , ta cũng không biết Nhũ Quang thuật như thế nào? Đây là pháp thuật trị liệu của tổ tiên truyền lại. Tại sao nàng lại hỏi vấn đề này?”

Yên Nhiên công chúa đột nhiên đứng lên, cúi đầu hành lễ với hắn một cái, sau đó nói : “ Dạ Nguyên, tuy chúng ta chỉ gặp nhau có một ngày, nhưng ta tin tưởng ngươi là người tốt. Ta có một việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ, việc này rất trọng đại, tuyệt đối không thể tiết lộ với bất cứ người nào”.

Thấy nàng hành lễ trịnh trọng như vậy nên hắn biết việc nàng sắp nhờ rất quan trọng nên hắn hơi do dự trả lời : “ Được, ta có thể giúp nàng, nhưng nếu việc nàng cần ta làm nằm ngoài khả năng của ta thì ta cũng đành chịu,lúc đó mong nàng đừng trách”.

Nghe hắn đồng ý giúp đỡ, Yên Nhiên công chúa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút buồn cười, tên Dạ Nguyên này tính tình thật giảo hoạt, đã đồng ý giúp đỡ nhưng cũng không quên chừa đường lui cho mình.

Nàng nhìn hắn nói : “ Lúc chiều ngươi cũng đã nghe đại trưởng lão nói qua, mẫu hậu của ta bị Thủy Yêu hoàng đánh lén phải tự phong mình rơi vào trạng thái chết giả để ngăn độc tố lan tỏa. Chuyện ta cần nhờ là mong ngươi chữa trị vết thương cho mẫu hậu, giải độc cho người. Ngoài ra chuyện này trừ ta và ngươi tuyệt đối không được để cho ai biết”.

Chỉ nàng và hắn biết? Ngay cả tứ đại trưởng lão cũng không tiết lộ? chẳng lẽ nàng nghi ngờ bọn họ. Nghĩ vậy hắn liền hỏi : “Tại sao lại không thể tiết lộ việc giải độc cho nữ vương với những người khác?”

Như hiểu được suy nghĩ của hắn, nàng nhẹ nhàng nói : “Ngươi đừng hiểu lầm, tứ đại trưởng lão đối với tinh linh tộc là tuyệt đối trung thành, nhưng việc này rất quan trọng, một khi tiết lộ phong phanh ra ngoài sẽ tạo nên ảnh hưởng rất lớn. Trước khi mẫu hậu tự phong mình, người đã truyền ra ngoài là vết thương đã bình phục, nhân họa đắc phúc , sắp đột phá cảnh giới nên cần bế quan một thời gian. Mẫu hậu ta là một thất tinh pháp hoàng, nên tin tức người sắp đột phá tạo nên tạo ra sự chấn nhiếp đối với Hắc ma, cũng như thú nhân tộc. Một khi để lộ việc người phải bế quan tự phong, không có pháp hoàng tọa trấn, tứ tộc nhất định sẽ không kiêng kị mà cường thế tấn công vào đây. Nếu kết giới không bị phá hổng một lỗ thì ta cũng không lo lắng, nhưng với tình hình hiện giờ thì…” nói đến đây nàng thở dài một hơi.

Nghe nàng giải thích hắn cũng hiểu được nguyên nhân, thì ra nàng lo sợ một khi không thể trị khỏi cho tinh linh nữ vương sẽ làm cho mọi người rơi vào trạng thái lo lắng cực độ, lúc này mặc dù nữ vương bị thương nhưng vẫn còn sức ảnh hưởng với ngoại tộc cũng như là chỗ dựa tinh thần lớn nhất với tinh linh tộc, một khi chỗ dựa này mất đi thì hậu quả thật vô cùng nghiêm trọng. Đồng thời hắn cũng biết được áp lực mà Yên Nhiên công chúa phải gánh là lớn bao nhiêu. Trong lòng hắn lúc này nảy sinh một cỗ kính ý với nàng, hắn nói : “Nàng hãy dẫn ta đi xem vết thương của nữ vương, thú thật tuy pháp thuật trị liệu của ta có thể khôi phục vết thương, nhưng việc có giải được độc tố hay không thì ta không chắc lắm”.

“Đa tạ, ngươi mau đi theo ta”. Yên Nhiên công chúa nói xong, liền dẫn hắn đến chỗ tinh linh nữ vương.

Theo chân Yên Nhiên công chúa đi sâu vào cung điện, nàng dẫn hắn xuống một mật đạo, hai bên thông đạo đều được khảm dạ minh châu sáng chói. Hắn nhìn những viên minh châu mà lòng vô cùng cảm thán trước sự giàu có của tinh linh tộc. Nếu như ở trái đất mà có một viên như thế này, bán ra chắc chắn sẽ thu được một số tiền cực kỳ lớn. Còn ở nơi này minh châu có giá trị hay không thì hắn không biết, nhưng vẻ đẹp thì không thể bàn cãi.

Thấy hai mắt lấp lánh ánh sao của hắn nhìn những viên dạ minh châu, Yên Nhiên công chúa nói : “Nếu ngươi thích thì khi ra ngoài ta sẽ tặng ngươi một ít, những viên minh châu này là vật phẩm của những tộc khác mang đến . Họ trao đổi từ những tộc ở đông hải, sau đó lại đem những vật phẩm quý giá của Đông hải để trao đổi bách hoa nhưỡng cũng như những sản vật quý hiếm khác của chúng ta”.

“Được, lúc ra ngoài nàng cho ta mười nghìn viên là được, ta không tham lam đâu, nhiều hơn một viên ta cũng không lấy” hắn lau nước miếng nói.

Nghe hắn nói làm Yên Nhiên công chúa xém chút nữa vấp ngã. Mười nghìn viên? Đem bán nàng chưa chắc đổi được nhiều như vậy? Lúc đầu nàng còn tưởng hắn là người thành thật, xém chút nữa đã lầm. Nhưng đã hứa thì phải giữ lời, nàng quay sang nhìn hắn nói : “Mười nghìn viên thì không thể được , chúng ta không có nhiều như vậy, trong điện chỉ còn hơn ba mươi viên mà thôi, ra ngoài ta sẽ đưa hết cho ngươi. Ngươi đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, ngoài minh châu, chúng ta sẽ lấy những vật liệu quý hiếm khác thay thế đưa cho ngươi xem như báo đáp”.

Không ngờ hắn chỉ nói đùa một câu mà nàng lại tưởng thật. Thấy nàng trả lời nghiêm túc như vậy, hắn cười để lộ hai chiếc răng nanh nói : “Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi, nàng không tưởng là thật chứ? Chúng ta là bằng hữu, sao ta có thể lấy tài nguyên của tộc nàng được. Nhưng mà nếu nàng đã có lòng như vậy thì lát nữa khi ra ngoài, nàng tặng cho ta vài chục nghìn gốc linh thảo, trăm cân bách hoa nhưỡng, ba mươi viên dạ minh châu, một vạn viên Tử Tinh thạch là được rồi. Ta sẽ miễn cưỡng nhận lấy để không phụ lòng nàng”.

Câu đầu của hắn nghe còn được , nghe tiếp câu sau , tính cách trầm ổn như Yên Nhiên công chúa cũng muốn ra tay đạp cho hắn một cái, người đâu mà vô sỉ vậy? vô sỉ đến thế là cùng. Nàng hừ một tiếng , quay đầu đi không thèm nói chuyện với hắn.

Thấy nàng tức giận, hắn cười ha ha đi theo phía sau. Không biết tại sao nhưng hắn rất thích nhìn thái độ tức giận của nàng , có lẽ lúc nàng tức giận mới khiến cho hắn không có cảm giác lạnh lùng cao quý của một công chúa.

Cuối thông đạo là một cánh cửa đá rất to và chắc chắn. Yên Nhiên công chúa đến trước cửa đá, đặt tay vào vòng tròn trên cửa, sau đó niệm một tràng chú ngữ, niệm xong cánh cửa từ từ mở ra.

Đây là một gian phòng khá rộng rãi được chế tạo từ băng, mọi vật dùng điều từ băng mà làm ra. Giữa gian phòng một chiếc giường nhỏ được chạm trổ rất tinh tế, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Không biết nó được tạo từ loại băng gì nhưng đến gần cho hắn cảm giác vô cùng lạnh giá và thanh tĩnh, đứng gần tâm thần hắn cảm thấy vô cùng thoải mái và nhẹ nhàng. Trên giường là một nữ tinh linh vô cùng xinh đẹp đang nhắm hai mắt giống như đang ngủ, nét mặt có tám , chín phần giống với Yên Nhiên công chúa, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhiều hơn nàng một nét phong tình , mị diễm.

Nhìn người đang ngủ say trên giường, hắn quay sang hỏi Yên Nhiên công chúa : “Nàng nói đưa ta đến chữa trị cho mẫu thân của nàng mà, sao lại đưa đến chỗ tỷ tỷ của nàng, chẳng lẽ nàng ta cũng bị trúng độc?”.

Tỷ tỷ? Yên Nhiên công chúa mê hoặc một chút, sau đó nàng chợt tỉnh ngộ. Người hắn đang nói tỷ tỷ nàng là người đang nằm trên giường.

Nàng dở khóc dở cười nhìn hắn nói : “Đây không phải là tỷ tỷ mà là mẫu hậu ta”.

“Cái gì? Nàng nói đây là mẫu hậu nàng?”hắn trợn tròn mắt hỏi.

“Đúng vậy”.

“Thật đúng là mẫu hậu của nàng?”

“Đúng” !

“Nàng đúng là con ruột của nàng ấy ?”

Đúng!

“Nàng ta vậy mà là mẫu hậu của nàng, là Tinh linh nữ vương, thất tinh pháp hoàng?”

“Không sai!”

“Nàng chắc chắn đây là mẫu hậu ruột của nàng chứ?”

“Nếu ngươi hỏi một câu nữa thì ta sẽ cắt lưỡi của ngươi, sau đó giết ngươi ngay lập tức!”

Yên Nhiên công chúa thật muốn đem tên này đạp cho mấy cái, nàng đã nói rõ ràng đây là mẫu hậu của mình, mà hắn cứ dây dưa nghi ngờ.

Khanh hắn cũng ngạc nhiên khôn siết. Lúc đầu hắn nghĩ tinh linh nữ vương là một mỹ phụ trung niên, không ngờ nhìn nàng trẻ trung như vậy, nếu nhìn sơ thì người ta chắc chắn sẽ nghĩ nàng là tỷ muội chứ không phải là mẫu thân của Yên Nhiên công chúa, không ngờ trú nhan thuật của tinh linh nữ vương lợi hại như vậy.Thầm nghĩ nếu có cơ hội hắn cũng muốn thỉnh giáo nàng ta về thuật này một chút.

Gạt bỏ tạp niệm sang một bên, hắn đến gần chỗ nữ vương đang nằm. Khuôn mặt hơi nhợt nhạt một chút, hai mắt nhắm nghiền, đáng chú ý nhất là có một đường chỉ xanh và dài chạy từ tay đến tận chiếc cổ thon của nàng.

Nhíu mày nhìn đường chỉ xanh, nếu nhìn kỹ thì giữa màu xanh đó có một đường màu đen như sợi chỉ, nhưng chính sợi chỉ màu đen đó là tác nhân chính gây ra vết thương. Trầm ngâm một chút, hắn nhìn Yên Nhiên công chúa nói : “Loại độc này ta chưa từng gặp bao giờ, nên ta không thể nhận biết nó là gì ,( trong lòng hắn cũng thầm nghĩ, đúng rồi từ đó tới giờ có thấy qua loại độc nào đâu mà biết.). Nên ta không chắc chắn có thể cứu tỉnh mẫu hậu nàng. Bây giờ nàng có hai sự lựa chọn : một là đem mẫu thân giết chết hẳn, sau đó ta dùng bí pháp độc môn cứu nàng ta sống lại. Hai là ta sẽ dùng ma pháp trị liệu của mình trị cho nàng ấy, nhưng ta không chắc có thể trị khỏi. Nếu một khi không thành công thì chất độc sẽ phát tác nhanh hơn gấp nhiều lần so với hiện giờ”.

Yên Nhiên công chúa lo lắng nhìn hắn hỏi : “Tại sao phải để mẫu thân ta chết hẳn mới có thể cứu? Không phải cứu người còn sống đơn giản hơn cứu người chết sao?”. Do trước đó từng thấy hắn cứu hai người đã chết là nhị trưởng lão và tứ trưởng lão sống lại nên nàng cũng không tức giận khi nghe hắn muốn giết mẫu thân mình.

“Tâm pháp độc môn này của ta chỉ có thể cứu được người chết, ngoài ra mỗi người chỉ có thể sử dụng bí thuật này một lần mà thôi”. Hắn thản nhiên nói. Đồng thời lúc này trong lòng cũng đang than thở : “nàng tưởng ta không muốn cứu người lúc còn đang sống ư? Nhưng ngặt một nỗi là ta có biết cứu đâu, tất cả mọi việc điều là công lao của Thiên sinh nha, ta chỉ có việc duy nhất là chém mấy cái tên sứ giả địa ngục kia thôi! Đau đầu ở chỗ là sứ giả địa ngục chỉ xuất hiện khi người đã chết”.

Nghe hắn nói như vậy, Yên Nhiên công chúa vô cùng phân vân , sau đó nàng cắn môi quyết định nói : “Trước tiên ngươi hãy dùng ma pháp trị liệu của ngươi tịnh hóa giải độc trong người của mẫu hậu.Nếu thật sự không thể trị khỏi thì dùng cách thứ nhất mà ngươi nói”.

“Được! Nhưng có hai điều ta phải nói trước với nàng, tránh để lúc trị liệu nàng lại liều mạng với ta” hắn điềm tĩnh nói.

“ Có chuyện gì ngươi cứ nói ra, nếu làm được ta nhất định sẽ đáp ứng”.

“Ờ! là như thế này, lúc trị liệu vết thương cho mẫu thân nàng thì nhất định phải cởi y phục của nàng ấy ra, như vậy độc tố mới có thể thoát ra ngoài. Đồng thời bí pháp này của ta rất tốn ma lực, ta cần nàng ở lại hỗ trợ cung cấp ma lực cho ta”, nói xong hắn lui ra xa cách nàng ta vài bước, tránh trường hợp nàng nổi giận mà ra tay với hắn. Đùa sao? Mặc dù là trị thương nhưng đòi cởi y phục của mẹ người ta ra, còn bắt người ta ở lại phụ mình nhìn cảnh đó. Nghĩ lại nếu là hắn thì hắn cũng nổi giận mà ra tay đánh cho tên thầy thuốc kia một trận.

Yên Nhiên công chúa tức giận trừng mắt hạnh nhìn hắn, lúc này nàng thật muốn đạp cho hắn vài chục cái. Đừng nói mẫu thân nàng là nữ vương đứng đầu của tinh linh tộc, đổi lại là người khác cũng chưa chắc họ đồng ý. Danh tiết đối với nữ nhân là vô cùng quan trọng, bất kể là nhân loại hay tinh linh cũng thế.

Thấy nàng ta tức giận hung hăng lườm mình, hắn dang hai tay cười khổ nói : “Hết cách, là nàng muốn ta cứu mẫu thân nàng. Phương pháp trị liệu là như vậy chứ không phải ta cố tình lợi dụng lúc người gặp nạn, trị hay không tùy nàng quyết định”.

Đang vô cùng tức giận, nghe hắn nói xong nàng từ từ bình tĩnh lại. “Đúng vậy ! Là nàng nhờ hắn ra tay giúp đỡ, từ đầu tới cuối hắn chưa từng đưa ra bất cứ yêu cầu nào. Thái độ của nàng đối với hắn như vậy mà hắn vẫn điềm đạm giải thích với nàng, nếu đổi lại là một người khác thì đã quay mặt bỏ đi, không thèm quan tâm hoặc đưa ra yêu cầu vô cùng khắc nghiệt để vơ vét tài nguyên của tinh linh tộc”.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, nàng nhìn hắn dịu dàng hơn, trong ánh mắt như hàm chứ một tia áy náy nói : “Ta xin lỗi, là do ta kích động nên không suy nghĩ nhiều. Dạ Nguyên ta rất cảm kích ngươi, đa tạ ngươi đã đồng ý giúp ta, nhưng ngươi cũng biết, mẫu thân ta là nữ vương, người đứng đầu của tinh linh tộc. Nếu lúc tỉnh lại người phát hiện mình đang lõa thể trước mặt một nam tử xa lạ, thì thử hỏi người làm sao mà đối mặt với thực tế này?”.

Hắn cũng hiểu những lo lắng của nàng, nhưng bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, nên hắn nhìn thẳng vào mắt nàng , nghiêm túc nói : “Công chúa, ở quê hương ta có một câu : thanh dã tự thanh. Chỉ cần không làm trái với lương tâm thì không có gì phải sợ.Ta là vì trị thương cho nàng ấy, ta là đại phu, nàng ấy là bệnh nhân, chỉ đơn giản như vậy. Nàng ấy là nữ vương của tinh linh tộc, ắt hẳn sẽ biết việc nào là trọng đại. Trước mắt, tinh linh tộc đang bên bờ diệt vong, bốn mặt thọ địch, một khi không vượt qua được là thương hải tang điền, ruộng bể nương dâu. Tất cả những tinh linh khác họ đang cần người lãnh đạo, dẫn dắt họ vượt qua thử thách lần này. Không lẽ chỉ vì một từ danh tiết mà bỏ qua cơ hội sống sót của mấy nghìn tộc nhân sao? Lời ta đã cạn, quyết định thế nào tùy nàng quyết định”.

Yên Nhiên công chúa sửng sốt nhìn hắn, không ngờ hắn có thể nói ra những lời như vậy. Ban đầu nàng cảm kích hắn cứu nhị vị trưởng lão, nghĩ hắn là người ngay thẳng, thành thật, sau khi nói chuyện thì phát hiện hắn là một người thông minh giảo hoạt còn có chút vô sỉ, lúc hắn đòi cởi hết y phục của mẫu thân để chữa trị thì nàng nghĩ hắn là hạng người háo sắc. Không ngờ lúc này hắn lại nói ra những lời đầy thanh cao và lý trí như vậy, chỉ có những người thanh nhã, thoát tục, đại trí mới có thể nhìn thông suốt như thế . Hắn đối với nàng lúc này là một người tràn ngập thần bí, nàng không biết đâu mới là con người thật của hắn.

Lời hắn nói như một hồi chuông cảnh tỉnh nàng, đúng vậy,bây giờ không phải là lúc nhi nữ thường tình, một khi địch nhân vào được nơi đây thì còn cái gì mà danh tiết, tự trọng? Chẳng phải tất cả đều tan thành mây khói hết sao?Đã có chút hy vọng thì tại sao vì một cái tôi nhỏ bé mà chôn vùi cả cơ ngơi tổ tiên cực khổ mấy nghìn năm xây dựng? Nếu tổ tiên trên trời có linh thiêng thì họ sẽ nghĩ như thế nào?

Hít sâu một hơi, nàng nhìn hắn cắn răng nói : “Mong ngươi ra tay giúp đỡ giải độc cho mẫu hậu, ta sẽ ở lại hỗ trợ hết mình, đạ tạ”

“Được, vậy chúng ta liền bắt đầu”.

Yên Nhiên công chúa đến bên người tinh linh nữ vương, từ từ cởi hết y phục của nàng ra, chỉ chừa duy nhất một chiếc nội khố, hắn đứng bên cạnh trố mắt nhìn.

“Phụt”! một dòng máu phun ra từ mũi hắn. Không ngờ đã chuẩn bị tinh thần từ trước mà vẫn không kiềm lại được. Yêu tinh đúng là yêu tinh mà.

Yên Nhiên công chúa tức giận trừng mắt nhìn hắn nói : “Ngươi mau tập trung trị liệu , không được nghĩ lung tung, nếu không ta sẽ móc mắt ngươi”.

Hắn hít sâu một hơi, nhìn Yên Nhiên công chúa vẻ mặt nghiêm nghị nói : “Công chúa, ta có chuyện này vô cùng quan trọng cần nói”.

Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc như vậy nên Yên Nhiên công chúa cũng tập trung tinh thần chờ đợi xem hắn định nói gì.

Hắn ngước mặt lên, ra một bộ dạng chính khí lẫm liệt nói : “Theo ta thấy, hay là ta với nàng làm theo cách thứ nhất đi, đem nàng ta giết chết sau đó dùng bí thuật cứu nàng ta sống lại. Chứ để bộ dạng nàng ta như thế này ta sợ định lực của ta không đủ, chẳng những không cứu được, có khi ta vì mất máu mà chết theo nàng ấy cũng nên”.

Nghe hắn nói xong Yên Nhiên công chúa lảo đảo , xém chút nữa là té ngã. Tên khốn kiếp này, lúc nãy nói chuyện ra vẻ hiên ngang chính khí lắm mà, cái gì ta là đại phu, nàng là bệnh nhân, thanh dã tự thanh…bây giờ chưa bắt đầu đã muốn đổi phương pháp đem mẫu thân nàng giết đi rồi dùng bí thuật cứu sống lại.

Cố gắng an ủi chính mình, áp chế cảm giác muốn đem hắn đánh thành đầu heo, Yên Nhiên công chúa trầm giọng nói : “Việc đã đến nước này, ngươi không muốn cứu cũng phải cứu, thân thể mẫu thân ta ngươi cũng đã nhìn, muốn chối cũng không được, nếu ngươi không điều trị ta sẽ bất chấp tất cả liều mạng với ngươi, hừ”.

Thấy thái độ nàng ta lạnh lùng như vậy, hắn nuốt một ngụm nước bọt, e ngại nhìn nàng rồi cười giã lã nói : “ Vừa rồi ta chỉ đùa với nàng thôi, nàng xem, không khí căng thẳng như vậy nên ta đùa một chút cho nàng bớt căng thẳng để có thể tập trung hỗ trợ. Bây giờ ta sẽ cứu nàng ấy liền đây”. Nói xong hắn đi đến đặt một tay lên giữa bụng tinh linh nữ vương, dùng ma pháp trị liệu truyền vào cơ thể nàng ta. Liếc mắt nhìn lên phía trên một chút, “Phụt” lại một ngụm máu tươi từ mũi hắn phun ra.

Yên Nhiên công chúa tức giận thở phì phò nhìn hắn, nếu không phải hắn đang chữa trị cho mẫu thân nàng thì nàng đã ra tay làm thịt hắn.

“Woa, không ngờ chất độc trong người nữ vương lại mạnh mẽ đến như vậy, lúc nãy khi truyền ma pháp vào cơ thể nàng ấy để kiểm tra lại làm cho chất độc phản phệ, cắn trả nên ta mới bị chảy máu mũi, nàng đừng nên hiểu lầm. Nhưng nàng yên tâm, đã có ta ở đây, ngày xưa phật tổ cắt thịt nuôi chim, giờ ta sẽ lấy thân chứng độc, dùng hết sức để thanh tẩy chất độc này, dù có mất bao nhiêu máu cũng phải diệt trừ chất độc gian ác này cứu nữ vương tỉnh lại”.

Yên Nhiên công chúa sửng sốt nghe hắn nói,đang tức giận nhưng cũng muốn phì cười, nàng cố gắng lắm mới kiềm nén lại được. Tên khốn này, rõ ràng là nhìn thân thể của mẫu thân nàng nên mới chảy máu mũi, vậy mà hắn lại hiên ngang lẫm liệt đổ thừa chất độc phản phệ, còn cái gì là lấy thân chứng độc…

Nàng hừ một tiếng, thầm nói nhỏ hai chữ : “Dâm tặc”

Quá trình chữa thương vô cùng khó khăn, hắn đã dùng hầu như tất cả các thuật trị thương của Wendy nhưng không có tác dụng với loại độc này. Cuối cùng hắn phải dùng hết ma lực trong cơ thể cộng với sự trợ giúp từ Yên Nhiên công chúa mới có thể miễn cưỡng kích hoạt trạng thái long lực của Thiên long ma pháp. Ở trạng thái này hắn mới có thể sử dụng được hai thuật “thanh tẩy và tịnh hóa”.

Bốn canh giờ sau, quá trình trị thương hoàn tất, chất độc trong cơ thể tinh linh nữ vương đã được đẩy ra ngoài, sắc mặt nàng đã trở nên hồng hào hơn rất nhiều. Còn hắn thì khuôn mặt tái nhợt, thở hồng hộc, ngồi xuống một bên nhìn Yên Nhiên công chúa nói : “ Độc đã được đẩy ra ngoài, có lẽ chút nữa nàng ấy sẽ tỉnh lại, ngươi mau mặc lại y phục cho nàng ta, nếu không lở nàng ấy tỉnh lại thẹn quá hóa giận mà giết ta thì đúng là xui xẻo”.

Yên Nhiên công chúa chứng kiến toàn bộ quá trình trị thương cho mẫu hậu của nàng. Suốt quá trình hắn dùng rất nhiều loại thủ thuật nên chắc chắn rất tiêu hao ma lực trong cơ thể , ấn tượng nhất là lúc hắn rơi vào trạng thái long lực, lúc đó nàng cứ tưởng hắn là viễn cổ cự long chuyển thế đầu thai, trên người hắn tỏa ra uy áp vô cùng khủng khiếp.

Nhanh chóng mặc y phục lại cho mẫu thân, cảm nhận được sức sống lan tỏa từ từ trong cơ thể của người, cuối cùng độc cũng đã được giải. Nhìn tên nhân loại đang ngồi không có hình tượng thở phì phò phía trước, nàng sinh ra một cảm giác vô cùng khó hiểu đối với hắn. Lúc đầu trị thương hắn cho nàng cảm giác không đáng tin cậy, giống như một tên lang băm háo sắc , nhưng khi quá trình bắt đầu, hắn vô cùng tập trung, làm việc rất tinh tế và cẩn trọng. Khi thử tất cả các phương pháp vẫn không thể tịnh hóa chất độc, nàng thấy trong mắt hắn không hề có sự chán nản thất vọng, mà đó là một cỗ chấp niệm và kiên định, cho dù như thế nào cũng quyết không bỏ cuộc.

Lúc này tinh linh nữ vương đang nằm trên giường từ từ mở mắt ra, hơi thở tràn ngập sức sống, nhìn thấy Yên Nhiên công chúa đang đứng thất thần, nàng cất tiếng trong như suối ngọc gọi : “Yên Nhiên”.

Bạn đang đọc Hệ thống Pháp thuật tại dị giới sáng tác bởi AhriNguyen90
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AhriNguyen90
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.