Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh hùng cứu mỹ nhân

Phiên bản Dịch · 1640 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Các y tá trong phòng đang vây quanh Diêu Giai bàn tán sôi nổi, ai nấy đều nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị, chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng, cộng thêm lời tỏ tình ngọt ngào của một vị công tử giàu có, đối với các cô ấy mà nói, Diêu Giai bây giờ giống như vừa mới trúng số độc đắc.

Nhưng mà, vẻ mặt Diêu Giai lúc này lại vô cùng lúng túng và hoảng hốt, thậm chí còn cảm thấy hơi chán ghét.

“Hách Gia Tuấn, anh làm gì thế?” Diêu Giai giữ nguyên tư thế đang bưng khay thuốc, “Tôi căn bản không hiểu rõ anh, anh cũng không biết gì về tôi, hơn nữa…tôi…”

“Ba anh là Hách Cương, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Dung Thiên, chẳng lẽ em không biết sao?”

Hách Gia Tuấn ra vẻ cao ngạo, lớn tiếng đáp trả. Tập đoàn Dung Thiên ở Tần Sơn được coi là tập đoàn dẫn đầu trong giới kinh doanh, các công ty khác trên cả nước đều coi trọng họ. Thế thì, con trai của Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Dung Thiên tất nhiên phải là một đại thiếu gia vô cùng giàu có, trong suy nghĩ của mọi người xung quanh, Diêu Giai có thể được anh ta chú ý đến thì đúng là có phúc ba đời.

“Tôi thấy chúng ta chưa tiếp xúc quá nhiều…” Diêu Giai nhanh chóng đáp lời, trước tình huống bất ngờ như vậy mà cô lại chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, thật sự không biết nên làm thế nào cho đúng.

Ở bên cạnh nãy giờ, Triệu Ngọc đã sớm hiểu rõ tình huống hiện tại, trong lòng thầm chửi con bà nó, quá lắm rồi! May là hôm nay ông đây có đến, nếu không thì người tình trong mộng của ông đây đã bị tên “ma cà bông” này cướp mất rồi!

Dám cướp người phụ nữ của ông đây, mày còn muốn sống không hả?

Ơ…

Nhưng mà….

À à…

Triệu Ngọc đột nhiên nhớ lại, lúc này đi cùng hắn còn có một nhóm người nữa! Trước đó, thật ra Triệu Ngọc đã đi tìm đám người Tóc Vàng, vốn định để họ làm khó Diêu Giai, sau đó hắn sẽ dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân, ra ray cứu giúp!

Không ngờ, từ đâu lại nhảy ra một tên đại thiếu gia đáng chết làm xáo trộn kế hoạch, kẻ xấu đã xuất hiện, chắc là không cần đám người Tóc Vàng ra mặt nữa đâu nhỉ?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng quay qua đám người Tóc Vàng lắc lắc đầu, mục đích là để thông báo cho họ biết tình thế đã thay đổi, không cần thực hiện theo như kế hoạch cũ nữa!

Ai ngờ, Tóc Vàng lại một lòng vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà vị thần thám này đã giao cho, trong lòng hết sức kích động, anh ta lại tưởng là Triệu Ngọc muốn hối thúc anh ta mau chóng ra tay!

Kết quả là…

Tóc Vàng hét lên một tiếng, mấy tên côn đồ trong nhóm từ hành lang gần cửa liền ào ào xông đến.

Trời ơi!

Triệu Ngọc nhất thời há hốc mồm, mặt hắn “đen” lại. Hắn liên tục nháy mắt với Tóc Vàng nhưng anh ta lại không nhìn hắn!

Lúc này, tiếng quát tháo thi nhau vang lên, đám người vây quanh Diêu Giai vô cùng sửng sốt, ai nấy đều ngưng bàn tán, làm cho tiếng la hét của mấy tên côn đồ càng lúc càng rõ hơn.

“A…”

Tuy nhìn thấy Tóc Vàng xông lên trước mặt nhưng không ai dám ngăn cản anh ta, tất cả đều né qua một bên. Tóc Vàng hét lên: “Mau nói cho tôi biết, người được rao giá tên gì…À không… Diêu Giai? Ai là Diêu Giai? Nói mau!”

Các y tá và bác sĩ liền nhìn nhau, mọi người xung quanh thì trợn tròn mắt, riêng tên đại công tử Hách Gia Tuấn kia lại cảm thấy hơi khó hiểu!

“Tôi… Chính là tôi…” Diêu Giai sợ hãi trả lời, sau đó có ý tốt chỉ vào mắt Tóc Vàng hỏi, “Anh… có cần… băng bó một chút không?”

Mắt Tóc Vàng vốn là do Triệu Ngọc đánh bị thương, vết đánh giờ đã sưng to lên, trông rất tội nghiệp. Diêu Giai tốt bụng hỏi anh ta xem có cần xử lý vết thương không?

“Hả? Bớt… bớt nói nhảm đi!” Tóc Vàng vừa nói vừa bước tới, bỗng nhiên vỗ vào đùi một cái rồi quát, “Tôi hỏi cô, hôm đó có phải cô đã làm mất một chiếc túi? Sau đó có một con lạc đà, à không, có một người cưỡi lạc đà giúp cô lấy lại chiếc túi đúng không?”

“Uhm…” Diêu Giai tiêu hóa một chút rồi mới nghi ngờ gật gật đầu.

“Cô có biết chỉ vì đuổi theo lấy lại chiếc túi cho cô mà chúng tôi phải chịu tổn thất lớn thế nào không?” Tóc Vàng gào lên nói, “Chúng tôi chỉ là những người làm ăn buôn bán nhỏ trong khu phố Ngọc Khê, tất cả tài sản của chúng tôi đều bị con lạc đà đáng ghét đó phá hoại hết rồi!”

“Hả…” Diêu Giai trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nói,

“Mắt của anh cũng là do lạc đà làm bị thương sao? Vậy sao không nói sớm với tôi để tôi đến… đến… đến giúp anh băng bó vết thương!”

“Hả?”

Tóc Vàng không ngờ rằng Diêu Giai lại có thể lương thiện đến thế, làm anh ta cảm thấy hơi bối rối.

Triệu Ngọc buồn bực vỗ tay lên trán, bên tai hắn giờ đây đều là tiếng quạ đen không ngừng kêu quạ quạ.

“Không cần!” Tóc Vàng rốt cuộc cũng phản ứng kịp, quát, “Chúng tôi… chúng tôi đến đây để đòi tiền cô! Chúng tôi tổn thất bao nhiêu cũng là do cái túi của cô gây nên, do vậy cô phải bồi thường cho chúng tôi!”

“Đúng!”

“Đúng vậy!”

“Cô phải bồi thường đi!”

Mấy tên côn đồ trong nhóm tiếp lời hùa theo nhưng thật chất đang rất lo lắng. Trong lòng bọn họ vô cùng khổ sở, rõ ràng đây chỉ đơn thuần là một trò lừa tiền, đợi lát nữa Triệu Ngọc sẽ xông ra đánh cho mấy người bọn hắn một trận.

“Bồi thường? Bồi thường cái gì chứ?”

Trong đầu Diêu Giai thật sự đã loạn lắm rồi, chuyện đại thiếu gia còn chưa giải quyết xong, tự nhiên lại có người đến đòi bồi thường, hôm nay rốt cuộc là bị làm sao đây?

“Khụ! Có chuyện gì to tát đâu? Nào, đến đây…”

Ai ngờ, đại thiếu gia Hách Gia Tuấn nghe xong không nói gì nhiều, liền từ trong chiếc ví da của mình lấy ra một sấp tiền giấy mới tinh!

“1, 2, 3, 4, 5…”

Hắn ta vừa đếm vừa lấy từng tờ tiền ra, do trong ví có rất nhiều tiền, một mình hắn không thể cầm hết, trực tiếp đưa đến tay Tóc Vàng.

“10” Hách Gia Tuấn lấy ra 10 xấp tiền, sau đó cười nói, “10 vạn tệ, không biết có đủ hay chưa?”

Tôi…mô phật…

Hai tay Tóc Vàng ôm 10 xấp tiền giấy, trong lòng cực kỳ hoang mang! Ngay lúc này đây, thế giới quan, nhận thức quan cùng với nhân sinh quan của hắn, tất cả đều bị tàn phá nghiêm trọng!

Nhóm người côn đồ bên cạnh càng giống như hóa đá, tất cả đều sững sờ ở tình huống hiện tại, vẻ mặt trở nên vô cùng ngây ngốc!

Ôi chao, con mẹ nó…

Lúc này, ở phía sau đám người, tóc tai Triệu Ngọc đã muốn dựng ngược lên rồi, liên tục mắng tên Tóc Vàng kia là đồ vô dụng, rõ ràng là một cơ hội tốt để hắn trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, ấy thế mà lại bị bọn họ phá hỏng mất rồi! Người đẹp không cứu được, ngược lại còn tự nguyện dâng lên cho tên đại thiếu gia đáng ghét kia!

Con bà nó!

Con bà nó!

Lần này đúng là loạn đến tột đỉnh rồi! Nhưng mà, vở kịch vẫn đang tiếp diễn, Tóc Vàng không biết làm sao xử lý đống tiền này, thế rồi anh ta bắt đầu nhón chân, vươn cổ tựa như đang muốn tìm kiếm cái gì đó trong đám người!

Tất nhiên là Tóc Vàng đang tìm Triệu Ngọc, anh ta muốn nhờ Triệu Ngọc tư vấn xem, loại tình huống bất ngờ như thế này rốt cuộc nên phải giải quyết như thế nào đây? Tiếp tục diễn hay là… ngoan ngoãn lấy tiền rồi đi? Nhưng mà ở đây có đến 10 vạn tệ lận đó!

“Sao? Thế nào… Chưa đủ sao?” Hách Gia Tuấn thấy Tóc Vàng có vẻ không hài lòng, vội đưa tay nói, “Được rồi, tất cả đều cho anh hết đó!”

Nói xong, hắn ta bèn dốc ngược chiếc ví, trút hết toàn bộ phần tiền còn lại vào trong lòng Tóc Vàng, thậm chí có mấy xấp tiền còn rơi hẳn xuống sàn nhà.

“Hôm nay tôi chỉ mang theo có bao nhiêu đây tiền mặt để tiêu vặt thôi” Hách Gia Tuấn vỗ vỗ vai anh ta, “Nếu còn cảm thấy chưa đủ, mấy anh nói cho tôi cái giá, tôi lập tức chuyển khoản cho mấy anh!”

Trong phút chốc, Tóc Vàng cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, cả người không còn sức lực, thật sự chỉ muốn trực tiếp ngất xỉu nằm ra đất….

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.