Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có người nhớ thương mình?

Phiên bản Dịch · 1782 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Không thể nào? Lão Kim, từ nãy đến giờ ông không đùa tôi đấy chứ!” Đội trưởng Liêu kinh ngạc: “Tôi đã nghe qua cái tên Triệu Ngọc rồi, ngày hôm qua ở trong lễ tuyên dương cũng đã gặp cậu ta, tuy rằng cậu liên tiếp bắt được hai hung thủ, có được tiền thưởng, nhưng nghe nói phẩm hạnh của cậu takhông được tốt, nên bây giờ ở trong cục làm gì có ai nói chuyện gì đến tên cảnh sát lưu manh này đâu! Ông thế mà lại coi trọng hắn sao?”

“Lão Liêu à…” Đội trưởng Kim vẫn tỏ ra nghiêm túc nói: “Tuy rằng phẩm hạnh của thằng nhóc này hơi có vẫn đề, nhưng mà, ở trên người hắn có sự liều lĩnh lẫn kiên quyết và mà cậu ta lại có những thứ người khác không có, khiến cho tôi thấy được bóng dáng của chúng ta lúc còn trẻ! Còn nhớ không, lúc ở đồn cảnh sát, người khác gọi chúng ta là gì?”

“Dã thú! Ha ha ha, cái lão này đúng là rất nhớ chuyện cũ đó!” Đội trưởng Liêu cười nói: “Đúng ha, khi đó nếu muốn cho bọn tội phạm cảm thấy sợ hãi, liền cần những cảnh sát hình sự như chúng ta phải giống như dã thú, hung tàn hơn cả tội phạm! Nhưng mà, mỗi thời mỗi khác, tôi phạm bây giờ không còn đơn giản như trước nữa, vây bắt tội phạm cũng không thể chỉ dùng vào vũ lực, tôi muốn nói, vẫn là những điều tra viên như Khúc Bình, sẽ có thể tốt hơn không?”

“Năng lực thì Khúc Bình có thừa, nhưng không đủ quyết đoán! Nếu ông không tin, thì hãy chờ xem!” Đội trưởng Kim khăng khăng giữ ý kiến của mình: “Thằng nhóc Triệu Ngọc này, sẽ còn khiến cho ông và tôi cảm thấy kinh ngạc đấy!”

“Có kinh ngạc hay không thì tôi không biết…” Đội trưởng Liêu cười nói: “Nhưng tính cách của Lưu Trường Hổ thế nào, bối cảnh ra sao, ông chắc là biết rõ hơn tôi, tôi thấy, chưa đợi được đến ngày ông được xuất viện, thì Triệu Ngọc cũng đã bị cậu ta chèn ép rời đi rồi!”

“Đại trượng phu co được dãn được…” Đội trưởng Kim tỏ ra ngưng trọng nói: “Chịu một ít uất ức, ngược lại có thể rất tốt cho sự trưởng thành!”

“Chỉ sợ người “nối nghiệp” này của ông không chịu “ăn” uất ức thôi!” Đội trưởng Liêu nói: “Vạn nhất cậu ta kích động, làm ra chuyện “khác người” gì đó, thì khó mà cứu chữa nổi!”

“Cũng đúng!” Đội trưởng Kin gật đầu, suy nghĩ nói: “Nhưng mà… Nói đi nói lại, lão Liêu à, tôi nghe nói ông sắp lên chức phó cục trưởng, mong ông giúp đỡ cho mấy đứa nhân viên cấp dưới của tôi! Nhất là Triệu Ngọc. Nếu cậu ta có dấu hiệu “đi lệch”, ông nhớ phải giúp tôi hướng dẫn cho cậu ta nhé!”

“Yên tâm đi!” Đội trưởng Liêu đáp ứng nói: “Tuy rằng ông đối với nhóm điều tra viên của ông thì tỏ ra rất nghiêm khắc. Nhưng tôi biết, ông cũng rất lo lắng cho bọn họ! Về phần cậu Triệu Ngọc kia, tôi cũng không dám đảm bảo, chỉ có thể cố gắng hết sức. Nhưng mà, tôi cũng rất muốn nhìn xem, trong tương lại cậu ta có thể làm ra việc gì khiến cho chúng ta phải kinh ngạc! ?”

“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!”

Triệu Ngọc hắt xì liên tiếp ba cái, không nhịn được liền nghĩ trong lòng, đây là đang có người nhớ thương mình sao? Hay là thật sự bị cảm?

Thu hồi suy nghĩ, hắn giơ chiếc điện thoại di động lên cao, đưa ống kính camera của điện thoại chĩa thẳng vào một tên đã bị hắn đánh đến mức mẹ tên đó ở đây chưa chắc đã nhận được mặt, vừa giơ điên thoại lên vừa nói: “Đứng im, nhìn vào ống kính camera, mở mắt ra!”

Con mắt của tên đó dã bị Triệu Ngọc đánh cho sung húp, mở ra thế nào được chứ?! Hắn vừa tỏ ra sợ sệt vừa cố gắng dựa đứng vững vào vách tường, lai vừa nhỏ giọng xin tha: “Đại ca, em biết sai rồi! Em thật sự sai rồi! Anh tạm tha cho bọn em đi!”

Tên này đúng là người đã lừa tiền của Triệu Ngọc ở cục cảnh sát – Nhóc Tóc Vàng, bên cạnh cậu ta còn có bốn tên đồng lõa, cũng đã bị Triệu Ngọc đánh cho sưng mặt, đang đau khổ nằm ở trên mặt đất mà kêu rên rỉ!

Chỗ này là một góc hẻo lánh ở trong con hẻm Ngọc Khê, nhóc Tóc Vàng kia đeo một tấm bảng ở trước ngực, trên bảng có viết năm chữ to xiêu vẹo : “Trong – này – có – thuốc – lắc” bên dưới cái bảng còn dán một cái túi như túi đậu phộng.

Tách! Tách!

Sau khi chụp ảnh xong, Triệu Ngọc xua tay ra lệnh: “Được rồi, đi ra đi đi… đưa lại tấm bảng cho cậu ta!”

Nhóc Tóc Vàng không dám trái lệnh, vội vàng đem biển hiệu cùng túi đậu phộng đưa cho tên côn đồ tiếp theo, Triệu Ngọc lần lượt chụp cho bọn họ.

“Được rồi, xong việc rồi!” Sau khi chụp xong, Triệu Ngọc quay quay chiếc điện thoại, nhìn về bọn họ nói to: “Các cậu cứ ở đấy chờ tôi đi xin lệnh bắt người đi, sau khi có lệnh bắt, tôi “mời” các cậu đến cục cảnh sát “uống trà”!”

“Đại ca!” Nhóc Tóc Vàng khóc không ra nước mắt, nắm lấy ống quần của Triệu Ngọc mà kêu gào thảm thiết: “Em thiệt sự biết sai rồi mà! Tiền của anh, một vạn tệ! Dạ, em đều trả lại cho anh đầy đủ ạ!”

Tên côn đồ bị què chân ở bên cạnh lấy một cái bọc giấy đưa đến trước mặt Triệu Ngọc: “Đúng vậy ạ, đại ca, anh nghĩ xem. Một vạn tệ, không thiếu một đều! Cái này, chúng em đều trả lại cho anh rồi! Van cầu anh, mau cầm lấy đi!”

“Tới địa ngục đi!”

Triệu Ngọc trợn mắt lên, giơ tay lên dọa đánh cậu ta, tên côn đồ bị dọa cho khiếp sợ, vội vàng thụt đầu trốn sang một bên.

Ngay sau đó, chúng gần như cảm thấy tuyệt vọng khi nhìn thấy Triệu Ngọc lấy ví tiền của mình ra, sau đó lấy ra từ trong ví một xấp tiền mặt!

“Ây! Đây là hai ngàn!” Triệu Ngọc đem số tiền này đặt ở trước mặt nhóc Tóc Vàng: “Nghe tôi, cậu cầm đi, nếu không đủ, lát nửa tôi lại cho cậu!”

“Tổ tổng của em ơi!” Nhóc Tóc Vàng lập tức quỳ gối xuống trước mặt Triệu Ngọc, hai tay chắp vào nhau, chỉ còn mỗi việc chưa dập đầu: “Đại ca à! Anh thật sự muốn lấy mạng em sao!? Em không chịu nổi nữa rồi, thật sự không thể bị tát được nữa, tay anh không có việc gì, nhưng mặt của em thì có việc đó! Sẽ chết người đó! Van cầu anh mà!”

“Bớt nói nhảm!” Triệu Ngọc quát: “Yên tâm đi! Bây giờ tôi không vả miệng các cậu, cái này, là tiền tôi thuê các cậu! Bây giờ, tôi muốn các cậu giúp tôi một việc, nếu làm tốt việc này, tôi lập tức xóa tất cả những bức ảnh đã chúp vừa rồi, cũng cam đoan về sau tuyệt đối không tìm các cậu nữa! Thấy thế nào, được không?”

“Em… em…” Nhóc Tóc Vàng liều lĩnh gật đầu, hỏi: “Thật… thật chứ? Đại ca, không biết, rốt cục anh muốn chúng em làm việc gì vậy?

“Ha ha ha…” Triệu Ngọc nhìn về bọn họ cười thật to nói: “Các cậu nhanh chóng chuân bị đi rồi cùng tôi đi một chuyến đến bệnh viện ở trung tâm thành phố!”

Một giờ sau, Triệu Ngọc cần một bó hoa tươi, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, đi đến khoa xương khớp của trong bệnh viện nằm ở trung tâm thành phố Tần Sơn.

Nhóm côn đồ ở con hẻm Ngọc Khê kia đang đi cách sau hắn một đoạn, tư thế sẵn sàng đợi lệnh của vị đại ca mới này.

Triệu Ngọc nhanh chóng đi đến phòng y tá, vốn định hỏi thử xem, y tá trưởng Diêu Giai có ở đây không?

Nào ngờ, khi hắn vừa đi đến gần, thì nhìn thấy bác sĩ, y tá và một vài bệnh nhân đều đang tụ tập ở trước phòng y tá, hình như đang bàn tán về việc gì đó.

Sau khi hắn chen vào đám người. thì lại thấy rõ được, thế mà ở trên mặt đất lại bầy đầu hoa tươi! Tất cả những bông hoa này đều là hoa hồng đỏ rực, một bó lại một bó, nhìn qua vô cùng lãng mạn!

“Giai Giai, đây là 999 đóa hoa hồng anh tặng cho em, hi vọng em sẽ thích nó!” Trước những đóa hoa hồng, là một người đàn ông mặc âu phục hàng hiệu, diện mạo anh tuấn trẻ trung đang mê mẩn nhìn về phía Diêu Giai nói.

Bên phía kia của những bông hoa hồng, là Diêu Gia mặc trang phụ y tá đang đứng thẳng người tay bừng một khay thuốc. Nhưng mà, Diêu Giai đang nhăn mày lại, có vẻ rất là không vui.

“Hách Gia Tuấn! Anh… Anh không thể làm như thế này được!” Diêu Giai khó xử nói: “Nơi này là bệnh viện, anh làm như vậy, sẽ ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi! Rất nhiều bệnh nhân đang chờ chúng tôi truyền dịch đó! Chúng ta… cũng chẳng quen thuộc là mấy kia mà?”

“Tiểu thư Giai Giai!” Tên công tử kia trông như bị thần hồn điên đảo, như si như say nói: “Có quen hay không cũng không quan trọng, quan trọng là từ khi anh gặp em lần đầu tiên, thì anh đã bị em làm cho say mê rồi! Em chính là người trong lòng anh, là nữ thần hoàn mỹ nhất của anh! Tin anh đi, anh tuyệt đối không phải là có suy nghĩ nông nổi, anh thề sẽ dùng cả một đời này để che chở, bảo vệ em! Cho nên, tiểu thư Diêu Giai, xin em, làm bạn gái anh nhé ?!”

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.