Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hèn hạ

Phiên bản Dịch · 1389 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Như vậy sao được?” Diêu Giai chỉ vào số tiền trong ngực Nhóc Tóc Vàng, sau đó chỉ vào Hách Gia Tuấn: “Anh bị điên à? Tất cả đều điên rồi sao? Anh… tại sao anh lại cho bọn họ tiền? Cũng không phải lỗi của tôi mà? A, đúng, đồ của các người là do lạc đà làm hỏng, các người đi tìm lạc đà mà đòi đi, tìm tôi làm gì?”

“…” Nhóc Tóc Vàng im lặng, tại sao nghe thấy lời này lại thấy quen quen nhỉ.

“Lạc đà sao?” Đôi mắt của Hách Gia Tuấn sáng lên, cam đoan với Diêu Giai: “Không thành vấn đề, đừng nói là lạc đà, dù cho em muốn cả vườn bách thú thì anh cũng sẽ mua cho em!”

U uôi, con mẹ nó nữa…

Choáng, xấu hổ nha, ta muốn ngã…

Con mẹ nó tới cùng thì hắn có hiểu tiếng người không?

Triệu Ngọc biết bây giờ mình phải ra mặt xử lý, nếu không thì sẽ loạn tới trời mất! Hắn cố gắng chen đi vào bên trong.

Thế nhưng khi đi được hai bước thì hắn dừng lại. Cuối cùng thì xử lý như thế nào đây? Mục đích của ông mày tới đây chỉ là tán gái mà thôi!

Thế nhưng… tình địch lại là một tên siêu giàu, vậy tán gái như thế nào nữa? Với lại chuyện của Nhóc Tóc Vàng và tiền nữa, xử lý như nào đây?

Loạn, loạn, loạn…

“Không được! Tuyệt đối không được!” Diêu Giai hô lên với Nhóc Tóc Vàng: “Tôi cảnh cáo các người, số tiền này hãy trả lại cho người ta đi, chuyện của các người cũng không liên quan tới tôi! Nếu các người muốn đền bù thì hãy đi tìm cảnh sát đi!”

“Này! Không sao cả!” Hách Gia Tuấn an ủi: “Một chút tiền lẻ mà thôi, đừng nói là bồi thường chút này, kể cả mua toàn bộ con hẻm của bọn chúng cũng chả có khó khăn gì!”

“Này, anh đừng nói như vậy chứ?” Diêu Giai tức giận: “Đòi lại tiền của anh đi, đừng cho bọn họ!”

Khi nghe thấy phải trả lại thì Nhóc Tóc Vàng càng ôm chặt túi tiền hơn, rất không muốn trả lại. Thế nhưng lão đại lại không nói phải làm gì, hắn tiến không được, lui cũng không xong, muốn bao nhiêu ngớ ngẩn thì có bấy nhiêu ngớ ngẩn!

Kết quả, ngay khi Nhóc Tóc Vàng ngẩng đầu lên thì lại thấy được Triệu Ngọc ở trong đám đông, hắn vội vàng nháy mắt với Triệu Ngọc, ý muốn hỏi xem hắn nên làm cái gì? Còn số tiền này…

Triệu Ngọc biết mình không thể lại đứng xem tiếp, vội vàng nháy mắt cho Nhóc Tóc Vàng, sau đó còn bĩu môi tức giận.

“Hả? Có ý gì đây?” Nhóc Tóc Vàng không rõ Triệu Ngọc muốn hắn làm gì, trong lúc sốt ruột thế mà hỏi thành tiếng.

Vì câu hỏi này của hắn nên những người bên cạnh đều nhìn tới Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc le lưỡi, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là “đồng đội ngu như bò” trong truyền thuyết sao?

“Hả?” Diêu Giai liếc nhìn Triệu Ngọc, đôi mắt sáng lên vội vàng chỉ vào hắn: “Đây không phải là… là cảnh sát gì gì đó sao? Thật sự là trùng hợp!”

Lần này Triệu Ngọc đúng là đã bại lộ, mọi người đều tránh ra để cho hắn có một chỗ trống lớn.

“Bà nội nó chứ…”

Triệu Ngọc cắn răng, sắc mặt khó nhìn, lúc xanh lúc trắng giống như một củ cải vừa rút lên từ trong đất vậy.

“Này!” Diêu Giai lại giống như là gặp cứu tinh vậy, chỉ thẳng vào Triệu Ngọc mà nói với đám Nhóc Tóc Vàng: “Anh cảnh sát này chính là người cưỡi lạc đà! Có chuyện gì thì các người hãy tìm anh ta đi!”

“Hả?”

Cuối cùng Nhóc Tóc Vàng cũng biết là có thể bị lộ tẩy, nhớ tới Triệu Ngọc thì cả người run rẩy. Nếu mà làm hỏng kế hoạch của lão đại thì chắc chắn bị đánh rồi.

Hách Gia Tuấn quay đầu nhìn Triệu Ngọc, tự nhiên thấy khó chịu, hắn nói thầm, chẳng lẽ hôm nay chọn nhầm ngày? Những người này là từ nơi nào chui ra vậy?

“Ừm… ừ…” Triệu Ngọc nhìn Diêu Giai, nhìn qua Hách Gia Tuấn rồi lại nhìn Nhóc Tóc Vàng, sau khi “ừ” cả nửa ngày thì mới phun ra một câu coi như hoàn chỉnh: “Chào mọi người! Tôi tới… tới… khám bệnh!”

Xoạch…

Mấy đồng tiền rơi xuống đất vì Nhóc Tóc Vàng không ôm chặt.

Tên nhóc lưu manh bên cạnh vội vàng ngồi xuống nhặt lên.

Diêu Giai kinh ngạc mà trợn to mắt, cũng không biết nói gì nữa cả.

“Ừm… cái này…” Triệu Ngọc gãi đầu, trong ngực hắn còn cất một bó hoa nữa kìa! Nhưng bó hoa này lại kém xa 999 đóa hoa hồng đang ở trên mặt đất: “Diêu Giai tiểu thư… Thật sự… thật sự là vì…”

Triệu Ngọc nói chuyện ấp úng, trong đầu thì lại nhanh chóng vận chuyển. Cuối cùng khi con mắt hắn rơi vào người Hách Gia Tuấn thì mới nghĩ ra được một ý kiến cũng không hoàn mỹ. Không hoàn mỹ bởi vì ý kiến này cũng hơi cay độc!

Thế nhưng chuyện cho tới bây giờ, Triệu Ngọc không muốn suy nghĩ nhiều nữa, cay độc thì cay độc đi, còn hơn là mình bị lật tẩy! Nghĩ tới đây thì hắn bước nhanh tới trước mặt Nhóc Tóc Vàng, rút bó hoa ra đập thẳng vào đầu Nhóc Tóc Vàng.

Cánh hoa bay tán loạn, Triệu Ngọc quát: “Hừ. bọn lưu manh các ngươi còn muốn lừa gạt cả ta sao? Cho rằng ta không nhìn ra được? Các ngươi chính là một bọn, tới đây diễn kịch đúng không?”

“Cái… cái gì?” Nhóc Tóc Vàng có hơi ngớ ngẩn, ánh mắt vô tội mà hỏi: “Là sao cơ?”

“Là sao à? Ngươi muốn ăn đòn sao?” Triệu Ngọc lại dùng bó hoa quất hắn vài lần, trong lúc đó thì còn cố ý nói nhỏ vào lỗ tai hắn ta bốn chữ: “Cầm tiền rồi chạy!”

“Hừ! Đừng tưởng ta không nhìn ra!” Triệu Ngọc quay người chỉ Hách Gia Tuấn: “Các ngươi là cùng một bọn, tới đây diễn trò để lừa gạt Diêu Giai tiểu thư! Còn đóng giả là con nhà giàu nữa sao?”

“Hả? Cái gì?” Diêu Giai kinh hãi.

“Này, anh là ai? Nói cái gì vậy?” Hách Gia Tuấn bối rối.

“Tôi là ai sao?” Vừa nói Triệu Ngọc vừa lấy thẻ cảnh sát ra, hét lớn: “Tôi là… cảnh sát!”

Ngay tại hắn hét lớn thì Nhóc Tóc Vàng cũng phản ứng lại, lập tức liếc mắt ra hiệu đàn em, mọi người nhanh chóng chạy trốn!

“Đừng chạy, đừng chạy…”

Triệu Ngọc giả vờ đuổi mấy bước, tới khi không còn thấy hình bóng của tên nào thì hắn mới yên lòng mà trở về.

“Tiền, bọn chúng cầm tiền chạy rồi!” Diêu Giai lo lắng tới độ giậm chân, vội vàng nói với Hách Gia Tuấn: “Đấy là tiền của anh mà? Tại sao anh không đuổi?”

“Hả? Cái gì?” Hách Gia Tuấn cũng ngơ ngẩn không hiểu, nhíu mày hỏi: “Không phải là bọn chúng bắt em phải bồi thường sao?”

“Ha ha ha…” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười to: “Diễn, tiếp tục diễn đi! Ngươi cho rằng chúng ta đều là đồ ngu sao? Những tên lưu manh đó đều là do ngươi thuê tới để diễn kịch, muốn lừa ai vậy?” Triệu Ngọc quay lại nói với Diêu Giai: “Diêu Giai tiểu thư không nên bị lừa, sau đó đám lưu manh kia lại phải trả lại hắn tiền, đương nhiên là bây giờ không cần đuổi rồi!”

“Nha…” Diêu Giai bỗng nhiên hiểu ra, ánh mắt khi nhìn Hách Gia Tuấn đã thay đổi.

“Hả? Không đúng a?” Hách Gia Tuấn mặc dù hiểu một chút tình trạng bây giờ, nhưng vẫn không hiểu tại sao bây giờ mình lại bị biến thành một tên lừa đảo rồi?

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.