Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điểm danh gặp mặt

Phiên bản Dịch · 1878 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Đại hội cục cảnh sát đúng 10 rưỡi tổ chức.

Điều khác biệt với bình thường là, hai cái ghế quan trọng nhất của bàn hội nghị đều để trông, cục trưởng Chu An và các cục phó đều ngồi ở ghế phụ.

“Bành Hân”, trước khi khai mạc, Lưu Trường Hổ hỏi Bành Hân với gương mặt đầy lo lắng: “Triệu Ngọc đâu? Cô chưa thông báo cho cậu ta à?”

“Báo rồi mà!” Mặt Bành Hân cũng tràn đầy lo lắng: “Tôi đã nhắc cậu ta mấy lần rồi, thằng nhóc này thật là! Lúc nãy Lý Bối Ny nói với tôi là cậu ta bảo có một vụ án cần phá gấp, sau đó vội vàng chạy đi rồi!”

“Cô nói các cô...” Lưu Trường Hổ thực sự cuống lên rồi, các thớ thịt trên mặt đều run lên, “Các người thật không ra gì, rốt cuộc là còn giấu tôi bao nhiêu chuyện, hả? Các vụ án của cậu ta không phải đều đã kết thúc rồi sao? Cậu ta còn điều tra cái gì?”

“Cậu ta... Chẳng phải cậu ta đang ở tổ phụ trách những vụ án kéo dài chưa xử lý được sao?” Bành Hân không hề sợ sự chỉ trích của Lưu Trường Hổ, lập tức đáp, “Nhiều án lắm đấy! Ai biết được cậu ta đang điều tra cái nào?”

“Cô!” Lưu Trường Hổ trợn to mắt giống như muốn ăn thịt người, “Tôi nói cho cô biết, hôm nay lãnh đạo tỉnh và lãnh đạo thành phố đều tới, đích thân bảo muốn gặp Triệu Ngọc! Giờ thằng nhóc này không tới thì biết ăn nói ra sao? Cục trưởng Chu mà khiển trách, tôi xem cô gánh được không?”

“Chà chà...” Bành Hân tất nhiên có lo lắng, nhưng chị ta đã sớm gọi cho Triệu Ngọc mấy cuộc rồi, nhưng mà hắn không nghe.

Bất đắc dĩ, chị ta đành nhờ Lý Bối Ny giúp, Lý Bối Ny chỉ nhìn thấy vị trí định vị của Triệu Ngọc ở trại tạm giam Dung Dương, nhưng điện thoại thì vẫn không gọi được.

“Trường Hổ,” Lúc này, cục trưởng Chu đang nhìn một lượt các nhân viên điều tra, cũng đã phát hiện ra vấn đề, liền vẫy vẫy tay với Lưu Trường Hổ, hỏi, “Triệu Ngọc đâu? Sao không thấy?”

“À...” Lưu Trường Hổ đổ mồi hôi trán, con ngươi hơi chuyển động, tiện đà đáp, “Chẳng biết thằng nhóc này đã chạy đi đâu rồi! Không liên lạc được!”

“Cái gì!?” Cục trưởng Chu lập tức nhíu mày.

Bành Hân thấy Lưu Trường Hổ lại đang chơi đểu Triệu Ngọc, liền vội đến giải thích: “Cục trưởng Chu, ban nãy Triệu Ngọc tìm được manh mối quan trọng của một vụ án, đã đến trại tạm giam Dung Dương điều tra rồi!”

“Thật chẳng ra sao!” Ai biết được, sự giải thích của Bành Hân lại làm cục trưởng Chu giận dữ, “Án thì tra lúc nào chả được? Lãnh đạo tỉnh điểm danh gặp mặt, đã sớm nói với cậu ta rồi! Câu ta lại... Thật chẳng ra sao cả! Quả thực vô tổ chức, vô kỷ luật, không coi ai ra gì!”

Nhìn thấy cục trưởng tức giận, Bành Hân nhất thời ngẩn ra, bởi vì lúc chị ta nhận được thông báo không có ai nhắc là có lãnh đạo điểm danh gặp mặt Triệu Ngọc gì cả.

Nếu như sớm biết, chị ta cũng không để Triệu Ngọc tự ý rời đi như thế.

Nghĩ đến đây, chị ta không thể không nhìn sang Lưu Trường Hổ, xem ra, chuyện này lại là Lưu Trường Hổ cố ý rồi.

“Cục trưởng Chu, anh cũng đừng tức giận,” Lưu Trường Hổ tựa như nắm được gì đó, không nhanh không chậm nói, “Triệu Ngọc cũng chỉ vì sốt ruột phá án thôi! Anh xem, bây giờ cậu ta tự tay phá được 3 vụ án, tự tay bắt được 4 tên tội phạm, đang hăng mà! Làm gì còn thời gian đi họp nữa?”

“Hừ!” Cục trưởng Chu quả nhiên trúng kế, giận dữ nói, “Phá được án thì đã sao? Phá được án cũng phải tuân thủ quy định chứ! À? Phá được án là có thể lên mặt hả? Cậu nói xem, cậu ta rõ ràng biết cuộc họp lần này có liên quan đến cậu ta, còn dám chống đối không đến, lão Lưu à, chuyện này phải xử lý cho tốt!”

"Vâng vâng vâng!" Lưu Trường Hổ cầu cũng không được gật đầu, “Chờ cậu ta trở về, tôi sẽ cho cậu ta một trận!”

Mấy câu này Bành Hân ghe thấy hết, tức đỏ cả mặt. Chị ta thật muốn cho Lưu Trường Hổ một trận, nhưng dù sao cũng có lãnh đạo ở đây, chị ta không dám lỗ mãng, chỉ có thể nuốt giận.

“Cục trưởng Chu.” Ai biết được, đúng lúc này cục phó Loan Tiêu Tiêu lại nói, “Anh đừng giận dữ quá, làm cảnh sát hình sự thì phải có tính khí này mà! Triệu Ngọc cũng không phải vô cớ bỏ việc, cậu ta dù sao cũng là đi tra án! Đợi lát nữa chúng ta giải thích với lãnh đạo một chút, bọn họ chắc sẽ hiểu thôi mà!”

“Ừ...” Nghe cục phó Loan nói, cục trưởng Chu mới bớt giận vài phần, nhưng vẫn không vui vẻ lắm nói: “Nói là thế, nhưng mà lãnh đạo đã điểm danh trước rồi, cậu vẫn không đến, chứng tỏ là chúng ta làm việc không ra sao cả, làm gì có loại không hiểu chuyện như vậy...”

Ai biết được, lúc cục trưởng Chu đang nói chuyện về Triệu Ngọc với cục phó Loan, cửa lớn liền mở ra, chủ nhiệm văn phòng Lâm đột nhiên dẫn hai vị mặc cảnh phục cấp cao vào phòng hội nghị.

Cục trưởng Chu và các cục phó vội đứng dậy chào, nắm tay hàn huyên xong liền lui qua cho hai vị đó ngồi lên ghế chính.

“Để tôi giới thiệu một chút,” Cục phó Loan chỉ vào một vị hơi thấp, rồi giới thiện với các điều tra viên, “Vị này là cục trưởng thành phố, cục trưởng Dương, mọi người hoan nghênh!”

Một trận vỗ tay ào ào vang lên

Sau đó, cô chỉ tay về phía một vị có thân hình lớn hơn nói, “Vị này là là khoa trưởng Tô Dương ở khoa giám sát của sở cảnh sát tỉnh chúng ta, mọi người chào hỏi đi!”

Các điều tra viên tiếp tục vỗ tay nhưng trong lòng không ngừng nghi vấn. Bởi vì đối với một cuộc họp nội bộ trong một phân cục mà nói, rất ít khi có lãnh đạo cấp thành phố tham gia, không nói gì đến một vị lãnh đạo cấp tỉnh!

Tất cả những điều này, có vẻ rất không bình thường!

Hơn nữa, vừa nghe nói vị trưởng khoa Tô này đến từ phòng giám sát, nghi ngờ trong lòng bọn họ càng lớn, đang đang suy đoán ý tứ bên trong. Lẽ nào phân cục Dung Dương có vấn đề gì sao?

Cục phó Loan hiểu rõ tâm tư của các nhân viên điều tra nên lập tức giải thích: “Lần này trưởng khoa Tô đến cục của chúng ta chủ yếu là để hoành thành việc cắt cử quan trọng tỉnh giao cho, bởi vì tất cả các mục tiêu điều tra ở phân cục Dung Dương đều cần phân cục chúng ta phối hợp giúp đỡ!”

Đúng, hôm nay hai vị lãnh đạo tới đây chủ yếu là để gặp mặt mọi người, cùng nhau làm quen một chút!” Cục trưởng Chu bổ sung, “Hai tháng tiếp theo, có lẽ hai vị lãnh đạo sẽ thường xuyên tới phân cục của chúng ta, nếu như cần nhờ tới bộ phận nào, mọi người nhất định phải phối hợp!”

À...

Các điều tra viên nghe ra ý rồi, nhưng nói hai vị lãnh đạo thường xuyên tới đơn vị, trong lòng liền cảm thấy hơi lo lắng. Hơn nữa, mọi người cũng rất tò mò, rốt cuộc bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ gì? Tại sao lại cần nhiều thời gian như thế?

Sau khi giới thiệu xong thì đến phần các lãnh đạp phát biểu.

Cục phó Dương của Cục thành phố nói rõ nội dung cho mọi người biết, còn nói nhiệm vụ của khoa trưởng Tô là vô cùng quan trọng, cục thành phố cũng rất quan tâm đến vấn đề này nên phân cục Dung Dương của bọn họ nhất định phải cố gắng hỗ trợ hết mức có thể.

Đến phiên lãnh đạo tỉnh nói chuyện thì vị trưởng khoa Tô Dương này lại chỉ nói vài câu cảm ơn theo kiểu hình thức, rồi im lặng.

Tuy người này là lãnh đạo cao quý, thế nhưng vóc người khôi khô, thân thể cường tráng khiến người khác nhìn thấy khá bị áp lực. Từ lúc vào phòng hội nghị đến giờ, anh ta vẫn luôn giữ vững vẻ nghiêm nghị trên mặt, quả thực không giận nhưng vẫn khiến người ta phải e ngại, rất có phong thái của lãnh đạo.

Lãnh đạo nói xong, hội nghị chính thức bắt đầu. Hội nghị tổ chức theo hình thức tổng kết khen ngợi, quá trình gồm 3 phần, 1 là khẳng định thành quả, 2 là tổng kết kinh nghiệm, 3 là không ngừng cố gắng.

Ngoài điểm thứ 3 ra, 2 điểm trên đều nhắc đến tên Triệu Ngọc, trong những vụ án đã phá gần đây, ngoài vụ viện dưỡng lão của tổ B ra, vụ nào cũng liên quan đến Triệu Ngọc!

Mà nói đến tổng kết kinh nghiệm, cục phó Loan vẫn luôn muốn Triệu Ngọc làm một cái báo cáo hoàn chỉnh chia sẻ cho các điều tra viên khác, để tất cả cùng tiến bộ.

Nhưng mà, bởi vì Triệu Ngọc vắng mặt, hai phần này rõ ràng là tiến hành không thuận lợi. Lúc nhắc đến án mạng ở tiểu khu Phú Dân, trưởng khoa Dương không nhịn được mà nói chen vào một câu:

“À, đúng rồi! Gần đây phân cục mấy người phá được mấy vụ án đều có tính đặc biệt, nhất là vụ án đã treo 10 năm đó, phòng hình sự thành phố và khoa trinh sát cực kỳ hứng thú, rất muốn điều tra viên điển hình này chia sẻ một chút! Cho tôi hỏi vị nào là đồng chí Triệu Ngọc?”

Nghe thấy trưởng khoa Dương nhắc đến Triệu Ngọc, cục trưởng Chu không khỏi lúng túng.

“Ừm... Triệu Ngọc ấy mà... Ha ha... Ừm...”

Cục phó Loan vừa định giải thích với lãnh đạo một chút. Ai biết được đúng vào thời khắc quan trong đó cửa phòng hội nghị lại cọt kẹt mở ra!

Nhưng người từ cửa này đi vào lại bước rất nhẹ nhàng, lén la lén lút nhưng tốc độ rất nhanh, nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó bắt chước những người khác im lặng ngẩng đầu lên nghe

Mọi người đều thấy, đó chính là Triệu Ngọc!

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.