Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chơi với anh đi!

Phiên bản Dịch · 1883 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Phải làm cách nào để có thể bôi xấu một người? Triệu Ngọc liên tục nở nụ cười âm hiểm, bởi vì, đây là một trong những công việc hắn thường hay làm trước khi xuyên không!

Hắn có ít nhất là một vạn biện pháp để bôi bẩn thanh danh người ta!

Ví dụ như phát tán các thông tin sai sự thật, thuê người chụp những hình ảnh bất nhã của người ta rồi tung lên mạng kèm theo một số tin tức bịa ra. Nhưng ngón nghề sở trường nhất của Triệu Ngọc là thuê người diễn kịch.

Đối với việc của Lưu Trường Hổ mà nói, Triệu Ngọc có thể thuê một người phụ nữ có thai đi đến đơn vị của vợ Lưu Trường Hổ gây chuyện, nói đứa nhỏ trong bụng cô ta là của Lưu Trường Hổ, bắt vợ của anh ta phải xử lý công bằng cho cô ta!

Nhưng mà...

Triệu Ngọc cũng không ngốc, hắn biết biện pháp này có thể sẽ hữu hiệu khi đối phó với người khác nhưng nếu dùng để đối phó với một người đường đường là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì lại là chuyện khác! Bởi vì người ta chỉ cần bỏ công đi điều tra là chân tướng sẽ sáng tỏ ngay! Làm không tốt còn tự châm lửa thiêu mình nữa!

Cho nên, nếu muốn bôi xấu Lưu Trường Hổ, Triệu Ngọc cảm thấy phải là việc thật thì mới được! Ví dụ như... mời Dương Hồng trợ giúp, tìm một cô gái bán hoa đáng tin chủ động tiếp cận Lưu Trường Hổ, sau đó gạo nấu thành cơm, rồi mang chứng cớ thật làm lớn chuyện ra, kéo anh ta xuống đài!

Đúng vậy, nếu muốn đối phó với Lưu Trường Hổ thì phải theo cách này mới được...

Lúc hắn đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại trên bàn làm việc của Lý Bối Ny vang lên, sau khi cô bé tiếp điện thoại trên mặt liền lộ ra dáng vẻ không tình nguyện nhưng miệng thì vẫn liên tục vâng dạ.

Đặt điện thoại xuống rồi, Lý Bối Ny mới bĩu môi hứ dài.

"Sao vậy?" Triệu ngọc tò mò hỏi một câu.

"Là tổ trưởng Khúc Bình!" Lý Bối Ny ủ rũ nói: "Chị ấy nói nhân viên văn thư của tổ B là người mới không có kinh nghiệm nên muốn em qua đó hỗ trợ chỉ bảo cho người ta! Thật là! Không phải chỉ là viết một bản báo cáo về vụ trộm ở Viện dưỡng lão thôi sao? Người nào mà chẳng viết được, sao lại cứ muốn làm phiền em chứ?"

"Không phải vụ trộm đó là do tổ B phụ trách à?" Triệu Ngọc vội hỏi: "Đây không phải là cùng hợp tác tra án, cô ta không có quyền sai bảo em mới phải?"

" Đúng vậy!" Lý Bối Ny bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà quản lý đã ra lệnh, một thực tập sinh như em sao dám từ chối chứ? Hơn nữa, ai bảo e viết báo cáo tốt như vậy? Với lại... hả? Sư huynh, anh làm gì đấy? Đừng..."

Lý Bối Ny thấy Triệu Ngọc túm lấy điện thoại, biết việc không ổn nên vội vàng đưa tay ngăn cản nhưng lúc này Triệu Ngọc đã gọi được cho Khúc Bình rồi.

"A lô, là tổ trưởng Khúc phải không? Tôi là Triệu Ngọc!" Triệu Ngọc kẹp ống nghe lên lỗ tai, hai chân biếng nhác gác lên bàn, cất giọng vô lại: "Ai ui, đương nhiên là có chuyện tôi mới tìm cô rồi. Tôi phá được án nên rất vui vẻ, trưa nay có đãi mọi người ăn hải sản ở Phí Đằng Ngư Hương , cô có thể nể mặt tôi chứ?"

"Đừng... đừng..." Lý Bối Ny không muốn đắc tội với Khúc Bình, luôn muốn cướp điện thoại nhưng Triệu Ngọc cứ chặn cô lại nên cô không tài nào lấy được.

"Cái gì? Không rảnh? Ai nha, quả thực là không nể mặt rồi!" Triệu Ngọc nói với Khúc Bình: "À, còn chuyện này nữa, bên chỗ tôi vừa phá được hai vụ án lớn, chắc là cô cũng biết chứ? Lý Bối Ny đang bận viết báo cáo kết án giúp tôi! Hơn nữa còn phải viết hai bản, bản nào cũng hơn một ngàn trang đấy! Giờ con bé đang bận chạy không kịp, nếu muốn nhờ con bé giúp thì đợi tháng sau hẵng nói nhé..."

"Cái gì? Tôi không biết lý lẽ?"

"Cô không biết tự xem lại đi à? Chỗ các cô chỉ có một vụ cướp nho nhỏ ở Viện dưỡng lão, cần viết báo cáo gì ghê gớm lắm chắc? Còn bên tôi thì sao, toàn là án giết người, án giết người đấy, biết không hả? Hơn nữa..."

"Này? Này? Cô đừng cúp chứ? Tôi còn chưa nói đã mà! Này!" Triệu Ngọc ném ống nghe lên bàn cười nói với Lý Bối Ny: "Là bà chị nhà em cúp máy! Em không cần đi nữa!"

"Hu... Em bị anh hại chết rồi!" Lý Bối Ny nắm cổ áo Triệu Ngọc lắc không ngừng: "Đồ ngang ngạnh nhà anh, anh đắc tội với người khác cũng thôi đi, sao còn lôi cả em theo thế, em còn muốn được làm việc tiếp đó!"

"Đi đi đi!" Triệu Ngọc nắm lấy bả vai Lý Bối Ny, xoay người cô lại, nói theo kiểu của dân phương tây: "Đi chơi với anh đi, đi với anh, có hải sản ăn! Đặt cho anh một bàn tiệc chất lượng đi nào!"

Hơn nữa, chẳng biết Triệu Ngọc bị chạm dây thần kinh nào, mà cũng có thể là do thói quen trước kia tiêm nhiễm, hắn thuận tay vỗ một cái vào mông Lý Bối Ny!

"Anh?" Lý Bối Ny ôm mông giật bắn người, mặt nhanh chóng đỏ ửng lên.

Lúc này Triệu Ngọc mới ý thức được bản thân làm quá đà, nhanh chóng lắc lắc cổ, giả vờ như vô tình giỡn trúng mà thôi.

Lý Bối Ny cũng bối rối chẳng biết nên làm gì tiếp, cuối cùng chỉ đành phải cầm lấy di động, gọi đến Phí Đằng Ngư Hương đặt bàn, cô gái nhỏ cũng rất "nhân từ" chỉ gọi có mười con tôm hùm mà hai mươi con cá muối!

Triệu Ngọc lại chẳng thèm để ý, dù sao ông đây cũng vừa nhặt được một cái cặp đầy ắp tiền, gọi đi! Cứ việc gọi! Các anh ăn ngon thì việc ông đây mời mới có ý nghĩa!

Nhìn thấy cà phê trên bàn đã nguội bớt, hắn mới bưng ly lên uống một ngụm. Thấy Lý Bối Ny đã nói chuyện điện thoại xong, hắn giả vờ đánh trống lảng sang chuyện khác: "Hừ, cái cô tổ trưởng Khúc này cũng thật là, chỉ là một vụ trộm thôi cũng đòi viết báo cáo gì chứ? Theo anh thấy thì đây vốn chẳng phải là việc của Tổ trọng án đâu nhỉ?"

"Ừ..." Lý Bối Ny để điện thoại di động xuống, nói: "Cũng không thể nói vậy! Không biết anh có từng nghe cái này chưa? Tuy chỉ là một vụ trộm nhưng lại rất giống kiểu của Vô Gian Đạo (1) đấy!"

(1) Vô Gian Đạo: tên một bộ phim hình sự khá hấp dẫn của Trung Quốc

"Hả? Có chỗ nào thú vị à?" Triệu Ngọc nghe không rõ.

"Vụ án này cũng không phải đơn giản!" Lý Bối Ny nghiêm túc kể lại: "Là biển thủ đó! Tội phạm lại là một bảo vệ trong Viện dưỡng lão!"

"Hả? Còn có chuyện này à?" Triệu Ngọc đột nhiên cảm thấy hơi hứng thú.

"Viện dưỡng lão được người ta quyên góp cho hơn một triệu nhân dân tệ, người bảo vệ kia thấy vậy nên nổi lòng tham. Vì chuyện này mà anh ta đã lên kế hoạch trước đó cả mấy tháng." Lý Bối Ny nói tiếp: "Đầu tiên, anh ta lắp camera trộm trong văn phòng của Viện trưởng, lấy được mật mã của két bảo hiểm. Sau đó điều chỉnh góc độ của camera giám sát trong phòng hiệu trưởng, tạo ra một điểm mù không quan sát thấy rồi tiến hành ăn trộm!"

"Sau khi trộm thành công, anh ta không vội xử lý số tiền đó mà đem giấu nó ở trong hầm ngầm của Viện dưỡng lão. Tiếp đó anh ta vẫn đi làm bình thường như không có việc gì xảy ra!"

"Hả? Còn có chuyện thế này nữa à, cuối cùng đã phá được án như thế nào?" Triệu Ngọc tò mò.

"Việc phá án không phải quá đơn giản sao?" Lý Bối Ny bĩu môi: "Chính vì anh ta tiến hành quá trót lọt nên tổ trưởng Khúc vừa đến đã nhận định thủ phạm chính là người ở đây! Nếu là người ngoài thì sao có thể không quay lại được bất cứ hình ảnh nào chứ?"

"À... thông minh quá bị thông minh hại!" Triệu Ngọc thở dài.

"Sau khi tiến hành thẩm tra hết tất cả nhân viên bảo vệ." Lý Bối Ny tiếp lời: "Có một người bảo vệ đã khai rằng từng thấy trong túi của tên tội phạm xuất hiện một chùm chìa khóa mới! Sau khi tổ trưởng Khúc lấy được chùm chìa khó đó thì phát hiện những cái chìa này đều do tên tội phạm kia làm trộm, có cái mở được cửa văn phòng của Viện trưởng, có cái mở được phòng theo dõi thậm chí còn có cả chìa khóa của tầng hầm."

"Điều tra tiếp theo hướng này thì tên tội phạm kia nhanh chóng thành thật khai báo, tổ B cũng tìm được tiền anh ta lấy trộm từ hầm ngầm."

"Sao hả, lợi hại không?" Lý Bối Ny vẫy vẫy tay nhưng lại phát hiện Triệu Ngọc cứ đơ ra đó như bị người ta điểm huyệt liền vội hỏi: "Sư huynh... anh lại bị sao thế?"

"À..."

Triệu ngọc "à" hơn mười giây, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất quan trọng.

Bỗng nhiên hắn vỗ mạnh lên bàn, hưng phấn hét lên: "Ai ôi, bà nó chứ! Ôi trời ơi... Mình nghĩ ra rồi!"

"Nghĩ ra được cái gì cơ?" Lý Bối Ny nghi hoặc.

"Chìa khóa! Khóa!" Triệu Ngọc trợn to mắt nói: "Thì ra, mấu chốt của vấn đề là ở đây!"

"Chìa khóa gì? Khóa ở đâu?"

"Bối Ny à!" Triệu Ngọc bỗng dưng đứng thẳng người dậy, nói vội: "Bây giờ anh phải qua trại tạm giam để tra một vụ án rất quan trọng! Trong cục có chuyện gì thì em báo anh biết với nhé!"

"Hả? Không đúng, anh còn có vụ án nào kia chứ?" Lý Bối Ny nhìn thời gian cũng sốt ruột theo: "Vừa rồi chị Bành đã nói 10 giờ rưỡi sẽ họp đó! Giờ sắp đến giờ rồi, hơn nữa, anh còn là nhân vật chính..."

Nhưng mà, chờ tới lúc Lý Bối Ny ngẩng đầu lên lần nữa thì Triệu Ngọc đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu rồi...

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.