Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tại sao lại là anh?

Phiên bản Dịch · 1876 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Triệu Ngọc vốn định nhẹ nhàng quay về chỗ ngồi, không muốn hấp dẫn sự chú ý của bất cứ ai cả.

Nhưng mà, lúc hắn đi vào phòng họp, cục trưởng Dương vừa nhắc đến tên hắn, trùng hợp bất ngờ như vậy, không thẻ nghi ngờ sự xuất hiện của hắn cực kỳ khiến người khác chú ý.

Tuy hắn đã tìm một góc nhỏ ngồi xuống, nhưng ánh mắt của mọi người vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.

Mới đầu, Triệu Ngọc không phát hiện ra, còn nhỏ giọng hỏi điều tra viên bên cạnh: “Này, người anh em, nói đến đoạn nào rồi thế? Đã đến đoạn khen ngợi ông đây chưa?”

Thấy sự né tránh của điều tra viên và điệu bộ không dám nói câu gì của anh ta, lúc này Triệu Ngọc mới phát hiện ra, thì ra điều tra viên trong cả phòng họp đang nhìn chằm chằm vào hắn!

Hả?

Triệu Ngọc không tránh khỏi bực bội, hắn chỉ đến muộn có một chút thôi? Tại sao lại nhìn chằm chằm vào hắn như vậy?

“Triệu Ngọc!” Loan Tiêu Tiêu cũng thấy Triệu Ngọc đến muộn, khoát tay nói: “Mau tới đây, đồng chí Triệu Ngọc, đến đây một lát, mau lên!”

Triệu Ngọc không rõ ý của bà là gì, đành phải đứng lên khỏi chỗ, đi tới phía của lãnh đạo.

Trong lúc đi tới Triệu Ngọc lại càng cảm thấy khó hiểu bởi vì đầu tiên hắn nhìn thấy Bành Hân liên tiếp nháy mắt với hắn, lại thấy chỗ chính giữa phòng họp có hai người lạ đang ngồi, cuối cùng còn nhìn thấy cục trưởng Chu An Đông liên tục lấy tay vuốt mặt, có vẻ như không vui vẻ chút nào.

“Hai vị lãnh đạo…” Loan Tiêu Tiêu chỉ vào Triệu Ngọc giới thiệu nói: “Vị này, chính là đồng chí Triệu Ngọc, ngại quá, cậu ấy đang điều tra một vụ án khó giải quyết cho nên mới tới trễ…”

“Hả!?”

Ai ngờ, vừa nhìn thấy Triệu Ngọc, vị trưởng khoa Tô Dương vẫn luôn tỏ vẻ nghiêm túc kia bỗng nhiên lại đứng bật dậy, chỉ vào Triệu ngọc nói: “Tại sao… tại sao lại là anh!?”

Triệu Ngọc lơ mơ không hiểu sau đó nhìn kĩ một lát, lúc này mới nhận ra người ở đối diện, kinh ngạc nói một câu: “Đệt mợ… là anh à!?”

Xì xào…

Nhóm điều tra viên trong phòng lập tức ngã ngửa, tròng mắt của cục trưởng Chu kém chút nữa là rơi xuống đất.

Cái này… Thật quá kì lạ rồi!

Đường đường là một cảnh sát, ngôn từ lại có thể thô tục như vậy…

Nhưng mà, điều khiến cho người ta càng kinh ngạc hơn là, vị trưởng khoa Tô Dương này chẳng những không thèm để ý tới, ngược lại còn ra khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt Triệu Ngọc, nắm tay hắn, thì thầm trong miệng:

“Thật không ngờ, thì ra là anh làm việc ở nơi này!”

“Anh…” Triệu Ngọc chỉ vào Tô Dương, nghi hoặc hỏi: “Sao mặt anh lại trắng như vậy? Không phải là đỏ à?”

“Khụ! Uống rượu thì sẽ như vậy.” Tô Dương nắm tay Triệu Ngọc, nở nụ cười giống như người quen nói: “Sau ngày hôm đó, tôi đã hiểu rõ rồi, tuy rằng tính tình của anh rất nóng nảy, nhưng dù sao thì anh cũng là lấy việc giúp người làm niềm vui! Điểm xuất phát của hai chúng ta đều tốt cả!”

Thì ra, vị trưởng khoa Tô Dương này, đúng là người đàn ông cao lớn mà mấy ngày trước Triệu Ngọc gặp được ở quán lẩu. Triệu Ngọc biết anh ta cũng là cảnh sát nhưng tuyệt đối không ngờ tới, anh ta lại là quan lớn trên tỉnh?

Dựa theo lý thuyết, Triệu Ngọc chỉ gặp người này một lần, chẳng những không quen lại còn có xung đột với nhau.

Nhưng Triệu Ngọc rất linh động, vừa thấy Tô Dương chủ động vói chuyện với mình, lại nhiệt tình như vậy, hắn lập tức nảy ra một suy nghĩ:

Con bà nó, cơ hội như vậy thật khó có được, nếu như hắn không nhân cơ hội này làm ra vẻ một chút, thì thật quá có lỗi với bản thân rồi!

Nghĩ đến đó, Triệu Ngọc làm như quen thuộc vỗ vỗ bả vai của trưởng khoa Tô, cười nói: “Anh đừng khen tôi quá, cảnh sát vì nhân dân làm việc là chuyện nên làm! Nhưng, tôi thật sự còn ghi hận việc anh đoạt danh tiếng của tôi! Còn nữa, câu nói cuối cùng của anh ngày đó, tôi vẫn chưa phục đâu! Đừng tưởng anh có sức mạnh là được, nếu như thực sự động thủ thì anh vẫn chưa chắc có thể thắng tôi!”

“Đi chết đi!” Trưởng khoa Tô cũng phối hợp, vui đùa cười ha ha với Triệu Ngọc: “Vậy thì hôm khác thử xem, đảm bảo anh sẽ phải cầu xin tôi tha cho anh!”

“Được, một lời đã định! Mau quay lại với việc chính thôi! Lần sau gặp mặt lại nói chuyện tiếp.” Triệu Ngọc chỉ tay về phía chỗ ngồi của lãnh đạo, đồng thời nhỏ giọng nói: “Buổi tối tới, tôi mời!”

“Không được, đêm nay tôi có việc rồi, trưa ngày mai, trưa mai đi!” Tô Dương cười quay lại chỗ ngồi, lại nói thêm một câu nữa: “Để… tôi mời anh đi!”

Xì xào…

Hai người nói chuyện tuy nhỏ, nhưng đại bộ phận cảnh sát đều đã nghe rõ ràng.

Lần này, ánh mắt của mọi người hướng về phía Triệu Ngọc, đã hoàn toàn thay đổi!

Trời ạ, chuyện gì thế này?

Tại sao Triệu Ngọc còn quen cả lãnh đạo tỉnh nữa?

Hơn nữa, nhìn có vẻ quan hệ của bọn họ còn rất thân thiết! Lãnh đạo tỉnh còn chủ động mời hắn ăn cơm nữa kìa!

Đây...

Đây là đạo lý gì chứ?

A...

Có người nhận ra, tự nghĩ trong lòng, thảo nào tên Triệu Ngọc này lại kiêu ngạo như vậy, có chỗ dựa thì còn sợ gì nữa chứ! Người ta là có chỗ dựa vững chắc đó!

Trời ơi tim của tôi, có người còn sợ hãi cảm thán, nước trong tổ trọng án quá sâu rồi, may mắn là bản thân không đắc tội Triệu Diêm Vương này!

Lưu Trường Hồ cũng không tránh khỏi há hốc mồm ngạc nhiên, nhìn cách bọn họ nói chuyện, quan hệ của Triệu Ngọc và vị lãnh đạo này không phải là quá thân nhưng mà hai người còn vỗ vai, bắt tay, mối quan hệ này lại vô cùng rõ ràng rồi.

Cục trưởng Chu An Đông cũng cảm thấy ngoài ý muốn, đối với các mối quan hệ trong cục cảnh sát, ông ta vô cùng rõ ràng, nhưng trong ấn tượng của ông ta chưa từng nghe qua Triệu Ngọc có quan hệ cới lãnh đạo tỉnh? Tên Triệu Ngọc này... thật không hề đơn giản chút nào...

Nhìn thấy Triệu Ngọc và trưởng khoa Tô trò chuyện thân mật, cục trưởng Dương của cục thành phố cũng không thể không liếc mắt nhìn một cái. Trước kia, anh ta chỉ nghe nói Triệu Ngọc phá liên tiếp ba vụ án lớn trong vòng một tháng, tự tay bắt được bốn tên tội phạm nhưng lại không ngờ rằng quan hệ của hắn lại rộng đến thế, quen biết cả lãnh đạo tỉnh?

Thấy vậy, cục trưởng Dương nhanh chóng tươi cười khen Triệu Ngọc, khen hắn là tấm gương của đội cảnh sát, đáng để mọi người học tập theo! Vì để thỏa mãn lòng hiếu kì, anh ta còn mời Triệu Ngọc chia sẻ một chút về các vụ án lớn mà Triệu Ngọc từng phá để mọi người học tập.

Tự dát vàng lên mặt là bản lĩnh có một không hai của Triệu Ngọc. Hắn thêm mắm dặm muối cho những vụ án từng phá, cực kì cường điệu, thậm chí còn bịa thêm vài chi tiết, kích thích giống như phim mạo hiểm bom tấn hollywood!

Đầu tiên hắn nói về suy luận của hắn kĩ càng như thế nào, dốc hết tâm huyết ra sao, ngay cả ăn cơm hay ngủ đều nghĩ về vụ án!

Lại nói tiếp về ý chí của hắn kiên định ra sao, dù có bị cản trở cũng không tức giận, vì để phá được vụ án mà phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm như thế nào, chi tiết nào cũng không bỏ sót!

Cuối cùng hắn bắt tội phạm mạo hiểm đến như thế nào, mạng sống treo lơ lửng ra sao, hắn còn xắn cả quần lên để cho mọi người nhìn thấy vết thương trên mắt cá chân của hắn...

Đừng nghĩ là Triệu Ngọc buôn dưa chẳng biết xấu hổ, hiệu quả còn vô cùng rõ rệt, dọa mọi người đang ngồi ở đây phải sững sờ! Nhóm điều tra viên nghe bị dọa cho sững sờ, vỗ tay không ngừng, vài vị lãnh đạo cũng bị Triệu Ngọc khoác lác về năng lực phá án thuyết phục, ngay cả trưởng khoa Tô cũng khen ngợi giơ ngón cái lên với hắn!

Vì thế, hội nghị này kết thúc trong lúc Triệu Ngọc ca ngợi về tài năng của bàn thân và tiếng tán dương của lãnh đạo!

Nhận được khen ngợi của lãnh đạo, cục trưởng Chu An Đông cũng cảm thấy trên mặt nở hoa rồi, đã sớm bỏ đi thành kiến với Triệu Ngọc, khen ngợi hắn không dứt miệng.

Bành Hân, Lý Bối Ny và thành viên tổ điều tra A thì chẳng cần phải nói, nhất là người hiểu rõ mọi chuyện Lý Bối Ny, cô bội phục sát đất với tài khoác lác của Triệu Ngọc! Trời ạ, có thể thổi phồng khen ngợi của mình với mọi người như vậy, phải không biết xấu hổ như thế nào mới có thể làm được đây!?

Nhưng mà, cũng có người vô cùng bất mãn với kết quả này.

Ví dụ như đội trưởng Khúc Bình của tổ B, bởi vì biểu hiện quá tốt của Triệu ngọc mà bao công sức vất vả phá án vụ trộm viện dưỡng lão của bọn họ bị lãnh đạo bỏ qua không nhắc tới.

Công sức của mình bị bỏ qua, cô ta làm sao có thể bình tĩnh được cơ chứ?

Nhưng mà, nếu như Khúc Bình ghen tị với Triệu Ngọc thì với Lưu Trường Hổ mà nói thì không thể nghi ngờ chính là thù hận rồi!

Anh ta vốn tưởng rằng, hôm nay Triệu Ngọc không xuất hiện trong cuộc họp sẽ khiến cho lãnh đạo càng ghét hắn thêm! Nhưng mà, kết quả cuối cùng là Triệu Ngọc lại lật ngược lại hoàn cảnh, trở thành ngôi sao của đội cảnh sát

Triệu Ngọc!!

Lưu trường Hổ hận đến đau đớn hêt cả xương cốt, nói thầm trong bụng: tên nhóc này chờ đấy! Sớm muộn gì cũng có ngày, tôi sẽ làm cho cậu phải chịu thua!

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.