Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm thế nào để bôi xấu?

Phiên bản Dịch · 1758 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Tới rồi, tới rồi!”

Lý Bối Ny nhìn vào màn hình định vị, vẫy tay ra hiệu cho mọi người ở tổ A, những điều tra viên thấy thế thì lập tức giải tán ra ngoài, giả vờ làm việc như bình thường.

Không lâu sau, Triệu Ngọc nhanh chân bước đến phòng làm việc.

Lúc Triệu Ngọc vào trong phòng làm việc thì một điều tra viên bỗng quay người lại, rung chiếc pháo trong tay, lập tức hoa pháo bay khắp phòng, cả căn phòng ngập tràn màu sắc, văn phòng tổ A giống như thành nơi tổ chức đám cưới vậy.

“Con mẹ nó... Chuyện gì vậy?” Ban đầu Triệu Ngọc hơi sợ nhảy về phía sau vài bước, nhìn kỹ lại mới hiểu ra đồng nghiệp đang chúc mừng mình.

“Chúc mừng! Chúc mừng!”

“Làm đẹp lắm!”

“Cậu rất tuyệt!”

“Nào... cho tôi ôm một cái!”

“...”

Những người điều tra viên tới bắt tay Triệu Ngọc chúc mừng, sau đó còn vỗ mạnh lên người hắn.

Cảm nhận những cú đấm đánh lên người mình, Triệu Ngọc có cảm giác rất kỳ lạ, giống như hắn đã trở lại cái ngày được mọi người khen ngợi ở trong cục cảnh sát thành phố. Chỉ khác là, lần này hắn là người duy nhất được chúc mừng.

“Sư huynh!” Lý Bối Ny vui vẻ kéo tay Triệu Ngọc: “Em còn chưa làm xong báo cáo của vụ án thảm sát đấy! Vậy mà hôm nay anh đã bắt hung thủ trốn thoát kia về rồi! Ngón tay em đã sắp bị mài mòn vì viết báo cáo rồi, anh muốn em mệt chết sao?”

“Ha ha ha...” Triệu Ngọc còn đang ngẩn ngơ như đang đi trên may, miệng lầm bầm liên tục: “Tốt lắm, không tồi, cảm ơn!”

“Gì chứ! Chỉ cảm ơn là xong rồi sao?” Tất nhiên Lý Bối Ny không hài lòng: “Thế này không phải giống có lệ sao?”

“Câu nói này!” Triệu Ngọc hiểu ra, nhìn kỹ Lý Bối Ny rồi nói lớn: “Phí Đằng Ngư Hương, hôm nay phải ăn một bữa hải sản thật lớn! Trưa nay tôi mời, mọi người đều phải tới, ai không tới thì là cháu của tôi!”

“Ồ!”

Vừa nghe thấy Triệu Ngọc mời một bữa hải sản lớn, mọi người trong phòng đều hô hào.

Bành Hân bước lên bắt tay Triệu Ngọc nói lớn: “Tốt, tốt! Ba vụ án lớn, bốn tên tội phạm, thằng nhóc này chắc chắn đã giàu to với tiền thưởng nhận được rồi, mời mọi người ăn mừng một bữa có là gì đâu!”

“Hoan hô...”

Mọi người trong phòng vui vẻ hô hào hét lớn.

Không khí trở nên rất sôi nổi.

“À, phải rồi!” Bành Hân nói: “Tôi vừa nhận được thông báo, lúc mười giờ ba mươi sẽ có cuộc họp! Lãnh đạo sẽ biểu dương thành tích của tổ chúng ta, cho nên mọi người nhớ phải tham gia đấy! Được rồi, chúc mừng thế đủ rồi, cũng đừng khiến lãnh đạo nghĩ tổ chúng ta toàn người điên, nào đi làm việc đi!”

“À ha ha...”

Bành Hân nói xong thì mọi người trong phòng cũng không hô hào nữa mà trở về nơi làm việc.

“Ngọc à!” Bành Hân nghiêm túc nói với Triệu Ngọc: “Lát nữa cậu tới cuộc họp thì cũng báo cáo vụ việc của Dương Văn Đào luôn đi!”

“Chị nói với cậu điều này, cậu phá được nhiều vụ án như vậy thì phía trên không thể xem như không biết! Vì vậy chị vẫn nói lại câu nói đó, cậu nên nhanh chóng tới gặp lãnh đạo nói chuyện nhanh chóng thoát khỏi cái hố lửa là tổ xử những vụ án kéo dài chưa phá được kia đi! Sau đó về tổ A hỗ trợ cho chị đây, chị thật không nỡ xa cậu đâu!"

“Ôi! Em hiểu, em hiểu!” Triệu Ngọc gật đầu như giã tỏi, Bành Hân thật sự suy nghĩ cho hắn, việc này hắn sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Nhưng mà, chuyện có rời khỏi tổ xử lý những vụ án kéo dài chưa phá được hay không thì hắn vẫn chưa đưa ra quyết định.

Lúc đi làm báo cáo Triệu Ngọc mới biết Dương Văn Đào đã tỉnh lại, hơn nữa còn khai toàn bộ quá trình phạm tội của anh ta.

Không nghĩ là, người mà nhân chứng nhìn thấy ở hồ chứa nước thật sự là Dương Văn Đào.

Thì ra, sau khi Dương Văn Đào chạy khỏi nhà tù thì anh ta đã chạy trốn tới trấn Ngân Bàn. Vì anh ta từng nghiên cứu khoa học ở đây, cho nên rất quen thuộc với mỏ quặng này.

Giống như suy đoán của Triệu Ngọc, anh ta chọn một nơi an toàn và gần chỗ đông người. Ban ngày trốn trong mỏ quặng, đêm đến thì chạy vào trong thôn tìm đồ ăn.

Nhưng trốn được mấy ngày thì tên ngốc này lại giống như bị hư não, muốn xuyên qua núi để chạy ra tỉnh ngoài.

Không nghĩ là lúc anh ta đi qua hồ chứa nước thì không cẩn thận gặp phải một người tốt trên núi, hai người nổi lên tranh chấp, Dương Văn Đào cảm thấy người trên núi này đã biết mặt anh ta, nên giả vờ chạy về phía Tây, rồi trốn về mỏ quặng.

Không nghĩ là mấy người trên núi lại nhiệt tình báo cáo chuyện này, cho nên mới khiến đám người Bành Hân điều tra sai hướng. Nếu không phải Triệu Ngọc phát hiện ra, chỉ sợ thêm mười ngày nửa tháng nữa cũng chưa chắc phá xong vụ án này.

Vì vậy, Triệu Ngọc càng đắc ý hơn.

Cho nên lúc làm báo cáo, hắn liền bịa chuyện trắng trợn, nói gì mà mình đã nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận, thông qua logic rồi phân tích từng chi tiết cùng với ý chí kiên cường và tinh thần không sợ chết để vượt qua rất nhiều khó khăn mới có thể đưa Dương Văn Đào về quy án.

Hắn còn chụp một tấm ảnh về mắt cá chân bị thương để Đại Phi đưa nó vào báo cáo.

Sau khi hoàn thành báo cáo, Triệu Ngọc mới thở được một hơi rồi quay về bàn làm việc.

Tổ phụ trách những vụ án kéo dài chưa phá được sao!

Nhìn cái tên dài đặt trên bàn làm việc, trong lòng Triệu Ngọc có ba phần than thở, bảy phần đắc ý.

Ha ha!

Chỉ có mình tôi một tổ thì sao chứ?

Ông đây vẫn phá xong án đấy thôi!

Không chỉ phá xong vụ án của bản thân mà còn đưa luôn đào phạm về quy án, những thành tích, năng lực này, còn ai dám khinh thường hắn nữa chứ?

Lưu Trường Hổ, anh chạy đi đâu rồi?

Hình như lâu rồi không nhìn thấy tên ngốc này!

Không có anh ta lảm nhảm bên tai thì lại thấy thiếu thiếu gì đó?

“Sư huynh!” Lúc này, Lý Bối Ny lại đặt một ly cà phê lên bàn làm việc của Triệu Ngọc: “Em cho hai muỗng đường! Tối hôm qua anh rất vất vả đúng không, uống một chút để tỉnh táo hơn đi!”

Thấy Lý Bối Ny vui vẻ như tràn đầy gió xuân, Triệu Ngọc cảm thấy rất gần gũi.

“Sư huynh, em nghe nói hôm qua anh dùng một con chó để tìm ra hung thủ” Lý Bối Ny tò mò hỏi: “Anh làm thế nào vậy? Anh làm thế nào vậy?”

Triệu Ngọc nói thầm trong lòng, gì mà dùng một con chó tìm được hung thủ? Đây là một chuyên gia tìm phân thì có!

“Bối Ny!” Triệu Ngọc không trả lời cô bé, chỉ hỏi lại: “Sao mấy hôm nay không nhìn thấy Lưu Trường Hổ? Gia đình anh ta có chuyện gì à, sao không thấy xuất hiện?”

“Ối, nói về chuyện này!” Lý Bối Ny nhìn xung quanh một lúc rồi cúi đầu nói nhỏ với Triệu Ngọc: “Bây giờ dù là chị Bành của tổ A chúng ta hay là Khúc Bình của tổ B đều có ý kiến với vị phó đội trưởng này!”

“Lưu Trường Hồ hoàn toàn không thể so sánh với đội trưởng Kim, dù là chuyện điều tra án, hay việc sắp xếp lịch làm việc đều không phối hợp với lãnh đạo, thậm chí còn không chịu phối hợp với các tổ nhỏ như chúng ta.”

“Em nói cho anh biết, hôm qua anh bắt được Dương Văn Đào về quy án, chị Bành thậm chí còn không thèm báo lại cho anh ta đấy!”

“Còn nữa, tổ trưởng Khúc bên phía tổ B cũng giống vậy, hôm qua bọn họ cũng phá xong vụ trộm ở viện dưỡng lão nhưng cũng không thèm báo lại cho anh ta biết! Em nói anh nghe, vừa nãy cũng vì chuyện này mà Lưu Trường Hổ gọi hai người kia vào phòng làm việc đó!”

“Ồ... Thì ra là vậy!” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ một lúc, xem ra không phải có mỗi mình hắn không thích Lưu Trường Hổ, mà hai vị tổ trưởng cũng có ý kiến với anh ta.

“Thật ra có tin là...” Lý Bối Ny thần bí nói: “Lưu Trường Hổ nhận chức đội trưởng của đội trưởng Kim chỉ là tạm thời. Anh ta đã sớm được đề bạt lên với lãnh đạo, sao lại chấp nhận với chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự ở đây chứ? Chắc chắn đây chỉ là một cái bệ nhảy của anh ta mà thôi! Chắc không lâu nữa anh ta sẽ lại lên chức mới!”

“Ồ...”

Triệu Ngọc thầm tính, có vẻ như Lưu Trường Hổ không định ở lại cái tổ trọng án này, nếu vậy không phải hắn sẽ không phải đấu đá với anh ta nữa rồi sao?

Không đúng, nếu như Lưu Trường Hổ lên được chức phó cục trưởng, vậy không phải anh ta sẽ có quyền hơn sao, nếu vậy thì càng phiền phức hơn!

Không được, ông đây cũng phải giống như Chuyên Gia Văn Sử, đùa giỡn, bôi xấu anh mới được! Phải khiến anh ta muốn lên cũng không được, muốn xuống cũng không xong, nếu không thì sẽ để lại hậu quả không lường được.

Nhưng... phải làm gì để khiến anh ta xấu mặt đây?

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.