Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai người còn tắm rửa nữa à?

Phiên bản Dịch · 1604 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Trước khi Triệu Ngọc xuyên không thì thường liên lạc với nhóm trộm cướp, hắn hiểu được một quy củ trong nghề này, đó là trời mưa có sét thì không làm!

Hiểu đơn giản đó là khi trời mưa có sét thì bọn họ sẽ không tới nhà trộm đồ, nhất là ban đêm. Bởi vì khi trời mưa có sét thì mọi người đều ngủ không sâu giấc, nếu mà lúc đó làm trộm thì rất dễ bị người phát hiện.

Mà trong vụ án của Giản Văn Lỵ thì lúc xảy ra vụ án là trời mưa to, sấm sét đùng đoàng, nếu như là một kẻ trộm có kinh nghiệm phong phú, chắc chắn sẽ không chọn vào hôm đó mà ra tay.

Bởi vậy, Triệu Ngọc suy đoán khác hẳn với Miêu Anh, hắn cho rằng kẻ giết chết Giản Văn Lỵ là một tên ăn trộm mới vào nghề, không có kinh nghiệm.

Với lại Triệu Ngọc không cho rằng trên thế giới có nhiều việc trùng hợp như vậy! Sao lại đúng vào lúc Lâm Mỹ Phụng đi giết Giản Văn Lỵ thì lại có người đã bóp chết Giản Văn Lỵ từ sớm rồi? Bọn họ cũng không có hệ thống Kỳ Ngộ, làm sao có thể trùng hợp như vậy?

Cho nên hắn cảm thấy người giết chết Giản Văn Lỵ có quan hệ với Lâm Mỹ Phượng hoặc là Lưu Bằng Phi.

Như vậy… họ có quan hệ như thế nào?

Triệu Ngọc cau mày suy nghĩ. Không biết tại sao đáp án của vấn đề này rất mờ ảo, không thể đoán được nhưng Triệu Ngọc lại cảm thấy, hắn cách sự thật đã rất gần, giống như chỉ cần bước tới một bước là được vậy!

Khi Triệu Ngọc đang suy nghĩ thì trong hành lang truyền đến mấy tiếng gọi lớn, khi nghe kỹ thì có người đang hô tên “Hoa Hoa”!

Hóa ra là Dương Hồng đang ở bên ngoài cánh cửa đối diện với phòng hắn.

Nghe được tiếng gọi thì Triệu Ngọc khoác áo lên rồi đi tới phòng khách. Ai ngờ Hoa Hoa cũng nghe được nên đi ra ngoài, cũng mở cửa phòng ra.

“Chị Dương Hồng, em đang ở bên này!”

Dương Hồng nghiêng đầu nhìn qua, vừa đúng lúc thấy Hoa Hoa đang mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình và Triệu Ngọc mặc quần áo không chỉnh tề, hai giây sau, giữa hai người còn xuất hiện thêm một con chó nữa!

“Hai người…”

Mắt Dương Hồng trợn lên, trong ánh mắt rất phức tạp.

“Nha… hiểu lầm, hiểu lầm rồi!” Hoa Hoa vội vàng giải thích: “Chị Hồng, hôm qua em không mở cửa được, vừa đúng lúc anh cảnh sát này về nhà, cho nên em qua nhà anh ấy ngủ một đêm! Chúng em cũng không làm cái gì…”

“Hoa Hoa… em…” Dương Hồng vẫn không phản ứng lại được, chỉ vào người Triệu Ngọc sau lưng Hoa Hoa nói: “Cảnh sát Triệu, anh rất biết kiếm lợi đấy nhỉ? Quần áo đều cởi hết rồi?”

“Tôi? Có gì lạ sao!” Triệu Ngọc rất vô tội mà giải thích: “Tắm rửa thì cần vậy thôi!”

“Cái gì? Hai người còn tắm rửa nữa à?” Dương Hồng nói với giọng rất cao.

“Gâu! Gâu! Gâu…” Có lẽ là cảm thấy địch ý nên con chó cũng sủa lên.

“Chị Hồng, thật sự là không liên quan tới anh cảnh sát này, anh ấy chỉ có lòng tốt cho em ở nhờ một đêm thôi! Hôm qua… hôm qua…” Hoa Hoa khẩn trương tới nỗi rơi ra vài giọt nước mắt ấm ức.

“Đúng rồi!” Lúc này Dương Hồng mới nhớ tới việc chính, kéo Hoa Hoa ra mà hỏi: “Hôm qua chị nghe nói, thằng khốn kia đã đánh em phải không?”

Hoa Hoa gật gật đầu.

“Thằng khốn nạn!” Dương Hồng nhìn vào vết thương trên mặt của Hoa Hoa mà rất tức giận: “Cái tên này đúng là không phải người! Hắn ta còn cướp hết đồ của em nữa sao? Em cứ chờ đấy, sau đó chị sẽ đòi lại cho em!”

“Đừng, đừng…” Hoa Hoa hơi khẩn trương: “Chị Dương Hồng, chị cũng biết rằng thế lực của nhà hắn rất lớn mà, chúng ta không chọc nổi! Những thứ khác cho hắn cũng không sao, thế nhưng chìa khóa nhà của em vẫn để ở trong túi, chị Dương Hồng, nếu không… chúng ta đổi một ổ khóa khác đi! Em lo hắn sẽ tới gây sự với chúng ta!”

Thông qua cuộc nói chuyện của hai người thì Triệu Ngọc cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Thế nhưng Triệu Ngọc cũng không quan tâm lắm, mà việc hắn quan tâm đó là khi Hoa Hoa nói tới “chìa khóa” và “khóa” thì hắn hơi ngơ ngác, giống như lại nghĩ tới điều gì đó quan trọng.

“Hoa Hoa, chuyện này vẫn để chị xử lý đi!” Dương Hoa ra hiệu Hoa Hoa về nhà trước, sau đó nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, xin lỗi vì sự hiểu nhầm vừa rồi, tôi thay mặt Hoa Hoa cảm ơn anh!”

“Không có gì, không có gì!” Nghe thấy Dương Hồng đang nói chuyện với mình thì Triệu Ngọc đành phải bỏ dở suy nghĩ vừa thoáng qua, hắn nghiêm túc mà nói: “Chỉ cần cô vẫn giữ lời ưu đãi cho tôi là được!”

“Ừ?” Dương Hồng hơi sững sờ, sau đó mới rõ ý của Triệu Ngọc nên mặt đỏ bừng lên.

Đúng lúc này, Hoa Hoa vừa cầm quần áo của mình trở về, kinh ngạc mà hỏi: “Ưu đãi gì vậy?”

“Gâu! Gâu...” Triệu Ngọc không nói nhưng con chó lại sủa lên.

“Chuyên Gia Văn Sử, tao phải đi rồi!” Hoa Hoa ngồi xổm xuống sờ vào đầu nó: “Về nhà tao sẽ tìm bác sĩ thú y, để chữa khỏi chân cho mày! Bye bye…”

“Gâu gâu…” Con chó vẫy đuôi với Hoa Hoa, giống như là nghe hiểu vậy.

Triệu Ngọc suy nghĩ, lát nữa mình còn phải đi tới cục cảnh sát, cũng không thể cho con chó đi theo được đúng không? Nghĩ tới đó thì hắn vội vàng gọi Hoa Hoa lại, hỏi cô xem có thể chăm sóc “Chuyên Gia Văn Sử” một lát hay không? Hoa Hoa gật đầu đáp ứng.

Thế là khi hai cô gái mang theo con chó đi về phòng thì hành lang lại trở nên yên tĩnh.

Hô…

Triệu Ngọc thở phào một hơi, từ sáng sớm đã không yên rồi, xem ra đại địa kinh lôi của hôm nay chắc chắn không tầm thường! Sau này mình càng phải cẩn thận mới được!

Bời vì còn muốn tới cục cảnh sát xử lý chuyện của Dương Văn Đào nên hắn không đi ngủ nữa, mặc quần áo vào rồi đi tới cục cảnh sát.

Cùng lúc đó, ở trong phòng đội trưởng của cục cảnh sát, Lưu Trường Hổ đang đi đi lại lại, lo lắng bất an, trong gạt tàn chứa đầy mẩu thuốc lá, anh ta đang muốn vứt mẩu thuốc lá trong tay mình đi, nhưng lại hết chỗ vứt, bực mình nên anh ta ném luôn vào ly trà.

Vừa mới ném tàn thuốc xong thì thư ký Tống Siêu của cục trưởng đi vào. Bởi vì đã quen thuộc nên Tống Siêu chỉ gõ cửa một cái rồi thôi.

“Đội trưởng Lưu.” Anh ta mang theo một tờ văn thư, nói với Lưu Trường Hổ: “Cục trưởng có dặn, lúc mười rưỡi muốn tổ chức một hội nghị lâm thời, yêu cầu tất cả mọi người của tổ trọng án phải tham dự, anh đi thông báo cho mọi người đi!”

“À!” Lưu Trường Hổ biết đây là cách làm từ trước rồi, mỗi khi có vụ án lớn nào bị phá đều muốn tổ chức một đại hội để khen ngợi, cổ vũ cho những cảnh sát đã tham gia phá án.

Lần này, Triệu Ngọc đã phá được vụ án giết người tại tiểu khu Phú Dân nên những người lãnh đạo tự nhiên phải khen ngợi hắn.

“Ừm… đội trưởng Lưu, Triệu Ngọc… hắn ta…” Tống Siêu hình như muốn nói cái gì đó, nhưng khi tới miệng rồi lại nói lòng vòng.

“Triệu Ngọc!” Lưu Trường Hổ cắn răng nói: “Không sao, lần này do hắn ta gặp may mà thôi! Tiểu Tống, yên tâm đi, không phải hắn ta phá án rất giỏi sao? Tốt, vậy tôi sẽ để hắn tiếp tục ở lại tổ xử lý những vụ án kéo dài chưa phá được. Để xem hắn có thể tiếp tục phá được những vụ án chưa giải quyết hay không? Tôi không tin lần nào hắn ta cũng may mắn như vậy!”

“Không phải, tôi không phải muốn nói về việc này!” Tống Siêu lắc đầu, nói: “Vừa rồi tôi nghe nói, vụ án người chết đuối tại hồ chứa nước do tổ A phụ trách đã kết án, kẻ bị tình nghi là Dương Văn Đào đã quy án rồi!”

“Ồ? Vậy sao? Tại sao Bành Hân lại không báo cáo cho tôi?” Lưu Trường Hổ cảm thấy hơi khó tin: “Có phải là vừa mới bắt được không?”

“Hình như… là nửa đêm hôm qua… Mà người bắt được Dương Văn Đào chính là Triệu Ngọc!” Tống Siêu cẩn thận nói.

“Cái gì?”

Lưu Trường Hổ trợn to mắt, giống như muốn trợn ra máu vậy…

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.