Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ tái phạm?

Phiên bản Dịch · 1784 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Hoa Hoa cũng không xem chính mình là người ngoài, cô ta tắm xong, liền mặc một cái áo lót của Triệu Ngọc rồi đi ra, trong lúc bước đi, đường cong tinh tế, duyên dáng đều được bộc lộ hết.

Chỉ có điều, Triệu Ngọc vẫn đang cúi đầu dùng máy sấy sấy lông cho chó, chưa kịp nhìn đến dáng vẻ của Hoa Hoa.

Giờ phút này, con chó mù vừa dơ vừa thối lúc trước đã trở nên rực rỡ hẳn lên, cứ như là hai con chó khác nhau vậy!

Con chó này cũng rất đẹp, tuy đầu màu đen thân màu vàng, thế nhưng dáng vẻ lại cứng cỏi, thân hình thì mượt mà, hai cái lỗ tai dài và dựng đứng lên, nhìn qua càng có vẻ trang nhã cao quý hơn.

Trong lúc sấy lông, nó có vẻ rất hưởng thụ, cứ vẫy đuôi liên tục.

“Ôi trời.” Triệu Ngọc sờ lên đầu chó, than thở: “Thì ra mi không phải là con chó mù sao? Con mắt của mi đâu có bị gì đâu này?”

“Đúng đó.” Hoa Hoa nhanh chóng phát biểu ý kiến: “Không biết có tên khốn nào lại dùng keo dán mắt nó lại nữa, chứ mắt của nó không bị gì cả!”

“À.” Triệu Ngọc lại hỏi: “Vậy… chân thì sao?”

“Chân thì không biết là do bị người ta đánh gãy, hay là bị té gãy nữa.” Hoa Hoa vuốt ve lưng con chó, nói: “Nếu đưa nó cho ba tôi, chỉ cần làm một cuộc giải phẫu thôi, nói không chừng chân nó có thể khỏi được!”

“Ba cô?”

Triệu Ngọc ngẩng đầu lên, lúc này hắn mới thấy Hoa Hoa đang mặc áo lót của mình, áo lót rộng thùng thình, khó có thể che dấu được thân thể quyến rũ khiến người khác muốn phạm tội.

“Nhà tôi chuyên môn nuôi chó.” Hoa Hoa không hề để ý nói: “Ba tôi quen biết rất nhiều bác sĩ thú y, có gì cứ để ông ấy nhìn thử một chút là được!”

“À… Ồ…” Triệu Ngọc lắp bắp nhìn Hoa Hoa, cảm thấy trong người có một luồng khí nóng rực và khó chịu.

“Xem ra cảnh sát như anh tuy đã mang cảnh khuyển về nhà, nhưng lại không hiểu biết gì về nó cả!” Hoa Hoa nhận lấy cái máy sấy trong tay Triệu Ngọc, bắt đầu sấy mái tóc đen nhánh của mình, cùng lúc đó cũng nói tiếp: “Loại chó này, là một loại chó chăn cừu lông ngắn của Bỉ, đội cảnh sát đều thích dùng nó để làm chó theo dõi!”

“À… Ồ…” Triệu Ngọc nuốt một ngụm nước miếng: “Vậy thì, con chó này là đực hay cái? Nó được mấy tuổi rồi? Giá trị bao nhiêu tiền?”

“Ồ?” Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn Triệu Ngọc, cười nói: “Cảnh sát, anh đang thử tôi sao? Từ lúc còn nhỏ tôi đã sống ở trang trại nuôi chó rồi, chuyện này sao có thể làm khó được tôi chứ! Chuyên Gia Văn Sử là một con chó đực, khoảng hai đến ba tuổi! Còn giá trị sao… Nếu là chó phổ thông thì khoảng 10000, nhưng nếu như là chó chăn cừu Malinois thuần chủng của Bỉ, vậy đó lại là chuyện khác!”

Nói xong, Hoa Hoa bắt đầu tìm kiếm trên người con chó.

Hình như đang muốn tìm một thứ gì đó.

“Tôi nghe ba tôi nói.” Hoa Hoa nói tiếp: “Trong số các loại chó Malinois có một loại tốt nhất, gọi là Pastor Belga gì đó, đó là loại chó chăn cừu thuần chủng, rất quý! Một con chó như vậy phải lên đến hơn một triệu! Con của anh… Con của anh… tôi thật sự nhìn không ra!”

Triệu Ngọc căn bản không có nghe Hoa Hoa giới thiệu, con mắt của hắn vẫn luôn nhìn về phía cái áo lót Hoa Hoa mà đang mặc, suy đoán trong lòng, rốt cuộc có mặc gì ở trong hay không?

Ai ngờ, trong lúc sấy tóc, Hoa Hoa không cẩn thận đụng vào chỗ bị thương ngay mặt mình, nhất thời cô ta đau đến mức bĩu môi.

“Không sao chứ?” Triệu Ngọc không nhịn được hỏi một câu: “Cô làm gì mà bị thương thế?”

“Ừm…” Hoa Hoa không được tự nhiên cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: “Không có gì, tôi không cẩn thận bị té thôi!”

Hừ!

Biết ngay là cô sẽ nói vậy! Triệu Ngọc hiểu rất rõ, đêm hôm khuya khoắt cô nàng này lại về nhà, ngay cả nhà cũng không vào được. Nếu thật là quên mang chìa khóa, cô ta cũng có thể vào khách sạn gần đây để ở tạm.

Không thấy cô ta cầm theo túi xách, cũng không thấy cô ta chơi điện thoại, những điều đó đã chứng minh đồ của cô ta, có thể đã bị người khác cướp mất. Bây giờ cô ta lại cố gắng che dấu, bao nhiêu đó đủ để thấy được người đã cướp đồ, đánh cô ta là người mà cô ta không dám đụng vào, hoặc không thể đụng được.

Ôi!

Ma cô đánh tiểu thư, tình cảnh như thế này, trước đây Triệu Ngọc đã nhìn nhiều đến mức quen thuộc. Có điều, bởi vì thân phận của hắn đã thay đổi, hắn không nhịn được mà nói một câu:

“Nếu cô cần giúp đỡ điều gì… có thể đến tìm tôi!”

Nghe được lời nói của Triệu Ngọc, Hoa Hoa hơi chấn động, nơi khóe mắt đang rũ xuống, là một giọt nước mắt khó có thể nhìn thấy…

Khi Triệu Ngọc tắm xong, ra khỏi phòng tắm, Hoa Hoa đã nằm trên chiếc giường của hắn ngủ từ lâu, con chó cũng cuộn đuôi lại nằm dưới giường, dáng vẻ buồn ngủ.

Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, con chó mở mắt ra nhìn hắn một lát, Triệu Ngọc ra hiệu im lặng cho nó, sau đó mới đi đến một căn phòng ngủ khác để nghỉ ngơi.

Giờ phút này, ở bên ngoài trời đã sắp sáng. Tuy phải bôn ba ác chiến suốt một ngày một đêm, thế nhưng sự hưng phấn cao độ vẫn còn kích thích thần kinh của Triệu Ngọc, khiến hắn không có cách nào ngủ được.

Dương Văn Đào, một cái túi da đầy tiền cũ, quẻ “Khôn” xuất hiện, con chó chăn cừu, Hoa Hoa quyến rũ, tất cả những thứ này cứ như đèn kéo quân vậy, liên tục lóe sáng trong đầu hắn, làm hắn nghĩ ngợi không thôi.

Lần này, hắn bắt được Dương Văn Đào, không biết sẽ được bao nhiêu tiền thưởng đây?

Cái bao da đầy tiền cũ đó, sẽ có giá trị bao nhiêu? Nếu có thể nhân lên gấp 10 lần, vậy chẳng phải hắn sẽ đột nhiên trở nên giàu có, ngay cả nhà cũng mua được luôn rồi sao?

Quẻ “Khôn”, mặt đất đầy sấm, hôm nay không biết hắn sẽ gặp được kỳ ngộ gì đây? Không biết hắn có ứng phó được không?

Không nghĩ đến, con chó mà hắn mang về trong lúc vô tình này, lại là loại chó theo dõi của Bỉ gì đó nữa? Không biết nó có lai lịch gì xuất chúng hay không? Hay là bị người ta vứt bỏ, hoặc là chó hoang?

Còn nữa…

Hoa Hoa…

Một người đẹp đang nằm trong nhà hắn, thân hình nóng bỏng quyến rũ đó, làn da bóng loáng như ngọc đó, khiến cho hắn khô nóng hết cả người rồi, sao còn ngủ được cơ chứ?

Cô gái Hoa Hoa này cũng thật là, cô mặc áo lót của tôi là ý gì hả? Có phải là muốn dụ dỗ người cảnh sát này không?

Chậc chậc… Cô nói đi, nếu ba cô là người nuôi chó, nhà cô lại giàu có như vậy, sao cô lại đi làm mấy cái nghề này chứ? Lẽ nào… cô chỉ muốn tìm kiếm sự kích thích mà thôi?

Vậy thì… sao cô không cố gắng kích thích tôi chứ?

Cứ như vậy, hắn cứ mơ màng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Triệu Ngọc mới chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng, hắn cũng không ngủ được bao lâu, chưa đến tám giờ sáng, hắn đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Mở điện thoại ra nhìn, hóa ra là Miêu Anh, đội trưởng Miêu hết lòng tuân thủ lời hứa, gửi cho Triệu Ngọc những tiến triển của vụ án Giản Văn Lỵ.

Triệu Ngọc đã điều tra vụ án đến mức nghiện luôn rồi, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, bắt đầu nghiêm túc nhìn những ghi chép này.

Mấy ngày gần đây, Miêu Anh đã điều động toàn bộ cảnh sát của tổ trọng án Nhữ Dương, tập trung điều tra rõ ràng toàn bộ vụ án của Giản Văn Lỵ, tuy đã thu thập được khá nhiều manh mối mới, thế nhưng vụ án cũng chẳng có tiến triển gì rõ rệt.

Thông qua các loại chứng cứ cho thấy, hôm Lâm Mỹ Phượng cố gắng sát hại Giản Văn Lỵ, xác thực đã có một người đến nhà Giản Văn Lỵ trước đó. Người này không chỉ trộm gần hết số tài sản, hơn nữa còn có khả năng là hung thủ giết hại Giản Văn Lỵ nữa!

Căn cứ theo suy đoán của Miêu Anh, đêm đó có lẽ người này đã nhất thời nảy lòng tham, chuẩn bị đến nhà Giản Văn Lỵ trộm đồ. Thế nhưng, trong quá trình trộm cắp, lại bị Giản Văn Lỵ gặp được, lúc này mới nảy sinh ý định bóp chết Giản Văn Lỵ, đồng thời cũng đặt thi thể lên giường.

Không lâu sau, Lâm Mỹ Phượng lẻn vào phòng ngủ, lại đâm mấy nhát vào người Giản Văn Lỵ, lúc này cô ta mới lầm tưởng là Giản Văn Lỵ đã bị mình giết chết!

Nếu suy đoán này được thành lập, vậy thì hung thủ, rất có thể là một tên trộm hay vào nhà người ta trộm cướp, vì vậy Miêu Anh đã tập trung hết tinh thần của mình vào việc truy tìm những kẻ trộm thường xuyên tái phạm đã được ghi chép lại.

Ừ…

Không đúng!

Triệu Ngọc đặt điện thoại xuống, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu. Cảm giác của hắn và Miêu Anh đúng lúc lại trái ngược, bởi vì kết hợp với kinh nghiệm lúc trước của hắn, hắn cảm thấy tên hung thủ này, cũng không phải là… kẻ nhiều lần phạm tội!

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.