Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chó không bỏ được thói quen ăn phân.

Phiên bản Dịch · 1578 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Chỉ uống hai, ba lon bia, Triệu Ngọc tất nhiên không thể say rượu được.

Hắn đã biết rõ, bức ảnh của Dương Văn Đào này, chỉ là tài liệu mà cục cảnh sát in ra mà thôi, trên đó không thể có mùi của Dương Văn Đào được. Mà con chó mù này, cũng không thể đưa hắn đi tìm Dương Văn Đào được.

Nhưng mà, Triệu Ngọc vẫn không chút do dự đi theo con chó mù. Bởi vì, cho đến bây giờ, hệ thống vẫn chưa tuyên bố kỳ ngộ hôm nay kết thúc, cho dù con chó mù này không thể trực tiếp tìm được Dương Văn Đào, có khi lại có thể dẫn hắn đi tìm được manh mối gì đó thì sao?

Con chó mù này đi khập khiễng, nhưng lại đi rất nhanh, Triệu Ngọc phải chạy mới có thể theo được nó. Chó mù lo Triệu Ngọc sẽ lạc mất, thỉnh thoảng còn kêu lên vài tiếng, nhắc nhở Triệu ngọc chú ý.

Đi xuyên qua con hẻm nhỏ, phía sau là toàn bộ ngọn núi. Ban đêm gió lớn, xung quanh đều là cỏ dại, Triệu Ngọc không thể không mở đèn pin lên.

Chó mắt mù đưa Triệu Ngọc đi qua bụi cỏ dại, qua trái qua phải, không bao lâu liền tới chân núi. Chân núi có một cái cây vô cùng cao, sau khi chó mù đi tới dưới tàng cây, rốt cục cũng dừng lại.

“Gâu, gâu, gâu…”

Chó mù sủa liên tiếp về phía Triệu Ngọc, dường như là muốn Triệu Ngọc nhìn cái gì đó.

A…

Có triển vọng!

Chứng kiến thời khắc quan trọng sắp tới!

Triệu Ngọc hưng phấn tới cực điểm, nhanh chóng chạy tới, hắn muốn biết con chó mắt mù này sẽ giúp hắn tìm được cái gì?

Kết quả, vừa nhìn xuống dưới đấy, Triệu Ngọc liền bị cảnh tượng trước mắt khiến cho ngã ngửa!

Trời ơi…

Đệt mợ…

Thứ mà chó mắt mù tìm được, lại là một bãi phân còn đang bốc hơi lên!!

Con bà nó!

Thật là chó không bỏ được ăn phân!

Triệu Ngọc không khỏi bực mình, tao cố gắng chạy xa với mày như vậy, là để nhìn mày ăn phân sao?

Hắn phải bình tĩnh…

Triệu Ngọc càng phát điên hơn là con chó mù này lại hưng phấn xoay quanh đống phân kia một vòng, làm như là phát hiện ra kho báu, vừa xoay vừa quay sang phía Triệu Ngọc sủa gâu gâu.

Lần này, Triệu Ngọc rốt cục đã hiểu rõ, cả ngày vất vả, đây là chó mù có qua có lại, muốn lấy đống phân này để báo đáp hắn!

Con bà nó!

A, tao mời mày ăn đùi gà chân gà, mày lại mời tao ăn…cái này!? Đây là đồ ăn ngon sao?

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Nghe thấy tiếng sủa to của chó mù, Triệu Ngọc hận không thể đi tới đạp cho nó một cú. Chuyện gì thế này? Hắn thật sự muốn phá án tới phát điên rồi, lại bị một con chó trêu đùa thế này…

Hả?

Hả!?

Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc chán nản, lại nghe thấy tiếng vang đinh đinh. Âm thanh tuy nhỏ, nhưng lại rất gần hắn.

Âm thanh này rõ rang là do kim loại chạm vào nhau mà phát ra, nhưng đây là dưới chân núi hoang vu, làm sao có thể có loại âm thanh này được?

Triệu Ngọc nhanh chóng soi đèn pin bốn phía. Cùng lúc đó, trong đầu hắn đột nhiên xẹt qua một suy nghĩ, dưới gốc cây, lại bốc khói, cái này nói lên…vừa có người ở đây…

Đang nghĩ, trong bụi cỏ liền truyền ra tiếng động, đột nhiên Triệu Ngọc nhìn thấy, có người chui ra trong bui cỏ! Tốc độ người này cực nhanh, vừa mới chui ra, liền đi thẳng tới phía sau núi.

Khoảng cách của Triệu Ngọc với người này không quá 10 thước, tuy rằng ánh sáng mờ mờ, nhưng hắn vẫn tinh mắt nhìn thấy được, cổ tay phải của người này, có thứ gì đó lóe sáng!

Tiếng kim loại va vào nhau khi nãy, chính là do cái này vọng lại!

Trời ơi!

Còng tay!

Đây không phải là còng tay sao!?

Người này…Sao vẫn đeo còng tay?

A… Triệu Ngọc vẫn luôn chú ý vụ án của Dương Văn Đào, cơ hồ hắn nghĩ tới một điểm: ngày Dương Văn Đào chạy trốn, một tay của hắ đã bị đội cảnh sát hình sự còng lại, ngay tại lúc sắp còng tay kia lại, hắn mới vùng ra chạy trốn!

Chẳng…chẳng lẽ…

Người vừa chạy trốn này…

Trời ơi, con bà nó!

Triệu Ngọc nhanh chóng nâng đèn pin lên, muốn tìm tung tích của người kia. Nhưng mà, tên kia chạy cực nhanh, sớm đã biến mất trong bóng đêm.

Đệt mơ, cái…cái này sao có thể!?

Ngộ nhỡ là Dương Văn Đào, cũng không thể để hắn chạy thoát thêm lần nữa được!

Triệu Ngọc sốt ruột đuổi theo, nhưng đèn pin của hắn rất yếu, chạy như vậy, chưa nói là bắt người, đến đường còn không thấy rõ.

Vậy…làm sao bây giờ?

Đúng!

Có rồi!

Dưới tình thế cấp bách, Triệu Ngọc đột nhiên nhớ tới hắn có một cái đạo cụ gọi là máy nhìn ban đêm tàng hình. Thời cơ mất thì sẽ không quay lại, bây giờ không dùng thì đợi tới bao giờ?

Hắn nhanh chóng tìm ra đạo cụ trong đầu, bắt đầu khởi động.

Đạo cụ không khởi động ngay lập tức, mà nhắc nhở hắn chú ý, đạo cụ này tốt nhất là sử dụng ban đêm, hơn nữa phải chú ý tránh ánh sáng mạnh, nếu không sẽ làm tổn hại tới đôi mắt.

Triệu Ngọc vội vàng mở lại lần nữa, rốt cục đã mở được.

Thứ này quả thực vô cùng thần kỳ, sau khi sử dụng, Triệu Ngọc cảm thấy đôi mắt của mình đã bắt đầu có thể nhìn được trong bóng tôi, tuy là cảnh vật xung quanh không có màu sắc, nhưng cũng có thể nhìn rõ ràng.

Thời gian cấp bách, hắn nhanh chóng chạy về phía tội phạm vừa bỏ đi, muốn tìm ra bóng dáng của tội phạm.

Nhưng mà, mặc dù có thể nhìn được trong bóng tối, nhưng lại không thể nhìn được chỗ quá xa. Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc liền sử dụng cả ống nhòm tàng hình, cả hai hợp thành một, tác dụng vô cùng lớn.

Triệu Ngọc nhanh chóng nhìn tới phía xa, may mắn là cỏ dại nới này không cao, không tới 10 giây, hắn liền nhìn thấy một mỏ quặng ở phía xa xa, có một bóng người đang nấp!

Khốn thật…

Tên này…sao chạy nhanh như vậy chứ?

Chỉ trong một thời gian ngắn, lại có thể chạy xa như vậy ư!?

A…

Triệu Ngọc đột nhiên nhớ ra, Dương Văn Đào là vận động viên chạy, chẳng lẽ…người vừa chạy trốn này, thật sự là hắn!?

Triệu Ngọc không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy về phía cửa mỏ quặng.

Bởi vì có thể nhìn ban đêm, tốc độ của hắn không chậm chút nào, trong chốc lát liền đuổi tới cửa động. Hang động buổi tối vốn tối đen như mực, nhưng dưới tác dụng của máy nhìn đêm, cũng trở nên vô cùng rõ ràng.

Như những kẻ to gan lớn mật khác, Triệu Ngọc không suy nghĩ nhiều, liền cúi đầu chui vào hang động.

Theo suy nghĩ của Triệu Ngọc, hắn có thể nhìn được trong bóng tối, mà kẻ chạy trốn lại không thể, ở trong một nơi tối tăm như vậy, bản thân hắn sẽ chiếm được ưu thế, sẽ nhanh chóng bắt được tên kia!

Nhưng mà, Triệu Ngọc vẫn xem nhẹ một vấn đề quan trọng nhất, mỏ quặng trước mắt chẳng phải là một ngõ cụt, bên trong đều có những đường thông với nhau.

Chạy không bao lâu, hắn liền gặp một lối rẽ.

Triệu Ngọc một lòng muốn truy bắt kẻ xấu, cũng không lo lắng gì cả, chỉ cảm giác bên phải mỏ quặng có tiếng động, liền chui vào phía sâu bên trong.

Ai ngờ, mỏ quặng này giống như một mê cung, càng đi vào sâu thì lối rẽ càng nhiều. Dần dần, Triệu Ngọc rẽ lần thứ hai, lần thứ ba, không biết rẽ đường nào để đuổi theo nữa đây?

Tuy rằng còn có thể nghe được một ít âm thanh, nhưng bản thân hắn không chắc âm thanh phát tới từ hướng nào?

Chậc chậc…

Phải làm thế nào mới tốt đây?

Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc đang gặp khó khăn, phía sau truyền tới âm thanh dồn dập. Hắn nhanh chóng quay đầu lại nhìn, phát hiện ra con chó mù kia không biết từ đâu xuất hiện ở chỗ này.

Hả, không thể nào?

Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng thần kì, không hiểu nổi con chó này làm thế nào có thể đi vào đây được?

Nhưng mà…

Nhìn thấy con chó mù này, Triệu Ngọc lại một lần nữa dấy lên hi vọng.

Chó ơi chó, nói mày không bỏ được ăn phân, vậy mày có thể giúp tao tìm ra…chủ nhân của đống phân đó không!?

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.