Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghe theo Chuyên Gia Văn Sử

Phiên bản Dịch · 1540 chữ

(1)Tên của con chó mù

Triệu Ngọc không biết phải giao lưu với chó thế nào nên đành phải vừa khoa tay múa chân vừa nói:

"Người anh em, cậu có thể tìm người vừa đi nặng ở đây ra cho tôi hay không? Quay lại tôi sẽ mua gà quay cho cậu được không?"

Ai ngờ, con chó mù sủa vài tiếng, giống như nghe hiểu lời Triệu Ngọc nói, nên nó đi quanh Triệu Ngọc một vòng, sau đó chọn một đường đi, ý bảo Triệu Ngọc đi theo nó.

Hả?

Triệu Ngọc vô cùng phấn khích, đi theo sát chú chó mù.

Chú chó mù nhanh chóng đi qua quặng mỏ, đi rất thoải mái. Triệu Ngọc nghĩ sao cũng không hiểu, rõ ràng con chó này mù một mắt, mà xung quanh thì tối đen, sao nó nhìn rõ được nhỉ?

Nhưng mà, thị lực của chú chó mù có vẻ tốt đến thần kỳ, một đường tốc độ không giảm, không bị xung quanh ảnh hưởng.

Triệu Ngọc quẹo qua quẹo lại theo nó, đi gần nửa giờ mới dừng lại trên một góc quặng mỏ.

Lúc đó, Triệu Ngọc đã sớm đi vòng vòng đến mơ màng, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.

Chú chó mù đi đến góc tường, sau đó bắt đầu đi quanh thứ gì đó. Triệu Ngọc có thiết bị nhìn ban đêm trong người nên cúi đầu xuống nhìn, thấy rõ ràng thứ trên mặt đất.

Khiến Triệu Ngọc kinh ngạc là, thứ xuất hiện trên mặt đất lại là một đống - phân!

Đống này có vẻ đã qua thời gian rất lâu, đã sớm không còn mới.

Đờ mờ nó!

Bà nội nó!

Triệu Ngọc hiểu ra, có lẽ chú chó mù đã hiểu sai ý, còn tưởng rằng Triệu Ngọc muốn tìm phân!

"Có phải cậu là chuyên gia chuyên gia tìm "phân" không?" Triệu Ngọc tiếp tục khoa tay múa chân với chú chó mù: "Tôi nói nè người anh em, tôi muốn tìm người, người, giống như tôi vậy, người, hiểu không? Không phải là..."

“Gâu gâu, gâu gâu, gâu gâu gâu...”

Chú chó sủa Triệu Ngọc vài tiếng, tiếng chó sủa vô cùng vang dội trong quặng mỏ tối đen, có cả tiếng vọng lại.

Ai ngờ, tiếng chó sủa mới vừa vang lên, đột nhiên Triệu Ngọc nghe thấy trong cái động sâu phía bên phải, vang lên tiếng kim loại chạm nhau, còn có tiếng hòn đá rơi xuống.

Có người?

Triệu Ngọc lập tức cảnh giác, đuổi theo tiếng vang đó. Chú chó mù thấy Triệu Ngọc chạy, cũng nhanh nhẹn chạy theo.

Chưa chạy được mấy bước, Triệu Ngọc đã thấy nơi nào đó tương đối rộng rãi của quặng mỏ, xuất hiện rất nhiều thứ linh tinh trong sinh hoạt, có vỏ chăn cũ nát, còn có nồi sắt và ấm nước này nọ.

À...

Hắn hiểu rồi, gây chuyện lâu như vậy, đã tìm được hang ổ mà nghi phạm đang ẩn nấp, người này đang trốn ở đây.

À...

Hóa ra bãi phân mà chú chó mù kéo hắn tìm đến cũng là của nghi phạm! Không biết là do chú chó mù quá thần kỳ hay là chỉ chó ngáp phải ruồi thôi?

Nhưng dù thế nào, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được tung tích của nghi phạm, Triệu Ngọc cũng không nghĩ bỏ lỡ, hắn chân chạy trong quặng mỏ.

"Gâu gâu, gâu gâu..." Chú chó mù đuổi sát sau Triệu Ngọc, liên tiếp sủa to, giống như nói cho Triệu Ngọc biết, anh đừng chạy nhanh như vậy được không, tôi sắp không theo kịp rồi nè!

Triệu Ngọc không thể để ý nhiều, hắn nhanh chóng chạy như điên vào sâu trong động, qua hai lối rẽ, cuối cùng nhìn thấy người thần bí kia.

Nghi phạm không có thiết bị nhìn ban đêm, tuy hắn ta rõ đường nơi này như lòng bàn tay, nhưng nếu chạy thì cần có công cụ chiếu sáng. Lúc bấy giờ hắn ta đang ôm một chiếc đèn pin gần như không còn điện liều mạng chạy trốn.

Triệu Ngọc khó khăn lắm mới tìm thấy hắn ta, há có thể bỏ qua? Chân điên cuồng tăng tốc đuổi theo, không bao lâu sau đã đuổi tới sau lưng người này.

Hừ!

Còn muốn chạy?

Triệu Ngọc phi thân lên, đá lên lưng nghi phạm.

Nghi phạm bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, đèn pin cũng bị quẳng bay mất. Triệu Ngọc thần tốc đuổi kịp, lại đá trúng lưng nghi phạm lần nữa!

Nghi phạm bị đau kêu "ai ôi" một tiếng, Triệu Ngọc cúi người bắt lấy cánh tay nghi phạm, muốn bắt chéo hai tay hắn ta ra sau lưng, chế phục người này.

Ai ngờ, khiến Triệu Ngọc không thể tin nổi là, nghi phạm quay một vòng theo chiều kim đồng hồ sát mặt đất, lật nửa người lại, sau đó đột nhiên vung tay phải lên, trong tay có thứ gì đó phản chiếu ánh sáng!

A...

Triệu Ngọc cảm thấy mắt cá chân lạnh lẽo một trận, rồi mới nhận ra mình trúng dao!

Ngay lúc Triệu Ngọc nhịn đau thu chân lại, nghi phạm lại quay một vòng, làm ra tư thế diều hâu xoay người đẹp mắt, đứng thẳng lên một lần nữa!

Triệu Ngọc căng thẳng đá thêm một cái, bây giờ, hắn hoàn toàn bị kinh ngạc rồi!

Nghi phạm kia cất bước bước lên vách động, lại có thể đi trên vách tường, lách qua người Triệu Ngọc.

Lúc ghê gớm nhất là, cơ thể hắn ta gần như song song với mặt đất, hành động không thể tưởng tượng nổi này đúng là khiến người ta nhìn đã mắt!

Triệu Ngọc xoay người đuổi theo, nghi phạm lại tiếp tục chạy sâu vào trong mỏ.

Nhìn thấy tài năng như vậy rồi liên tưởng đến tội phạm giết người đang lẩn trốn, Triệu Ngọc nhịn không được hét lớn một tiếng: "Dương Văn Đào! Anh đứng lại đó cho tôi!"

Ai ngờ, nghe thấy Triệu Ngọc hét lớn, bỗng dưng nghi phạm chấn động, vội vàng quay đầu nhìn Triệu Ngọc một cái.

Bây giờ, cuối cùng Triệu Ngọc cũng thấy rõ mặt mũi hắn ta, nhưng thấy râu, tóc người này rối tung như cỏ, quần áo mặc trên người rách nát, đúng là một tên ăn mày!

Có điều, Triệu Ngọc biết rõ mặt mũi của Dương Văn Đào như lòng bàn tay, tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng vẫn xác định được người này đúng là tên tội phạm đã lẩn trốn gần hai tuần lễ - Dương Văn Đào!

Không ngờ tên đó trốn ở chỗ này thật?

Dương Văn Đào nghe thấy Triệu Ngọc hô tên của hắn ta lên, bị giật mình nhanh chóng chạy trốn sâu vào trong quặng mỏ. Nhưng Triệu Ngọc hưng phấn như uống máu gà, vội vàng đuổi theo.

Ai ngờ, Dương Văn Đào quá quen thuộc với nơi này, hắn chạy chưa được mấy bước, đã cúi người xông vào một lỗ nhỏ gần đó!

Triệu Ngọc đuối theo tới nơi, vốn định chui vào theo, lại phát hiện cửa động rất hẹp, nếu như muốn đi vào thì phải cúi người sát đất bò vào trong!

Làm sao đây?

Triệu Ngọc không ngốc, lỡ như lúc hắn bò vào trong, Dương Văn Đào cầm tảng đá lớn đập xuống thì mình toi đời! Huống chi, trong tay kẻ kia còn có dao găm nữa?

Triệu Ngọc quan sát kỹ càng, phát hiện cửa động trên cách cũng không phải tảng đá, mà là do mấy tấm ván gỗ làm thành hàng rào gỗ. Bởi vì lâu ngày nên cọc gỗ đã mục.

Mắt Triệu Ngọc sáng lên, lui về sau lấy đà mạnh mẽ vọt tới hàng rào!

Triệu Ngọc đoán không sai, quả nhiên Dương Văn Đào đang cầm dao găm mai phục sau hàng rào mặt nhưng hắn ta không thể tưởng tượng nổi, Triệu Ngọc không chui chuồng chó mà đánh thẳng tới.

Rầm rầm...

Hàng rào gỗ bị Triệu Ngọc há tung, Dương Văn Đào né tránh không kịp cũng bị đẩy cho té ngã trên đất, dao găm văng khỏi tay.

Tay mắt Triệu Ngọc lanh lẹ, kéo quần áo của Dương Văn Đào rồi quăng lên vách động! Ai ngờ, quần áoDương Văn Đào không chắc, xoạt một tiếng bị kéo đứt, người thì bị quăng vào quặng mỏ sau hàng rào.

Trên mặt đất của quặng mỏ có nước, sau khi Dương Văn Đào ngã xuống đất, có một mảnh bọt nước tung tóe lên. Triệu Ngọc cắn răng nhấc chân giẫm xuống!

Ai ngờ, thân thể Dương Văn Đào linh hoạt, lăn trái bò phải trong nước, chẳng những tránh khỏi Triệu Ngọc mà còn đứng thẳng người lên, chuẩn bị chạy tiếp!

Triệu Ngọc biết người nầy chạy giỏi, đành phải lao về phía trước, từ phía sau bổ vào Dương Văn Đào, hai người ngã xuống đất!

Bịch bịch...

Bọt nước văng khắp nơi, hai người lăn lộn trong vũng nước của quặng mỏ...

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Aqua
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.