Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mày phải giúp tao

Phiên bản Dịch · 1807 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Vốn dĩ, Triệu Ngọc đang nhìn con chó mù ăn thịt bò khô, đột nhiên nghĩ tới vấn đề mấu chốt này.

Nếu như Dương Văn Đào trốn vào hang động, vậy thì... hắn ta ăn cái gì?

Bên trong khu vực khai thác mỏ hoang vắng này, đừng nói là có thể tìm được món gì dân dã, ngay đến quả dại cũng rất ít! Tên này không thể nhịn đói ở trong hang động dược.

Hắn lẩn trốn lâu như vậy, trên người lại không mang theo bao nhiêu tiền, chắc là không mua được cái gì.

Vậy thì...

Nhiều ngày như vậy trôi qua, cái tên này ăn gì đây?

Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc mơ hồ có cảm giác cứ cho là tên Dương Văn Đào kia trốn ở trong mỏ quặng đi chăng nữa thì hắn cũng không thể trốn cách khu dân cư quá xa!

Bởi vì nếu như muốn sống tiếp thì hắn cần có thức ăn và nước, mà chỉ có thể ở gần các trấn hay thôn gần núi thì hắn mới có được.

Vậy thì...

Triệu Ngọc mở điện thoại ra, bắt đầu kiểm tra sơ đồ bố trí mỏ quặng Bành Hân mới gửi qua. Hắn xem một chút, tìm xem ở trong núi Ngân Bàn có những trấn hay thôn nào ở gần mỏ quặng không?

Ai biết được, thông qua những gì bản đồ thể hiện, cái thôn nhỏ mà hắn đang ở lại là nơi gần mỏ quặng nhất của núi Ngân Bàn. Phía đông đằng sau thôn này có không ít hang động!

Chà chà...

Thú vị đấy...

Triệu Ngọc suy nghĩ, nếu hắn là Dương Văn Đào có lẽ cũng sẽ chọn nơi này để trốn. Ban ngày ở trong hang động, tối đến lại tới thôn tìm một ít đồ ăn và đồ dùng...

“Tôi nghe thấy tiếng của sóng biển, đứng ở chính giữa trung tâm thành phố. Tôi nhớ đến, quyết định đầy nước mắt, ngày mà người nói tình nguyện...”

Nghe thấy tiếng hát trong radio, nhìn con chó ở ngoài xe đã ăn xong thịt bò khô, đang giương đôi mắt mù nhìn mình, Triệu Ngọc nghĩ ngày mai nhất định phải tìm hiểu nơi này kỹ một chút mới được!

Ai biết được vừa quyết định xong thì trong đầu hắn vang lên tiếng kết thúc của hệ thống. Lần này, mức độ hoành thành kỳ ngộ của Triệu Ngọc là 73%, hệ thống tặng hắn một thứ gọi là máy tăng cường độ tín hiệu, có thứ này rồi, có thể tăng tín hiệu điện thoại hay thiết bị thông tin khác.

Ôi!

Đầu tiên là máy kiểm tra không khí, sau này này máy định vị ẩn hình, bây giờ lại một cái máy tăng cường độ tín hiệu, hệ thống à, mày thực sự sợ tao lạc sao?

Nếu như kỳ ngộ đã kết thúc, Triệu Ngọc cũng không còn tâm tư nghĩ cái khác, khóa xe, lên lầu đi ngủ.

Trước khi đi ngủ, Lưu Học Sơn còn gọi 1 cuộc điện thoại cho hắn, nhưng Triệu Ngọc không nghe, hắn chẳng muốn để ý đến người đồng sự tiêu cực như lão Lưu kia nữa.

Mặc dù điều kiện của quán trọ rất tồi tàn nhưng vì quá mệt mỏi nên Triệu Ngọc vẫn ngủ một mạch đến hừng đông.

Dựa vào thói quen, hắn thức dậy liền hút thuốc!

Kết quả, khi quẻ văn đã mở ra, thì Triệu Ngọc vô cùng hưng phấn.

“Quẻ Cấn Đoái” Hệ thống giới thiệu: “Cấn sơn Đoái trạch, giữa núi có sông, Mặt Trời ló dạng, vạn vật sáng lên, dây dưa kỳ lạ.”

Hô...

Nhìn thấy vừa sáng đã có quẻ “Cấn” trong mơ này, Triệu Ngọc ngoài cảm thấy may mắn ra còn nghĩ quẻ hôm nay mở ra không chừng có liên quan đến những nỗ lực trước đây của hắn!

Có phải là... Chính là bởi vì phương hướng điều tra của mình đúng rồi nên mới có được quẻ “Cấn” này?

Nếu như là vậy thì hôm nay phải nỗ lực điều tra mới được, nói không chừng... sẽ có thu hoạch lớn! Khà khà khà...

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vã rời giường đi tắm, rồi bắt đầu đi điều tra!

Đầu tiên hắn tới chỗ hôm qua đã điều tra một lần, sau đó lại tiếp tục điều tra mỏ quặng sau núi. Để tránh để lỡ mất manh mối nào, gần như gặp ai hắn cũng hỏi, thậm chí gặp trẻ con đi học hắn cũng không bỏ qua.

Ngoài ra, hắn còn đi hỏi thăm không ít người già, hỏi bọn họ về tình hình của mỏ quặng, còn tự mình vào đó tìm kiếm. Ở trên núi quặng quả nhiên có rất nhiều hang động to nhỏ, giống như một cái mê cung vậy. Triệu Ngọc cũng không dám liều lĩnh, thăm dò ở cửa động một lát rồi lại đi về trấn nhỏ.

Cứ như vậy tra liền đến hơn 8 giờ tối, Triệu Ngọc vẫn không có bất kỳ tiến triển nào.

Nhìn bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ cả trấn nhỏ, Triệu Ngọc vẫn chưa bỏ cuộc, đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ... hắn bắt đầu cân nhắc, Dương Văn Đào cũng khá điển trai, có khi nào hắn ta tán đổ một cô em cắt tóc nào đó rồi trốn trong nhà người ta không?

Không thì mình cứ thử đến mấy chỗ đó tìm xem? Tiện thể... cũng giải quyết vấn đề sinh lý của mình một chút?

Thế là, với suy nghĩ này trong đầu, Triệu Ngọc lại chạy hết một vòng cái trấn nhỏ.

Nhưng mà, độ nghèo nàn trấn Ngân Bàn vẫn vượt quá suy nghĩ của hắn, hắn tìm mấy lượt các tiệm quanh trấn, tuy là có vài tiệm cắt tóc nhưng tất cả đều là những tiệm làm ăn đàng hoàng, thợ cắt tóc không phải ông già thì là bà cô.

Mà trung tâm tắm rửa cũng toàn là nơi để tắm rửa đơn thuần, căn bản là không thể tìm niềm vui ở đây được.

Lần này, Triệu Ngọc không khỏi có chút chán nản, mắt thấy kỳ ngộ hôm nay sắp kết thúc, nhưng bản thân ròng rã đi cả ngày vẫn chưa tìm thấy cái gì!

Không biết là phương hướng của mình sai rồi? Hay là đã bỏ qua cái gì quan trọng rồi? Nếu như Dương Văn Đào thực sự từng trốn ở đây, lẽ nào không có ai từng thấy hắn ta sao?

Triệu Ngọc cũng không nghĩ ra cách nào hay, chỉ có thể lên xe về nhà trọ.

Xe vừa dừng, hắn liền nhìn thấy con chó mù hôm qua chạy ra từ đằng sau bức tường. Ai ui, Triệu Ngọc không nghĩ là con chó này không chỉ bị mù một mắt mà một chân của nó cũng có bệnh, chạy khập khà khập khiễng như vậy!

Hơn nữa, nhìn con chó này gầy trơ xương như vậy, chắc là một con chó hoang.

Ôi!

Con chó đáng thương...

Triệu Ngọc khẽ thở dài một tiếng, mở cửa xuống xe.

Tuy mới cho nó ăn một lần, nhưng con chó nhìn thấy Triệu Ngọc xuống xe xong vẫn lẻn đến trước mặt hắn, ngước đầu, tội nghiệp nhìn Triệu Ngọc, ánh sáng bên trong con mắt duy nhất của nó lập lòe vẻ thương xót.

Con chó không sủa tiếng nào, cũng không chặn đường Triệu Ngọc, Triệu Ngọc nhìn vào mắt nó nhưng lại không dời nổi chân. Hắn đang nghĩ trên người mình còn gì cho được nó không, tốt xấu gì cũng cho nó ăn một chút!

Nhưng mà ăn hết thịt bò khô rồi, hắn không còn gì ăn nữa.

Triệu Ngọc nhìn chung quanh một chút, có một sạp hàng ở sát khách sạn vẫn sáng đèn, hắn liền đi thẳng vào mua mấy túi chân gà và móng gà lớn.

“Nào... ăn đi, ăn đi...”

Xé giấy bọc ra, Triệu Ngọc cho con chó ăn trước của nhà trọ.

Con chó mù ngửi thấy mùi đồ ăn, lập tức há to miệng đớp lấy.

Triệu Ngọc cũng mua mấy lon bia, ngồi xổm xuống cạnh con chó mù uống.

Chó ăn thịt, người uống bia...

Vừa uống Triệu Ngọc vừa nghĩ về vụ án. Quẻ “Cấn Đoái”, vừa có công việc, vừa có thể phát tài! Quẻ này là tốt nhất, nhưng tại sao lại không linh nghiệm?

Hôm nay mình đã cố gắng tra án rồi, nhưng mà vẫn cứ thấy có gì đó... rốt cuộc... sai ở đâu rồi? Mình gần như đã hỏi mọi người trong thôn mấy lần, lẽ nào, Dương Văn Đào thực sự chưa từng tới đây?

Ừm...

Triệu Ngọc nhìn con chó mù, dường như nghĩ đến một điều buồn cười. Đúng vậy, nếu như mình đã hỏi hết người trong thôn rồi, vậy thì... chó thì sao?

Chó à, chúng mày có khi nào dã nhìn thấy Dương Văn Đào không?

Nghe nói mũi chó đặc biệt thính, nếu như mình có mùi của Dương Văn Đào, liệu có phải mấy con chó có thể giúp mình không nhỉ?

Ai?

Có rồi!

Triệu Ngọc đột nhiên nhớ ra, đội cảnh sát có rất nhiều chó nghiệp vụ, nếu như đem chúng tới đây có khi lại tìm ra được Dương Văn Đào.

Đúng!

Triệu Ngọc quyết định rồi tính uống nốt lon bia xong thì gọi điện cho Bành Hân.

Ai biết được, Triệu Ngọc lại nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ. Có thể là do hắn uống nhiều rồi, hắn lại đem ảnh của Dương Văn Đào ra trước mặt con chó mù, giơ lên trước mắt nó.

“Này, tao cho mày ăn rồi, mày cũng giúp tao đi...” Triệu Ngọc ngất ngất ngây ngây nói chuyện với con chó, “Mày xem xem... mày đã nhìn thấy người này chưa?”

Ai biết được, sau khi đưa ảnh ra, con chó mù liền ngừng ăn, dùng con mắt duy nhất còn tốt nhìn đi nhìn lại.

"Gâu! Gâu! Gâu!"

Sau hai giây nhìn, con chó mù lại di chuyển quanh Triệu Ngọc, sủa gâu gâu vài tiếng. Ngay sau đó, nó lết cái chân què của mình tới một cái đầu ngõ phía sau khách sạn, liên tục gật đầu với Triệu Ngọc. Hình như là muốn Triệu Ngọc đi với nó!

Ai ui, mẹ nó!

Không thể nào?

Đùa tao à...

Triệu Ngọc nhìn lon bia trong tay một chút, đây có phải là đồ giả không nhỉ? Sao lại thấy say ghê vậy nhỉ? Lẽ nào... Con chó mù này còn có thể... còn có thể...

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.