Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một người một chó

Phiên bản Dịch · 2043 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Lúc trước, nếu nói Triệu Ngọc luôn cảm thấy có gì khó hiểu thì chính là vì sao Dương Văn Đào lại dám bén mảng đến khu vực gần đập chứa nước Tần Sơn?

Hắn nghĩ mãi mà chẳng ra nhưng sau khi bị điều tra viên Tiểu Trương nguyền rủa, hắn lại bỗng dưng hiểu ra rồi! Thì ra mọi điều kỳ lạ đều nằm hết ở hai chữ... quen thuộc này!

Dương Văn Đào giết người rồi chọn vứt xác ở đập chứa nước Tần Sơn, sau khi chạy thoát thì trốn đến chỗ này, điều này nói lên cái gì? Nói lên rằng hắn ta hiểu rất rõ địa hình nơi đây.

Không sai!

Chính vì hắn ta hiểu rất rõ địa hình nên biết rằng nơi này rất thuận lợi cho việc tránh né sự truy đuổi của cảnh sát, việc chạy trốn cũng dễ dàng hơn!

Triệu Ngọc đã xem qua tư liệu của Dương Văn Đào nên biết hắn ta vốn chẳng phải là người gốc Tần Sơn, cũng chẳng có thân thích nào ở gần đập chứa nước. Hắn ta cũng chẳng yêu thích việc câu cá hoặc là chuyên gia thám hiểm gì cả! Theo lý thuyết, hắn ta không thể biết rõ địa hình nơi này mới đúng!

Như vậy... là vì nguyên nhân gì, khiến hắn ta có thể biết được địa hình nơi này chứ?

Suy nghĩ tiếp theo hướng này, Triệu Ngọc nhanh chóng nghĩ đến hai chữ... công tác!

Dương Văn Đào là nhân viên của cục Khoa học kỹ thuật, có phải vì đi công tác nên hắn ta mới quen thuộc địa hình nơi này không? Triệu Ngọc chưa từng làm nhân viên công vụ nên chẳng biết gì về công việc của nhân viên cục Khoa học kỹ thuật cả.

Nhưng mà, di động của hắn có thể lên mạng, chỉ cần tra xét một vài nội dung là hắn đã nắm được tính chất công việc của cục này. Tuy rằng nhân viên cục Khoa học kỹ thuật vốn thường chỉ ngồi trong phòng làm việc nghiên cứu khoa học nhưng sau khi một hạng mục nghiên cứu khoa học được duyệt rồi thì phải thực hiện rất nhiều chuyến công tác thực địa.

Môi trường, thủy văn, y học, nông nghiệp, chỉ cần là những hạng mục phải nghiên cứu khoa học thì bọn họ đều sẽ làm.

Có phải... Dương Văn Đào này đã từng làm nghiên cứu gì đó ở khu vực đập chứa nước Tần Sơn này hay không? Ví dụ như hoàn môi trường ngư nghiệp hoặc là về phương diện thủy lợi chẳng hạn... chính vì thế cho nên hắn ta mới hiểu rõ địa hình ở nơi này đến vậy?

Như vậy, có lẽ hắn ta biết ở gần đây có một nơi ẩn nấp an toàn nào đó, nhưng mà, rốt cuộc thì hắn ta đang ẩn nấp... ở đâu?

Sau khi suy xét kỹ càng, Triệu Ngọc cảm thấy bản thân mình sắp tìm ra được manh mối quan trọng rồi.

Vì thế, hắn nhanh chóng gọi điện cho Bành Hân, hỏi xem bà chị này có lý lịch làm việc của Dương Văn Đào hay không, có biết hắn ta đã từng tham gia những hạng mục nghiên cứu khoa học nào không, nhất là những hạng mục liên quan đến khu vực đồi núi của thành phố Tần Sơn?

Nghe thấy vấn đề Triệu Ngọc hỏi, Bành Hân cảm thấy rất ngạc nhiên, không rõ Triệu Ngọc cần những thứ này làm gì?

Bởi vì Dương Văn Đào phạm tội giết người, lại còn là giết người vì tình nên Bành Hân vốn cảm thấy đi điều tra về công việc của hắn ta là không cần thiết.

Mà sau khi Dương Văn Đào trốn thoát, chị ta chỉ tập trung điêu tra về các mối quan hệ của Dương Văn Đào, cũng chính vì vậy mà chẳng hề động tới công việc của người này.

Triệu Ngọc chưa dám chắc suy đoán của mình là chính xác nên kể lại cho Bành Hân nghe nghi ngờ của mình. Bàn Hân nghe xong cũng đồng ý với suy nghĩ của Triệu Ngọc, lập tức phái người đi điều tra.

Triệu Ngọc vốn tưởng phải chờ rất lâu mới điều tra xong, ai ngờ, hắn vừa chạy xe đến trạm xăng dầu Bành Hân đã gọi điện thoại tới.

Trong điện thoại, Bành Hân vô cùng kích động: "Ngọc à! Cậu lợi hại thật đấy! Vừa rồi bọn chị đã gọi điện thoại hỏi đồng nghiệp của Dương Văn Đào, cậu đoán xem kết quả thế nào? Đồng nghiệp của hắn ta nói, năm năm trước, Dương Văn Đào từng phụ trách một hạng mục thăm dò, cải tạo một mỏ bạc cũ ở núi Ngân Bàn! Hạng mục này kéo dài ba năm, bọn họ từng phải đến đó khảo sát vô số lần! Nhưng mà, cuối cùng vì kinh phí không đủ nên không làm tiếp được nữa!"

Mỏ bạc?

Triệu Ngọc nhướng mày, hắn vốn tưởng rằng sẽ là hạng mục nào đó liên quan đến đập chứa nước chứ! Chẳng ngờ lại là mỏ bạc?

Chờ một chút...

Núi Ngân Bàn?

Trấn Ngân Bàn?

Triệu Ngọc nhớ lại, đột nhiên hoảng hốt đến trợn mắt há mồm!

A, bà nó chứ!

Trấn Ngân Bàn, núi Ngân Bàn này chẳng phải chính là nơi hôm nay mình muốn đi sao? Vị trí của nó, nằm ngay ở... phía Đông đập chứ nước!

A...

Trời ạ!

Cả người Triệu Ngọc khẽ run lên, chẳng lẽ là... Dương Văn Đào vẫn đang núp trong khu vực khai thác mỏ ở núi Ngân Bàn sao?

Núi Ngân Bàn rất gần đập chứa nước, nếu như đi bộ thì chỉ cần mấy giờ là đến...

Trong lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ thì Bành Hân nói tiếp: "Ngọc à tiếc thật đấy! Nếu như có thể nghĩ ra điểm này sớm thì tốt rồi, chắc chắn trước đó tên kia vẫn luôn trốn ở trong khu vực khai thác mỏ nhưng mà bây giờ hắn ta lại đi về phía Tây, chắc chắn là chẳng còn ở đó nữa đâu!"

Triệu Ngọc vốn định nói thêm gì đó nhưng vì chưa thể xác định nên cuối cùng hắn chọn cách im lặng.

"Như vậy đi!" Bành Hân nói: "Bây giờ người của chúng ta cũng chỉ có hạn, chị sẽ phái Đại Phi và Tiểu Lý đến khu vực khai thác mỏ điều tra, cậu cũng chạy qua đó đi, ba người các cậu tự phân khu vực tìm kiếm xem có được manh mối nào khác không?"

"Được!" Triệu Ngọc gật đầu. Thực ra không cần Bành Hân giao nhiệm vụ thì hắn cũng đã định đến trấn Ngân Bàn rồi.

Triệu Ngọc cảm thấy, sáng nay hắn vừa đưa ra quyết định đến phía Đông đập chứa nước xem xét, giờ lại nhận được lệnh đến khu khai thác mỏ, hai việc này chắc chắn chẳng phải là trùng hợp!

Hơn nữa, hôm nay hệ thống còn mở ra được quẻ "Cấn" đại diện cho công việc, nói không chừng, lần đi đến trấn Ngân Bàn này sẽ thu hoạch được gì đó cũng không chừng!

Vì thế, sau khi đổ dầu xong, hắn lái xe tiến thẳng về núi Ngân Bàn.

Quả thực là lời của điều tra viên Tiểu Trương chẳng sai chút nào, đường từ Ngọc Lang Điếm đến núi Ngân Bàn tuy rằng núi không quá cao nhưng hai bên đường lại có không ít vách núi đen nên phải lái xe vô cùng cẩn thận.

Triệu Ngọc chẳng hề dừng lại ăn cơm trưa mà chạy thẳng một mạch đến trấn Ngân Bàn.

Sở dĩ có tên núi Ngân Bàn này là vì ngày xưa ở đây có một mỏ bạc, nó nằm ở phía đầu của mạch núi Tần Sơn, vốn là một nơi có địa hình không quá cao. Nghe nói, mỏ bạc này được khai thác đến tận thập niên 80 của thế kỷ trước, nhưng vì sản lượng khá ít nên đến thế kỷ hai mươi mốt thì bị bỏ hoang.

Đất đai ở núi Ngân Bàn khá cằn cỗi, thảm thực vật rất thấp, nếu nhìn bao quát thì thấy nơi này khá hoang sơ, vắng vẻ.

Trấn Ngân Bàn cũng vô cùng nhỏ, toàn bộ cả trấn chỉ có một con đường cái. Tiệm cơm lác đác, hơn nữa chấy lượng vệ sinh còn vô cùng kém, Triệu Ngọc nhìn thấy nuốt không trôi nên mua đại mấy gói mì ăn liền lấp đầy bụng.

Bây giờ, tuy đã sắp đến buổi chiều nhưng Triệu Ngọc vẫn tiến hành điều tra, hắn cầm ảnh chụp của Dương Văn Đào bắt đầu gõ cửa hỏi thăm từng nhà.

Chờ hắn hỏi hết nửa con đường, trời cũng đã tối mịt. Triệu Ngọc tìm đến một khách sạn tốt nhất trong trấn để ngủ lại.

Nói là khách sạn tốt nhất nhưng đến cả nhà tắm hay nhà vệ sinh riêng cũng chẳng có, muốn rửa mặt hay đi vệ sinh đều phải dùng chung với những người khác.

Triệu Ngọc không thích mùi chua và ẩm thấp của căn phòng nên ăn qua loa bữa cơm chiều xong, hắn liền ngồi xổm ở cửa khách sạn, vừa uống bia vừa suy nghĩ về vụ án của mình.

Sau khi tra hỏi cả buổi thì chẳng có người nào đã từng gặp Dương Văn Đào. Xem ra, Dương Văn Đào vốn không đến nơi này, có lẽ trước kia hắn ta quả thực đã ẩn núp trong khu vực khai thác mỏ.

Tư liệu cho thấy, khu vực khai thác mở ở núi Ngân Bàn này tuy có rất ít dân cư nhưng diện tích lại không hề nhỏ. Khắp cả ngọn núi to này có rất nhiều hầm mỏ, thâm chí đến cả thôn dân nơi đây cũng không dám chui vào trong đó.

Dương Văn Đào đã từng phụ trách một hạng mục nghiên cứu khoa học về khu vực khai thác mỏ nên chắc chắn tên nhóc này khá hiểu biết về tình hình ở đây, nếu hắn thật sự chui vào trong đó thì biết tìm thế nào đây?

Buổi đêm trong núi vô cùng yên tĩnh, không khí khá lạnh, Trong trấn nhỏ ánh đèn thưa thớt, còn có rất nhiều chỗ đã bị hỏng nên lại càng tối.

Không biết từ khi nào thì ở phía sau nhà trọ có một con chó săn đang đi tới, sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc thì khẽ liếc hắn một cái rồi yên lặng ngồi xuống bên cạnh Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc liếc mắt nhìn nó, con chó này không nhỏ, khắp người màu vàng, đầu đen, cả người vừa bẩn vừa hôi đến mức chẳng còn thấy rõ hình dáng ban đầu.

Thảm hại hơn là một bên mắt của nó hình như đã từng bị thương nặng nên nhíu lại, có lẽ là mù rồi!

Chó mù ư?

Aizz!

Triệu Ngọc khẽ lắc đầu, trong lòng cảm thấy hơi thương hại. Hắn nhớ tới trên xe còn một túi thịt bò khô nên liền đứng dậy đi ra xe lấy, rồi vứt một ít cho con chó mù này.

Con chó mù hình như bị đói đã lâu nên ăn rất vội.

Triệu Ngọc phát hiện ngồi trên xe rất thoải mái nên đặt mông ngồi luôn xuống đó, còn mở cả radio lên. Không ngờ lúc này trong radio đang phát một bài hát tên là "Sóng biển":

"Nhìn không thấy, nghe không thấy, tưởng không thành, sờ không tới, hai người nương nhờ vào nhau...

Một người, một chó, một chén rượu, một đêm, bỗng nhiên biến già..."

Một người, một chó?

Triệu Ngọc nhìn con chó mù bên ngoài cửa sổ xe rồi khẽ lắc đầu, bài hát này hợp cảnh đấy chứ nhỉ...

Hả?

Chờ một chút...

Nhìn con chó mù đang vội cắn nuốt chỗ thịt bò khô, chỉ một thoáng, đột nhiên Triệu Ngọc suy nghĩ ra được điều gì đó...

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.